Chẳng mấy chốc đã đến sân viện của Tứ phòng, bên trong phòng Phùng Dạ Vân, cửa phòng mở toang, mà Hoài Nam Vương gia ngồi uy nghi trên ghế, một tay cầm chén trà còn hơi nóng, tựa hồ như không có gì xảy ra. Phía dưới mặt đất, Như Mai bị trói lại, cả người nàng ta đỏ như con tôm luộc, mắt ướt môi sưng uốn éo không ngừng, có lẽ trúng xuân dược không nhẹ.
Hoài Nam Vương gia hừ một tiếng, gia nhân liền đưa đến mấy tàn hương chứa xuân dược còn lại cho lão phu nhân xem. Phùng Gia Hòa gương mặt đã hơi biến sắc, Tứ phu nhân nhìn một cái lại tỏ ra ủy khuất, chấm nước mắt:
– Mẫu thân người xem, một tiểu nô tì làm sao có thể có cái tâm tư này, làm sao giám hạ độc thủ lên người Vương gia!
Đây là Nguyễn thị hàm ý Đại phòng dung túng nữ nhi, hết tì nữ Phùng Gia Hỷ thông dâm cùng Hàn biểu thiếu gia cho đến tì nữ Phùng Gia Hòa bỏ dược hạ thủ lên người Hoài Nam Vương gia. Gia Hỷ nghe khẩu khí của Nguyễn thị, trực tiếp châm dầu vào lửa, cũng là tỏ ra bất quá mấy chuyện này nàng không can hệ:
– Tứ thẩm nói thật đúng, tì nữ trong phủ nhiễu loạn như vậy, cần phải dụng hình mới tra ra rõ chân tướng!
Phùng Gia Hòa nhíu mày:
– Đại tỉ đây là ý gì, Vịnh Đóa bò lên giường biểu ca tỉ phủi sạch quan hệ, sao Như Mai cùng Vương gia một chỗ, tỉ lại cố tình ám chỉ có người đứng sau?
Gia Hỷ trừng mắt, giọng lạnh đi:
– Cái gì mà cố tình ám chỉ, Vịnh Đóa kia ta không tiếc người, tổ mẫu cùng mẫu thân nếu muốn tra ta cũng không nói đến, nhưng một Hàn biểu thiếu gia còn có thể thông cảm. Đây đường đường là Vương gia Đại quốc được chính Hoàng thượng sắc phong, là uy nghiêm Hoàng gia, nếu không tra xét rõ, liệu ai có thể gánh nổi tội này!
Phùng Gia Hòa hơi lùi lại, cũng im lặng đi, thái độ hời hợt của Hoài Nam Vương gia càng khiến mọi người không rõ ra sao. Hồi lâu, hắn mới nói:
– Nghe qua cũng biết đây là tì nữ Tứ tiểu thư, bản Vương chỉ thấy lạ, làm sao nàng có thể lựa chọn một nơi dễ bị phát hiện như khuê phòng Ngũ tiểu thư để ra tay?
Nguyễn thị ánh mắt sắt bén nhìn về Như Mai, lúc này nàng ta đã tỉnh táo tám phần, Như Mai bị trói không cử động được, nước mắt ngắn dài:
– Không liên quan đến tiểu thư, là nô tì tự mình làm, nô tì tự mình chịu!
Nguyễn thị đá một cước lên người Như Mai, hận không thể giết chết nàng ta:
– Cái gì tự ngươi làm tự ngươi chịu, ngươi có mấy cái đầu?
Như Mai ngã sấp xuống đất, tóc tai rũ rượi:
– Nô tì muốn được vào Vương phủ, hưởng vinh hoa phú quý, lại sợ bị phát hiện quyến rũ Vương gia nên mới…nên mới làm thế!
Hoài Nam Vương gia hừ lạnh, hắn nhìn qua Nguyễn Tĩnh Hoa đang ung dung đứng cạnh Tứ phu nhân, nàng cái gì cũng tốt, từ bỏ tình cảm của hắn dành cho nàng đến kinh thành dự tú cũng rất tốt, không lưu lại chút gì. Hắn đến lần này chỉ muốn gặp nàng, nào có muốn đặt hôn sự với Phùng gia, một quan viên tam phẩm, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Gặp mấy cái phi vị còn phải cúi đầu.
Hoài Nam Vương gia biết Nguyễn Tĩnh Hoa lảng tránh mình, tự nhiên không làm khó nàng. Hắn nhìn tì nữ dưới chân đang khóc lóc cảm thấy ghê tởm:
– Gia vụ trong nhà Phùng đại nhân cứ giải quyết, bản Vương lần này đến cũng không muốn náo loạn gì, chuyện này, sẽ không để lộ tin tức ra ngoài.
Nói rồi Vương gia cùng hạ nhân thủ vệ ra ngoài, hắn nhìn sang Nguyễn Tĩnh Hoa một cái:
– Bản Vương đến có tin nhà cho nàng, ngày mai nàng có thể đến gặp bản Vương lấy thư.
Nguyễn Tĩnh Hoa phúc thân hành lễ, dạ một tiếng. Đôi mắt ướt át nhìn lên bóng Hoài Nam Vương gia đã khuất xa. Bây giờ giữa sân viện trống vắng, lão phu nhân nhìn đèn đuốc sáng rực mới mệt nhọc nói một tiếng:
– Vào trong đã, đứng đây để ngày mai cả kinh thành này đều biết hay sao?
Hàn thị liếc mắt cho người đem gia pháp đến, nghe khẩu khí của lão phu nhân, Hàn thị biết chuyện này không dễ bỏ qua. Cả hai nữ nhi đại phòng chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Lão phu nhân chỉ vào Phùng Gia Hòa và Phùng Gia Hỷ:
– Quỳ xuống.
Gia Hỷ quy củ quỳ xuống trước, đầu cúi sát nền gạch:
– Tổ mẫu, mẫu thân, phụ thân, nữ nhi biết lỗi, nữ nhi quản giáo hạ nhân không nghiêm, gây loạn hậu viện, nữ nhi tình nguyện chịu phạt.
Phùng Gia Hòa cũng im lặng quỳ xuống, nước mắt lưng lưng khuôn mặt xinh đẹp:
– Tổ mẫu, cháu gái cũng thành thật nhận lỗi, đây là do cháu gái quản người dưới không được, Như Mai là người của mẫu thân đưa sang, cháu gái cũng không nói nàng nhiều.
Hàn thị híp mắt, Như Mai vốn là người mới tự bán mình vào phủ, khi đưa sang bên Phùng Gia Hòa, Hàn thị cũng đã đưa hẳn khế ước, nay Phùng Gia Hòa lại vin vào cớ đó kéo nàng xuống bùn.
Lão phu nhân im lặng, chỉ xoa xoa mi tâm, nhưng Vu ma ma nhanh trí, liền nói:
– Đại phu nhân, người dùng gia pháp đi ạ!
Hàn thị hít một hơi sâu, giọng lo lắng khàn đục:
– Phùng Gia Hỷ thân là trưởng nữ lại vi phạm quản giáo không nghiêm gây ra hậu quả, quyến rũ thiếu gia, nay phạt cấm túc một tháng. Vịnh Đóa tâm tư độc ác, bày mưu hại chủ đánh năm mươi trượng, bán ra khỏi phủ. Phùng Gia Hòa cùng tội trưởng tỉ nhưng ảnh hưởng nặng nề đến thể diện gia tộc, phạm vào Hoàng thân, cấm túc ba tháng, trừ tiền tiêu vặt 3 tháng. Như Mai đánh chết vứt xác ra bãi tha ma.
Hàn thị nói xong, cũng lau đi mồ hôi trên trán, Tạ ma ma thu lại gia pháp, lập tức cho gia nhân đi thi hành. Lão phu nhân gật đầu chấp thuận, chuyện ồn ào đến đây cũng chấm dứt. Hàn thị nắm lấy tay Phùng Gia Hòa, vuốt vuốt tóc, nữ nhi nàng không dính vào vũng nước đục này là tốt rồi.
Gia Hỷ tiến đến Hàn thị, thân nàng mỏng manh như liễu được Vịnh Đan đỡ:
– Mẫu thân, nữ nhi có thể gặp qua Vịnh Đóa lần cuối không? Dù gì nàng cũng hầu hạ con mười mấy năm!
Không đợi Hàn thị trả lời Đại lão gia đã gật đầu:
– Đi đi, ngày mai ngoan ngoãn ở trong viện cấm túc.
Hàn thị nghe Đại lão gia nói vậy cũng chỉ mỉm cười lấy lệ. Dù gì với hình phạt này, Phùng Gia Hòa cũng sẽ bất mãn vì bị nặng hơn Phùng Gia Hỷ, Phùng Gia Hòa nhỏ tuổi đã độc ác như vậy, Hàn thị vẫn mong nàng ta sẽ làm ra cái gì thiêu thân kéo theo Phùng Gia Hỷ cùng chết.
Gia Hỷ thi lễ một cái, đi về hướng phòng củi, vừa đi nàng vừa thở nhè nhẹ, thật suýt chết, nếu không phải đợt trước Đại lão gia hỏi nàng vay ngân lượng, nàng mới viết thư cho Liên Thành Hầu, thì lần này Triệu Tử Đoạn đã không đến đưa thư mà gặp cảnh Vịnh Đóa lôi nàng lên giường, suýt bị tên họ Hàn đó làm nhục. Mới cứu thoát được nàng, thay Vịnh Đóa vào. Nhưng chuyện Như Mai, nàng vẫn không rõ ràng, Phùng Gia Hòa định làm gì mà lại để Như Mai hạ xuân dược lên Hoài Nam Vương gia. Cuối cùng tự lấy đá đập chân mình, Như Mai trúng dược bị phát hiện, Hoài Nam Vương gia cùng trong phòng lại bình yên vô sự.
Gia Hỷ chậm rãi đi đến trước phòng củi, mấy tên hạ nhân đang gác bên ngoài thấy nàng vội đứng dậy:
– Đại tiểu thư!
Gia Hỷ gật đầu một cái, cười mỉm:
– Đây là chút bạc ta thưởng cho các ngươi, đêm nay vất vả trông chừng nàng rồi, ta chỉ muốn nói mấy câu với nàng, các ngươi có thể?
Đám hạ nhân nhận bạc, nhanh chóng mở cửa, Vịnh Đóa nhận năm mươi roi cả thân bê bết máu, nằm trên sàn nhà co quắp. Gia Hỷ cười cười:
– Vịnh Đóa!
Vịnh Đóa mơ hồ nghe tiếng gọi, muốn đứng lên nhưng không đứng nổi. Khi nhìn rõ là Gia Hỷ, nàng ta mới khóc nức lên:
– Tiểu thư, cứu em, tha cho em, em bị mỡ heo che óc mới nhận tiền của Tứ tiểu thư mà hãm hại người!
Vịnh Đan lắc đầu, chầm chậm móc ra một lọ thuốc nhỏ:
– Đây là dược tiểu thư chuẩn bị cho ngươi, ngày mai ngươi bị bán đi rồi, thoa cái này nhanh chóng hết đau! Đếnnhà khác, nhớhầuhạchủtửchotốt, đừnglàmrachuyệnhạingười thiệt mình nữa!
Gia Hỷ lắc đầu một cái, quay lưng bước đi, Vịnh Đóa khó nhọc cởi y phục, tự xoa thuốc cao lên, xoa đến đâu mát lạnh đến đó, ngay tức khắc đau đớn đều biến mất. Gia Hỷ ra cửa, đám hạ nhân nhanh chóng khóa lại. Gia Hỷ cười lạnh một cái:
– Chậm đã!
– Tiểu thư có gì dạy bảo?
Gia Hỷ nhìn vào trong lần nữa, chắc có lẽ Vịnh Đóa đã thoa thuốc xong, nàng thở ra nhè nhẹ:
– Ngày mai, ma ma sẽ đem bán nàng ta đến thanh lâu, đêm nay các ngươi không nên… bỏ phí!
Đám hạ nhân nhìn nhau, xoa xoa tay, cười hềnh hệch:
– Đại tiểu thư dạy phải!
Vịnh Đan không tin vào tai mình, Đại tiểu thư nhân từ là thế, có bao giờ đánh chửi hạ nhân đâu, nay ra tay ngoan độc như vậy. Vịnh Đan hít một hơi lạnh, trên đường về, nàng run run không dám ngẩng mặt, Gia Hỷ cười nhạt:
– Em biết không, rồng có vảy ngược, chạm vào khắc chết.
Vịnh Đan vội vàng quỳ xuống:
– Tiểu thư, em thề với trời đất, mãi luôn trung thành cùng người, chết không hai lòng.
Gia Hỷ dừng bước lại, nhìn bầu trời mùa đông với vầng trăng xanh tái trong đêm mênh mông:
– Đứng dậy đi, ta tin em! Vịnh Đóakhông có phúcnhưem, thuốcđónếu đã thoavào, saunàyxương cốt ngày đêmđauđớn, sốngkhôngbằngchết.
Gia Hỷ vào trong phòng, Hà ma ma hồ hởi chạy lại:
– Tiểuthưkhôngsaolàtốtrồi! Ngườicủaphunhânvừasangđây, nóilàtừ ngày maitiểuthư sẽ bịcấmtúc.
Gia Hỷ mệt mỏi ngồi trên tháp, nàng luôn nghi ngờ Hà ma ma có lòng riêng, không ngờ người phản bội lại là Vịnh Đóa. Gia Hỷ dịu dàng:
– Mama, vấtvảchobàrồi!
Hà ma ma rưng rưng:
– Tiểuthư, nôtìtuykhôngnhanh nhẹn hoạt bát, nhưngngàyxưacũnglànhị đẳng tìnữbênngườiLữphunhân, chỉlànôtì chậm chạpvụng về, thường ngàytrốn việc nênkhôngđượctín nhiệm. Nôtìcáigìcũng không tốt, chỉtốtnhấtlàtrungthành!
Gia Hỷ đỡ Hà ma ma dậy, đi vào trong:
– Ngủthôi, cấmtúcmộttháng, cũng vừa tròn đến nămmới.
Gia Hỷ như nhớ đến điều gì liền lấy mấy mươi lượng bạc trong hộp ra:
– Ma ma, ngàymaiđitìmngườiphụtráchchuyệnbán Vịnh Đóa, tìmthanhlâunàotođẹpnhấtkinhthànhbánnàngtavào!
Hà ma ma cúi đầu nhận tiền, đây là Đại tiểu thư thử bà, bà và Vịnh Đóa giao tình rất tốt, nếu lần này bà không làm được chính là không hết lòng với Đại tiểu thư. Hà ma ma nghĩ đến đó thì run run, cẩn thận nhận tiền bỏ vào áo.
Vịnh Đan trải giường, lẩm nhẩm:
– Tiểuthư, HoàiNamVươnggiabiếtrõNhưMaicố tình đưađếnTứ phòng hạdược, vẫnkhôngphátgiác, ngườinàyvốnkhôngmuốnhônsựtrongphủchúngta!
Gia Hỷ ngạc nhiên:
– Saoembiết?
Vịnh Đan hồi tưởng:
– KhiemcùngTriệuThiếugiámcứuđược tiểu thưra, liềnthấymộtthủ vệ Vương gia, luôn đitheongàiấy, khôngbịtrúngmêdược, sợ rằng những người hầu hạ Vương giachỉlàgiảvờbấttỉnh!
Gia Hỷ nhíu mày, vậy là Hoài Nam Vương gia đến đây không vì cô nương Phùng phủ, như vậy chỉ có thể vì Nguyễn Tĩnh Hoa.