Thịnh Vương nằm trong xe ngựa, thân thể hắn đột ngột yếu đi hẳn. Hôm nay đã là hai mươi tháng giêng, Giang Châu sắp đến, độ khoảng một tuần trăng nữa. Cơn sốt kéo dài từ khi thuyền nhổ neo đến khi chuyển đường bộ mới đỡ đi mấy phần. Hắn cảm nhận bản thân gầy đi, xương quai xanh cũng lộ rõ ra trông thấy.
Huỳnh Kiện công công ngồi phía gian trước xe ngựa, gian trước hẹp chỉ bằng một phần ba gian sau, gian sau lại đủ để hai người có thể nằm thoải mái. Thịnh Vương từ đầu mùa đông trừ khi vào dịch trạm nghỉ ngơi tắm rửa, còn lại vẫn luôn ở đó, tâm trạng buồn phiền.
Huỳnh Kiện công công không biết nói gì, vốn dĩ thông phòng chủ nhân hắn rất nhiều, cả Vương phủ dù ở đất phong hay kinh thành đều không dưới năm phòng, huống hồ Vương phi vừa vào cửa, Trắc phi cũng đã nạp từ lâu, vậy mà đi vạn dặm đến Mi Châu lại không đưa theo một ai hầu hạ, thật quá lãnh đạm.
Tiếng ho của Thịnh Vương vang lên, Huỳnh Kiện công công vội vàng rót một ly trà được làm ấm sẵn đưa qua lớp cửa mỏng:
– Vương gia, trà gừng tiêu sưng giảm lạnh!
Thịnh Vương trở người ngồi dậy, giọng nói khàn khàn:
– Mỗi năm qua tết nhiều nơi sẽ phát sinh lũ quét dịch bệnh, quay về kinh thành phải chuẩn bị tốt lương thực để phát chẩn!
Huỳnh Kiện công công thở dài:
– Vương gia, chính sự gấp rút nhưng thân thể người vẫn là quan trọng nhất. Vương gia đừng nên suy nghĩ quá độ, phải tĩnh dưỡng nhiều!
Thịnh Vương nhấp từng ngụm trà ấm, cảm giác êm ái lan dần xuống cổ họng:
– Loại chuyện đoạn tụ này có truyền ra ngoài cũng không mấy người tin! Nhưng đám Ngự sử sẽ không buông tha cho bản Vương! Thái tử càng không dễ bỏ qua! Những ngày này thiết triều, hắn chắc chắn đem đề tài này nhai đi nhai lại để hạ nhục bản Vương!
Huỳnh Kiện công công thấy xe ngựa dừng lại liền vén rèm, Thịnh Vương cau mày, không lẽ có kẻ dám gây khó dễ.
Bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí dài, cùng giọng nói trầm thấp:
– Vương gia! Là thuộc hạ, Mạt Viện!
Thịnh Vương cảm khái, người của hắn đúng thật trung tâm, vượt ngàn dặm xa xôi như vậy chỉ để đón hắn. Mạt Viện vào trong xe ngựa, chóp mũi đỏ ửng đi vì lạnh, trên tóc vẫn còn vương tuyết, Huỳnh Kiện công công thu áo khoác của hắn, Mạt Viện tự nhiên cho tay vào lò sưởi:
– Thuộc hạ nghe tin Vương gia ở Mi Châu gặp nạn, lòng thật sự vô cùng bất an, cho nên vừa thu xếp xong liền một thân một ngựa đến đây muốn gặp người sớm hơn!
Thịnh Vương kéo cửa mỏng ra, ánh mắt nhu hòa:
– Có ngươi bên cạnh, bản Vương thật sự an tâm hơn rất nhiều!
Mạt Viện cúi đầu:
– Vương gia, lần này là lỗi của thuộc hạ, nếu như thuộc hạ cùng người tại đó thì Thành Hầu chưa chắc ra tay được! Hắn cũng thật tàn độc, đoạn tụ là tội trạng không thể lên ngôi cữu ngũ!
Thịnh Vương không nói gì, hắn đã thật sự coi thường tên Hoàng đệ này mới bị trúng một kích bất ngờ như vậy. Thịnh Vương ho khan, máu từ miệng nhỏ giọt vào khăn tay đỏ thẫm.
Huỳnh Kiện công công cùng Mạt Viện hoảng hốt:
– Vương gia!
Thịnh Vương thu khăn lại, môi trắng bệch:
– Không sao, Thái y nói bản Vương chỉ bị phong hàn, không nghiêm trọng, chỉ là mùa đông này đi xa, bệnh từ trong tâm là nhiều!
Mạt Viện thở dài, chủ nhân hắn là người cao ngạo, nay bị hạ nhục như vậy, thật khó để không suy sụp, nhưng đoạt đích đang dần đến thời điểm gay cấn, không thể mềm yếu ngay lúc này.
Mạt Viện dè dặt:
– Vương gia, thuộc hạ và Lữ công tử có ý này, người muốn nghe?
Thịnh Vương ra hiệu đồng ý. Mạt Viện liền hồ hởi:
– Vương gia, người còn nhớ Sở Trắc phi?
Thịnh Vương hơi ngẩn người, Sở Trắc phi này chính là Sở Hồng Vi, nàng vốn là một tú nữ, được phụ hoàng ban khi hắn vừa được Vương tước không bao lâu. Sở Hồng Vi vốn là muội muội của võ Trạng nguyên năm đó, chỉ đáng tiếc người ca ca này có tài hoa nhưng nhân cách lại rỗng nát, ăn chặn quân lương, hiện tại vẫn chỉ giữ một chức quan quèn ở xa.
Sở Hồng Vi vốn rất xinh đẹp lại nhu mì, nhưng cũng là người mưu kế thâm trầm. Khi vừa gả cho Thịnh Vương, Vạn Quý phi không ưng gia thế nàng ta, luôn gây khó dễ, Sở Hồng Vi cố xin đến phủ đệ đất phong, tuy không gần gũi Thịnh Vương nhưng tính mạng tạm thời an toàn. Mấy năm tích cóp, Sở Hồng Vi biến Sở gia từ một Huyện lệnh nghèo khó liền giàu có nức đố đổ vách.
Thịnh Vương giễu cợt:
– Đi mấy tháng trời vốn thật nhớ hơi ấm nữ nhân, cũng đã hai năm bản Vương chưa gặp qua nàng ấy!
Mạt Viện nói tiếp:
– Lần này Vương gia phải chấn chỉnh phủ đệ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, muốn danh tiếng tốt đầu tiên phải tề gia tốt! Vương phi…không phải người có thể hỗ trợ người!
Thịnh Vương thở dài, cái này hắn cũng biết vậy, so với tài nghệ quản gia của Sở Hồng Vi, Bạch Cẩm Chúc chỉ đáng là đồ đệ.
Mạt Viện tiếp tục:
– Người phải có đích trưởng tử! Nếu tiểu thiếu gia được Hoàng thượng yêu thương như người thì đó không phải chuyện rất tốt hay sao? Hơn nữa Vương phi hoài thai, Trắc phi sẽ nắm quyền hậu viện, tề gia trị quốc bình thiên hạ!
Gương mặt Thịnh Vương cau có:
– Mạt Viện, bản Vương hỏi thật, ngươi có cảm xúc gì khi ngắm Bạch Cẩm Chúc không?
Mạt Viện cắn răng:
– Thuộc hạ chưa từng gặp qua Vương phi?
Thịnh Vương lại nhìn sang Huỳnh Kiện công công:
– Còn ngươi?
Huỳnh Kiện công công giật nảy mình:
– Nô tài là hoạn quan, vô cảm nữ nhân!
Thịnh Vương dở cười dở mếu:
– Chuyện hối hận nhất đời này của bản Vương chính là đồng ý hôn sự với Bạch Cẩm Chúc, bản Vương chưa bao giờ làm sai ý phụ hoàng. Nhưng chọn thê tử cho bản Vương phụ hoàng thật sự không có tâm, nhan sắc trung đẳng tính cách không tốt, chanh chua ghen tuông lại hay gây rắc rối! Bảo bản Vương cùng nàng ấy tạo ra đứa nhỏ? Đứa nhỏ có tính tình giống như nàng ta thì thật sự kinh tởm!
Mạt Viện khẽ cười:
– Nhưng nếu Vương phi không hoài thai, chẳng phải càng chứng thực chuyện Vương gia có sở thích đoạn tụ sao!
Thịnh Vương hừ lạnh:
– Đừng để bản Vương nghe thấy hai từ đó một lần nữa!
Khi đoàn người ngựa Thịnh Vương đến Giang Châu thì cũng hết tháng giêng. Tuy rằng trời đã ngừng tuyết và băng trên các con sông dần tan nhưng gió vẫn thổi mịt mù.
Sở Trắc phi đón Thịnh Vương trước phủ, nàng ta vận xiêm y màu hải đường thêu mây xanh choàng áo lông thỏ viền cổ may bằng gấm Tô châu hồng nhạt. Gương mặt Sở Trắc phi yêu kiều nhỏ nhắn, môi mỏng mũi thanh mắt hạnh, xứng đáng mỹ nhân.
Thịnh Vương nắm lấy bàn tay lạnh vuốt vì đợi lâu trong gió của Sở Hồng Vi lòng có chút thương tiếc. Sau khi ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị những vật dụng cần thiết để hồi kinh thì Thịnh Vương đưa Sở Hồng Vi vào phòng.
– Hai năm rồi bản Vương mới nhìn kĩ nàng như vậy!
Sở Trắc phi dịu dàng:
– Vương gia ít khi về đất phong, có về cũng chỉ ở điền trang, mỗi lần về lại có mỹ nhân đi cùng, thiếp nào dám làm phiền Vương gia!
Thịnh Vương ôm lấy nàng ta, dụ hoặc:
– Nàng ngày càng đẹp, thân mình nảy nở mềm mại!
Sở Trắc phi đỏ mặt, giả vờ đẩy người ra:
– Vương gia! Người về đây mấy ngày, chuyện Mi Châu, thiếp thật sự lo lắng!
Thịnh Vương cười cười:
– Bản Vương không để nàng ở đây nữa, lần này nàng sẽ cùng bản Vương hồi kinh!
Sở Trắc phi ánh mắt kiêu ngạo, hồi kinh, nàng còn chưa gặp qua vị Vương phi trong phủ kia! Lần này Vương gia đưa nàng cùng về, không rõ Bạch thị có tư vị gì!
Thịnh Vương cảm nhận hơi ấm mỹ nhân trong lòng, trực tiếp đẩy ngã xuống giường.
Bên ngoài, gió vẫn thổi mạnh, Mạt Viện ngồi cạnh lò than hồng, nhìn đám hạ nhân thu dọn. Lữ Định Ân đi đến, tay ôm bình rượu:
– Sao rồi!
Mạt Viện nhận rượu, cười cười:
– Vương gia là người biết suy xét, lần này có Sở Trắc phi kìm hãm, Vương phi không dễ gây loạn nữa!
Lữ Định Ân gật đầu, không hiểu Bạch thị đầu óc làm bằng gì lại đi nạp thiếp vào Vương phủ sau đại hôn có mấy ngày, khi Vương gia gặp nạn Mi Châu, nàng ta lại công khai về nhà mẹ khóc lóc bản thân chưa được viên phòng, quả thật là đổ dầu vào lửa!
Sớm ngày thứ ba, Sở Trắc phi theo Thịnh Vương hồi kinh. Từ đây đến kinh thành chỉ có mấy ngày, hạ nhân đã đi trước thông báo đến Vương phủ. Chuyện Thịnh Vương ở kinh thành đang là một đề tài bàn luận ngày càng sôi nổi.
Thịnh Vương phủ.
Bạch Cẩm Chúc ngồi trong phòng, đồ sứ dưới chân vỡ nát hết, mà Phùng Gia Hòa đang phải quỳ trên mớ hỗn độn ấy, đầu gối nàng bị mảnh nhọn đâm phải đã rướm máu, khí lạnh ùa vào khiến thân thể nàng đau nhức.
Bạch Cẩm Chúc miệng vẫn không ngừng la mắng:
– Muốn làm ta tức chết mà! Một cái vô sỉ trèo lên người Vương gia chưa đủ hay sao còn đưa thêm một hồ li tinh về nữa! Sở thị coi ta là gì mà sau đại hôn ngay kính trà ả cũng không thèm đến, bây giờ lại quyến rũ Vương gia…
Mộng Phúc bên cạnh lo lắng, Vương phi thật không biết kìm chế, Vương gia hiện tại đang bị tai tiếng, Vương phi không những không trợ giúp mà còn gây ra họa lớn:
– Vương phi! Nàng ta chỉ là một thiếp thất, không đáng để người phí sức. Chẳng phải toàn bộ thông phòng đều bị người xử lý hết rồi sao!
Bạch Cẩm Chúc nghe đến đó thì nguôi nguôi trong lòng, bao nhiêu thông phòng ở Vương phủ nếu không bị đánh chết thì cũng bị bán đi, hiện tại trừ một thông phòng xuất thân từ ngự tiền thị nữ của Hoàng thượng ban đến và Phùng Gia Hòa, trong phủ đã thật sự sạch sẽ. Bạch Cẩm Chúc xoay người vào trong, thản nhiên lau tay bằng khăn lụa. Nàng dọn dẹp sạch sẽ Vương phủ như vầy, Vương gia chắc chắn không nói được gì, còn Vạn Quý phi khi về đến kinh thành không phải sẽ bị cấm túc sao!
Mộng Phúc ra hiệu cho Phùng Gia Hòa, Phùng Gia Hòa lặng lẽ lui xuống. Hiện tại nàng chỉ mong Vương gia quay về, có thế Vương phi mới không tác oai tác quái trong phủ.
Phùng Gia Hòa cắn răng ra ngoài, Vương phi tính nết như vậy, thì phận làm thiếp thất như nàng càng phải để Vương phi có chỗ thể hiện, khiến Vương gia chán ghét đến cực điểm.