Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 17 - Chương 17: Nước Mưa Mùa Xuân

trước
tiếp

Năm mới rồi cũng đến, cuối tháng chạp, tiếng pháo nổ đùng đoàng trên đường phố rộn rã tươi vui, năm nay dân chúng lại được mùa, Gia Hỷ là mới xuyên đến nửa năm, chưa ăn tết cổ đại bao giờ, tâm trạng nàng thật sự có chút háo hức. Nhìn Hà ma ma và Vịnh Đan cật lực may bao tiền màu đỏ, Gia Hỷ cảm thấy không khí thật tươi mới. Bên ngoài trời tuy nắng đã lên nhưng băng tuyết đóng còn dày trên mặt đất, mà mặt trời cũng chỉ một hai canh giờ giữa trưa, không đủ tan. Khí trời vẫn lạnh.

Mấy ngày này, Gia Hỷ chủ yếu tiếp nhận sổ sách điền trang từ tay Đại phu nhân, có lẽ chuyện thư từ của Liên Thành Hầu đến với nàng không còn lạ, Đại phu nhân không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật. Gia Hỷ xoay xoay người một lúc trên tháp, mới hỏi Hà ma ma:

– Ma ma bao lâu rồi ta chưa đến thăm ngoại tổ mẫu?

Hà ma ma bỏ kim khâu xuống, ngơ ngác:

– Ý là tiểu thư muốn đến thắp hương? Nhà tổ nữ nhân cũng không thể vào dâng hương, nếu người muốn đi thì sang năm mới có thể cùng Lữ Đại lão gia đến đó. Nhưng mấy năm nay phân gia, người cũng có thăm vị cửu cửu này đâu?

Gia Hỷ cười cười cho qua chuyện, vậy hóa ra là ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ nàng đã mất, nên họ hàng cũng đã phân gia, bởi vậy nên Hàn thị mới hay nói nàng không có nhà mẹ để dựa vào. Gia Hỷ cầm một bao tiền, vụng về may mấy đường:

– Đại cửu cửu ta là chức quan gì?

– Nô tì nghe nói là một cái Hình bộ Thị lang, cũng không biết phẩm cấp gì, nhưng được Thái tử cất nhắc lắm, con trai của Lữ Đại lão gia còn làm thư đồng cho Thái tử, bây giờ cũng xem như là tay chân.

Gia Hỷ nhíu mày, vậy là ngũ phẩm hoặc trắc tứ phẩm, không cao không thấp, nhưng rõ ràng thua xa gia tộc Hàn thị một cái Phó Đô Ngự sử vạch tội được cả vua chúa. Vịnh Đan thấy Gia Hỷ lặng thinh mới cười nói:

– Người đợi Lữ công tử?

Gia Hỷ hơi giật mình, không nói gì, Vịnh Đan càng cười hơn:

– Năm nào sau nguyên tiêu Lữ công tử cũng sang phủ chúng ta, chắc chắn sẽ không quên người đâu!

Gia Hỷ hơi đỏ mặt, Trường Thịnh ca này là tương tư trong lòng nữ chủ thân thể chứ không phải nàng, Gia Hỷ cũng hơi kinh tởm chuyện loạn luân thế này, dù trong thời cổ đại là bình thường, nhưng nàng xuyên qua từ hiện đại, cảm giác vô cùng khó tả. Gia Hỷ hết ngồi trên tháp lại nằm gục xuống, cấm túc trong phòng, dù chỉ còn mấy ngày nữa, nhưng nhàm chán đâu để cho hết. Không biết bên kia Phùng Gia Hòa như thế nào, lần trước Như Đào bị Hàn thị đánh chết thị uy, lần này Như Mai cũng mất mạng, nàng ta không còn thân tín, sẽ sống ra sao.

Gia Hỷ mong mỏi đếm từng ngày qua năm mới, khi đó lệnh cấm túc cũng hủy bỏ. Thêm năm này nữa nàng cũng cập kê, sắp bước vào cuộc sống gia đình, Gia Hỷ thở dài, cổ đại tam thê tứ thiếp, nàng làm sao chịu nổi, nguyện một đời một lòng một người họa may chỉ có trong văn chương thi phú. Buổi trưa Hà ma ma nhận cơm về, miệng cười thật hào phóng:

– Tiểu thư, sáng sớm nay bên Bích Ba trang đã đưa bạc đến.

Gia Hỷ gật đầu một cái, bạc này lấy danh nghĩa của nàng cho Binh bộ mượn, hiển nhiên thanh danh nàng chỉ tốt lên chứ không xấu đi. Nữ nhi nguyên phối đem lợi tức hồi môn của mẹ ruột mười mấy năm hiến cho Binh bộ, gọi là cho vay nhưng mà vay không bao giờ trả, cả cái kinh thành này mấy người được như nàng. Cũng phải tạ ơn Liên Thành Hầu, nàng không rõ chuyện chính trường, nhưng có lợi cho nàng, nàng liền phải cảm tạ. Gia Hỷ nghĩ là làm, liền ngồi vào bàn lấy giấy bút viết thư tạ ơn.

Cái tin nàng quyên tiền cho Binh bộ lan nhanh trong kinh thành, nàng là đích nữ, sắp đến tuổi cập kê, sang năm tuyển tú, lại không đủ tuổi vào, hiển nhiên nhiều hào môn đều muốn xem qua dung mạo tài nghệ để hỏi cưới. Vào một trưa cuối năm, đã hai mươi tám tết, còn một ngày nữa mới hết cấm túc thì Vịnh Đan tiến vào:

– Tiểu thư, Lữ gia Tam tiểu thư đến thăm người!

Gia Hỷ mơ hồ lục trong trí nhớ của mình, đây là Lữ Mộng Oánh, là thứ xuất Lữ Đại lão gia, nhưng từ nhỏ đã nuôi dưới thân lão phu nhân, phân gia thì ghi danh dưới mẹ cả, cũng coi như một nửa dòng đích. Gia Hỷ đứng dậy đổi xiêm y:

– Bảo nàng ta đợi ở ngoài một chút.

Vịnh Đan chưa kịp phân phó đã nghe tiếng cười khanh khách của Lữ Mộng Oánh tiến vào trong:

– Tỉ tỉ không cần phải như vậy, để muội muội giúp tỉ chải tóc.

Gia Hỷ nhíu mày, nàng ta vừa đến đã thân thiết xưng hô như vậy, thật cũng khó lường, mấy năm nay Lữ gia chưa từng hỏi đến nàng, họa may chỉ có Lữ Định Ân thường xuyên lui tới, nhưng Lữ Định Ân là con của Lữ tam lão gia, cùng với Lữ Đại lão gia phụ thân Lữ Mộng Oánh không có nửa điểm quan hệ.

Gia Hỷ thong thả ngồi trước gương, phất tay để Vịnh Đan lui đi, Lữ Mộng Oánh gương mặt hơi cứng lại, bất quá nàng chỉ muốn tỏ ra thân mật, đoán rằng biểu tỉ sẽ cự tuyệt, nào ngờ Gia Hỷ nàng ta không có chút mất tự nhiên nào, cố tình hạ thấp thân phận nàng.

Lữ Mộng Oánh gượng gạo nắm lấy lược đồi mồi từ từ chải lên mái tóc dài đen của Gia Hỷ, vấn một kiểu tóc trong nhà đơn giản, cài thêm một đóa hoa bạch ngọc lên, trong trắng thuần khiết. Gia Hỷ đưa tay vuốt ve lọn tóc mai, thấy đã ổn thỏa mới cùng nàng ta ra ngoài khách phòng.

Lữ Mộng Oánh nhìn phòng Gia Hỷ trang trí dung dị, không có đồ nào quý hiếm, trong phòng bày tám lò than bạc, bên cạnh cửa sổ một bình hồng mai trong lọ gốm men trắng vô cùng tinh tế, thanh nhã như vậy không giống người có thể bỏ vài chục vạn lượng bạc cho Binh bộ. Lữ Mộng Oánh qua loa mấy chuyện trong nhà ngoài ngõ kinh thành, cuối cùng mới dò hỏi:

– Tỉ tỉ, nghe nói rằng quan hệ của tỉ với Liên Thành Hầu thật thân thiết?

Gia Hỷ nhíu mày:

– Là ai nói cho muội?

– Muội nghe bên ngoài…

Gia Hỷ cười nhạt:

– Liên Thành Hầu cùng ta không có chút quan hệ, bất quá Triệu Thiếu giám người bên cạnh Hầu gia vừa vặn nhìn trúng mấy cái cửa hàng hồi môn ta, nên mới bỏ chút vốn góp vào. Từ bao giờ ta với Hoàng tộc có thể thân thiết vậy?

Lữ Mộng Oánh thấy nàng nói dữ cũng không đề cập đến Liên Thành Hầu nữa, nàng ta đi đi lại lại trong phòng, thấy cây đàn tì bà trên giá đã điểm chút bụi mờ mới hỏi:

– Tỉ tỉ lâu nay chưa có luyện tập đàn? Muội biết phía tây kinh thành có một vị nương tử rất giỏi cầm nghệ, nhất là tỳ bà.

Gia Hỷ lắc đầu, mấy loại cầm kì thi họa này trong mắt một người hiện đại như nàng thật không có sức hút, Lữ Mộng Oánh nhìn quanh một giây mới nói tiếp:

– Trường Thịnh ca đã về tới kinh thành rồi, bất quá chỉ mười ngày nửa tháng nữa có thể đến thăm biểu tỉ!

Gia Hỷ cười khổ, nữ chủ thân thể này thật sự yêu quý vị ca ca phía ngoại của mình đến mức ai ai cũng biết được ư. Nhưng Hàn thị chắc chắn không muốn Lữ gia nhúng tay vào chuyện hôn sự của nàng, hiển nhiên sẽ không để nàng cũng Lữ Định Ân thành một đôi. Trong mắt Hàn thị, nàng chỉ đáng lót đường cho Phùng Gia Hảo.

Gia Hỷ nhìn trời dần nhạt nắng mới nói:

– Muội đến đây thật sự là có việc gì?

Lữ Mộng Oánh khựng lại một giây, rồi cúi mặt, nước mắt cứ thế rơi như mưa, Vịnh Đan vội vàng đem khăn tay đến:

– Lữ tiểu thư!

Gia Hỷ nhìn thân nàng ta có chút gầy yếu, bờ vai rung rung cũng cảm thấy đau lòng, sống dưới thân mẹ cả nào đâu tốt được, huống hồ nàng ta còn là dòng thứ! Gia Hỷ ho nhẹ một tiếng, an ủi:

– Muội có gì cứ nói ra, giúp được ta sẽ giúp, đừng khóc nữa!

Lữ Mộng Oánh lau nước mắt, ngước mặt lên:

– Tỉ tỉ, người cho muội đi theo tỉ được không, thật bên Lữ gia muội không sống nổi!

Gia Hỷ cả kinh, đây là muốn bám vào nàng sao, nàng là gì chứ, trưởng nữ dòng đích nhưng cha không lo mẹ không yêu lão phu nhân không màng tới, thân nàng còn chưa lo xong huống hồ cưu mang thêm một biểu muội thứ nữ. Gia Hỷ lắc đầu:

– Muội theo ta? Nói dễ thì dễ nói khó thì khó, ta cưu mang một biểu muội có gì không đúng, nhưng phụ mẫu muội còn đó, bên ngoài sẽ đánh giá Lữ gia như thế nào, là mẫu thân muội hà khắc con thứ, hay phụ thân muội trị gia không được?

Lữ Mộng Oánh không biết nên trả lời thế nào, chỉ khóc lóc thê thảm hơn. Gia Hỷ chỉ biết lắc đầu, biết là sống với mẹ cả không dễ dàng, nhưng nàng chưa tự lo cho bản thân được, sao dám rước thêm một cái phiền phức về. Vả lại Lữ Mộng Oánh chung quy cùng nàng không thân thiết, vì tiếng tăm nàng trong kinh thành vừa mới nổi lên, Lữ Mộng Oánh mới đến cửa, kẻ thêu hoa trên gấm vốn cũng không tốt đẹp gì.

Hà ma ma từ ngoài đi vào, trên tay cầm một thiếp mời:

– Tiểuthư, đâylà thiếp mờicủaVạnQuýphi, đến cuối tháng ba, Quýphinươngnươngtổchứcngắm hoa trongcung, các tiểu thưnhàquyềnquýđềuđượcmời!

Cuối tháng ba mới tổ chức, bây giờ đã đem thiếp mời đến các phủ, Vạn Quý phi cũng thật khoa trương, Gia Hỷ nghĩ thầm, đây là Vạn Quý phi muốn tìm một cái hôn sự thích hợp cho Thịnh Vương đi, vị vương gia này anh tuấn phong nhã, lại rất được Hoàng thượng coi trọng, trước khi tuyển tú đã tổ chức ngắm hoa, một là tìm con dâu hai là nhìn tú nữ, tâm tư vị Quý phi này không nên xem thường.

Gia Hỷ đặt lá thư vào tráp, nhìn Lữ Mộng Oánh:

– Takhôngthểđem muội theobênngườiđược, nhưng đếnthángba, nếu muội thậtsựmuốn, thì tacó thể đưa muội đến hội hoacủaVạnQuýphinươngnương.

Lữ Mộng Oánh thu lại nước mắt, gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn tạ ơn, nàng ta là thứ xuất, chưa chắc mẹ cả đã đưa ra khỏi phủ, đừng nói là bước chân vào Hoàng cung, nay Gia Hỷ đã đưa ra một ưu đãi như vậy, nàng ta vui vẻ còn không hết. Lữ Mộng Oánh lau qua loa gương mặt nhem nhuốc:

– Tỉ tỉ! Tỉthậttốt, Mộng Oánh sẽ không làm mấtmặttỉ!

Gia Hỷ xoay người vào trong, thuận tiện phân phó:

– ĐưaLữ tiểu thưđichảiđầurửamặt.

Lữ Mộng Oánh mục đích đã đạt, nhanh chóng thi lễ:

– Khôngcònsớmnữa, tỉtỉnghĩngơiđi, muội quayvềphủ, lầnkhácsẽghéthămtỉ.

Nằm trên tháp nghiêng người, đưa mười ngón tay thon dài trắng trẻo ra cửa sổ, người ta thường bảo, nữ nhi nhà giàu mười ngón tay không dính nước mưa mùa xuân, nhưng ai biết được, bên trong đại môn đại hộ, có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu nham hiểm, bao nhiêu toan tính, Gia Hỷ thở dài một cái, ba ngày nữa được miễn cấm túc, nàng cũng nên tranh thủ đến Bích Ba trang một chuyến, chuyện quản gia nàng bắt đầu phải học dần, tránh khi về nhà chồng lại bỡ ngỡ. Bên kia Phùng Gia Hảo, Hàn thị đã toan tính mời ma ma trong cung ra chỉ dạy. Quả thực Hàn thị muốn gán một cái Vương phi lên người Phùng Gia Hảo mới an lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.