Mùng hai, thi thể Hồng di nương được đưa ra khỏi phủ an táng. Hồng di nương hiện tại cũng chỉ vừa qua hai mươi tuổi, vẫn đang thời kì xuân sắc nhất, không may lại bỏ mạng. Gia Hỷ nghèn nghẹn đáy lòng, nàng không phải xót thương một nữ nhân không quen biết mà là đau đớn cho thân phận hồng nhan khắp thiên hạ, ở thời đại này, thua thiệt nhất vẫn là người như các nàng.
Giữa buổi sáng, người của lão phu nhân đi khắp phủ mời đủ năm phòng đến. Trừ Phùng Bạch Thảo và Phùng Điển Nguyệt quá nhỏ, còn lại ai nấy đều phải đi.
Lão phu nhân ngồi giữa sảnh đường uy nghiêm vô vàn, một thân y phục màu bã trầu thêu chữ thọ. Dưới đất là một loạt mấy hạ nhân, Tạ ma ma, Đậu Nhi, Hạnh Độ, bà đỡ và hai bà tử viện Hồng di nương.
Trên ghế, Đại lão gia cau có im lặng cùng Hàn thị dáng điệu mệt mỏi đã ngồi sẵn, Phùng Gia Hảo cũng cúi mặt. Mấy phòng lần lượt bước vào hành lễ rồi yên vị.
Gia Hỷ nhìn Tạ ma ma áo xống đàng hoàng nhưng trên tay đầy vết thương chằng chịt, có lẽ lão phu nhân đêm qua đã cho người dụng hình. Hồng di nương tuy là nô tì nhưng cũng là nhất đẳng nha hoàn xuất từ viện bà ra, nay nàng ta sắp sinh tôn tử cho bà thì bị hại chết không rõ ràng. Lão phu nhân chưa bao giờ cho Hàn thị sắc mặt tốt, chuyện này có lẽ cũng không dễ bỏ qua!
Lão phu nhân ra hiệu, Vu ma ma mới cung kính nói:
– Đại phu nhân, đêm qua Tạ ma ma đã thừa nhận bỏ độc dược vào siêu thuốc thúc sinh của Hồng di nương, gây ra cái chết của mẫu tử họ.
Hàn thị gương mặt lạnh tanh, nhìn nghiêng qua đám người đang quỳ. Tạ ma ma đôi mắt hối lỗi cầu xin hướng đi nơi khác.
Hàn thị lãnh đạm:
– Tạ ma ma vốn là một trong những hạ nhân hồi môn của con dâu, bây giờ lại gây ra đại họa như vậy, người của con dâu, xin mẫu thân để con tự xử lý!
Tạ ma ma khóc rưng rức, Hàn thị cau mày, lão phu nhân mới lắc đầu:
– Đây là lời khai của Tạ thị, trong đó có viết Tạ thị lấy thuốc từ hộp trang điểm của ngươi đi hại người!
Hàn thị đứng dậy, ánh mắt ai oán nhìn về Tạ ma ma:
– Ma ma, ta biết bà thương yêu ta, từ trước đến giờ luôn một lòng trung thành vì ta, nhưng sao lại gây ra chuyện như thế này? Đứa trẻ sinh ra cũng gọi ta là mẫu thân cơ mà! Chuyện đến nước này làm sao ta bảo vệ bà được?
Lão phu nhân ngẩng người nhìn Vu ma ma, thái độ của Hàn thị chính là triệt để đổ tội lên người Tạ ma ma.
Gia Hỷ lấy khăn tay che miệng, nàng ôn tồn:
– Mẫu thân bất cẩn quá, thuốc có hại như vậy sao lại cất một nơi dễ trộm như hộp trang sức, để Tạ ma ma gây họa lên người?
Phùng Gia Hảo nóng vội:
– Đại tỉ, tỉ có phải nữ nhi của mẫu thân không? Mẫu thân bị oan uổng, tỉ tỉ còn ở đây thêm mắm dặm muối?
Gia Hỷ không đáp lời, lẳng lặng uống trà. Nguyễn thị vin vào câu nói của Gia Hỷ bắt đầu làm loạn:
– Mẫu thân, người xem, loại thuốc này Đại tẩu dùng bao nhiêu lần rồi? Ôi cái thân khốn khổ của ta? Ôi tiểu hài tử đáng thương của ta, năm đó chả trách sao ta không tìm được bằng chứng!
Nguyễn thị ô ô khóc, Nhị phu nhân đành phải đưa khăn tay an ủi nàng ta. Lão phu nhân hầm hầm gương mặt nhìn Hàn thị:
– Ngươi giải thích thế nào? Trong phòng ngươi sao lại chứa loại đồ dơ bẩn đó!
Năm xưa khi Nhị phu nhân đưa lên đơn thuốc nói rằng chính Hàn thị giết chết nguyên phối lão đại, bà đã không tin mà đuổi Nhị phòng ra ngoài. Vốn khi đó Hàn Ngự sử hứa hẹn nhiều về tiền đồ của lão đại khiến bà mềm lòng để một ngoại thất leo lên thành chính thê.
Đến khi Nguyễn thị là cháu gái nhà mẹ đẻ gả cho lão tứ bị sẩy thai, mọi nghi vấn đổ dồn vào Hàn thị, vì cái chức của lão tứ là do lão đại xin giúp, mà bà bỏ qua không tra xét kĩ.
Chuyện này khiến Tứ phòng không có thiếu gia đích xuất, tư cách có thể kế tục Phùng gia khi đó còn một cái tước Hầu cũng bị bỏ. Đến hôm nay Hàn thị lại tiếp tục giở trò cũ, gây ra chướng khí mịt mù.
Hàn thị siết tay áo, trong lòng rối rắm một đoàn, Tạ ma ma dễ dàng khai nhận vậy sao, nhưng lời khai không có gì chỉ đích danh bản thân Hàn thị ra tay.
Hàn thị quyết định phủi sạch liên quan, nhìn sang Đại lão gia:
– Lão gia người xem? Người thay thiếp nói một lời công đạo đi? Thiếp đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho đứa bé, sao lại hãm hại nó chứ?
Đại lão gia nhìn Tạ ma ma đang run rẩy trên mặt đất, gắt gao hỏi:
– Nói! Ai sai sử ngươi? Ngươi dám vu oan cho chủ tử?
Tạ ma ma bây giờ gật đầu lia lịa:
– Đúng, lão phu nhân, là nô tì bị dụng hình đến mức đầu óc hỏng rồi mới vu oan cho Đại phu nhân, Đại phu nhân không có đơn thuốc, là nô tì tự mình muốn làm hại Hồng di nương! Không liên quan gì đến Đại phu nhân!
Hàn thị lau nước mắt, vờ vịt:
– Ma ma, bà hầu hạ ta đã bao năm, sao lại hồ đồ thế này!
Tạ ma ma khóc nức nở:
– Hồng di nương ngày thường hống hách, phu nhân dạo gần đây thường xuyên bị tiểu nhân ám toán mà tai bay vạ gió, nô tì sợ rằng Hồng di nương sẽ lợi dụng đứa trẻ mà hãm hại phu nhân!
Đậu Nhi hét lên căm phẫn:
– Ngươi nói dối! Di nương mang thai cửa trước không ra cửa sau không lại luôn ở trong phòng thì làm sao hống hách được? Di nương chết oan uổng còn bị ngươi giá họa!
Tạ ma ma cười cười:
– Ngươi là tỉ muội của Hồng di nương, dĩ nhiên di nương sẽ không gây khó dễ với ngươi rồi!Đậu Nhi nhìn lão phu nhân ai oán:
– Một nô tì như Tạ ma ma sao dám ra tay với tiểu thiếu gia, lão phu nhân phải lấy lại công bằng cho tiểu thiếu gia!
Tạ ma ma phi một cái, huỵch toẹt nói ra:
– Lấy lại công bằng? Lão phu nhân lấy lại công bằng cho tiểu thiếu gia của Hồng di nương, vậy ai lấy lại công bằng cho hài tử chưa ra đời của Đại phu nhân? Đại phu nhân vừa mất đứa nhỏ, Hồng di nương liền thông báo hoài thai? Vải đế giày quanh năm không nhúng sáp, sao lại đúng khi Đại phu nhân hoài thai liền bị nhúng sáp?
Đậu Nhi cắn răng không nói được. Hồng di nương đích thực nghe theo lời Tam tiểu thư mà gây ra họa này.
Chuyện vải đế giày này vốn do Nguyễn thị thời gian đó nắm quyền quản gia mà tra xét.
Nguyễn thị lắp bắp:
– Là lỗi của Hàn quản gia khi đó…ta cũng…đã…đuổi về thôn trang rồi!
Trong phòng im lặng nhìn nhau, Ngũ phu nhân bất ngờ lên tiếng:
– Mẫu thân, con dâu trước giờ bàng quan mọi sự, với chuyện này con dâu xin được có mấy lời. Đại tẩu vốn thật là sai, dù cho Tạ ma ma tự có chủ ý hay Đại tẩu sai sử, nhưng chuyện sửa trị một thiếp thất không đáng để chính thê bị tra hỏi như vậy. Đại tẩu vừa mất đứa nhỏ không lâu, thiếp thất lại vui mừng thông báo hoài thai, nỗi khổ này chỉ ai là nữ nhân mới thấu được. Đứa nhỏ của chính thê mất thì qua loa tra xét, đứa nhỏ của thiếp thất lại đao to búa lớn vấn tội. Dù sao Đại tẩu cũng vì Đại ca mà hạ sinh đủ trai đủ gái, bao năm qua quản lý phủ đệ không có công lao cũng có khổ lao. Mẫu thân nên xem xét, tránh để người ấm ức kẻ vui sướng!
Lão phu nhân nhìn Ngũ phu nhân, Gia Hỷ cũng ngạc nhiên, Ngũ phu nhân họ Hàn là đường tỉ muội với Đại phu nhân, vì bất đắc dĩ mới gả đến Phùng phủ, nay trong hoạn nạn, người duy nhất đứng về Hàn thị lại chính là Ngũ phu nhân.
Hàn thị lau nước mắt, Đại lão gia thở dài nắm lấy tay Hàn thị:
– Vất vả cho nàng rồi!
Gia Hỷ nhàn nhạt, chuyện này Ngũ phu nhân đã quy về sửa trị thiếp thất, nếu lão phu nhân nghe theo thì Hàn thị coi như đã tránh được một kiếp.
Tam phòng rót thêm một tách trà, phủi phủi tà áo, cạnh khóe:
– Mẫu thân, Đại tẩu dù sao cũng đang bị phạt cấm túc ở Phật Đường. Chuyện này cứ thế bỏ qua đi!
Gia Hỷ cau mày, bảo sao Tam phòng không bao giờ được lão phu nhân yêu mến. Đến thời khắc quan trọng như vậy vẫn bỏ đá xuống giếng rõ rành rành.
Lão phu nhân nhìn Tam phu nhân hừ lạnh, một lúc lâu mới nói:
– Đại phòng là thừa kế Phùng phủ này, nên ta thường ngày cũng khắc khe với các con hơn, nhưng đứa nhỏ nào trong phủ này không phải một tay ta nuôi lớn, chỉ cần các con hiếu thuận là ta yên lòng rồi. Ta cũng đã già, loại chuyện này muốn quản cũng không quản nổi, Chuyện hôm nay coi như dừng lại ở đây!
Hàn thị quỳ xuống dập đầu, cung kính:
– Tạ ơn mẫu thân! Con dâu biết lỗi, luôn luôn ghi nhớ bổn phận!
Đậu Nhi trừng trừng mắt nhìn Hàn thị, nàng không tin được phán quyết của lão phu nhân, bởi vì tỉ tỉ nàng là thiếp thất nên mạng sống không đáng một phân lượng nào? Bởi vì tiểu hài tử của tỉ tỉ nàng chui ra từ bụng thiếp thất nên không đáng được sống? Nước mắt nàng cứ chảy từng giọt, tai ù đi, không nghe được gì nữa!
Lão phu nhân trầm trầm giọng:
– Có điều, chuyện này náo lên không nhẹ, không thể cứ thế trôi qua. Tạ thị phận làm nô bộc lại dám ra tay hãm hại chủ nhân, nể tình đã hầu hạ lâu năm, giữ cho tử thi nguyên vẹn, chôn cất đàng hoàng. Lôi ra ngoài, đánh đến chết!
Đại phu nhân nhắm chặt mắt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay ứa máu tươi, Tạ ma ma bị lôi ra bên ngoài, bà giằng tay lại, dập đầu trước Hàn thị:
– Phu nhân ở lại bảo trọng!
Hàn thị đưa tay ra định nâng bà lên, đã thấy thân ảnh Tạ ma ma lao vút như cơn gió, đâm đầu vào cột nhà, máu me cùng với não người hòa lại bắn ra be bét. Hàn thị ngất xỉu tại chỗ! Đại lão gia vội vàng bế người sang bên nhà kề gọi đại phu.
Trong phòng trở nên hỗn loạn, Nguyễn thị che miệng nôn ói, ai nấy đều tránh đi sau bình phong. Chỉ có lão phu nhân gương mặt già mua vẫn bình bình tĩnh tĩnh cho người dọn dẹp. Gia Hỷ thật khâm phục, lão phu nhân sống đến từng tuổi này đã trải qua bao nhiêu mưa gió, cho dù bây giờ già đi không minh mẫn như xưa nhưng vẫn cầm trịch được Phùng phủ.
Hạ nhân lôi xác Tạ ma ma ra ngoài, lau dọn sạch sẽ chỗ máu tươi, lão phu nhân nhìn cả phòng không còn huyết sắc tái mét đứng ngồi lộn xộn mới nói:
– Đại phu nhân tỉnh dậy nói nàng vẫn phải ở trong Phật Đường ăn chay niệm kinh ba tháng nữa. Nhị tỉ nhi chép ba ngàn bản Kim Cương kinh. Hạnh Độ phạt hai mươi gậy. Còn về phần người của Hồng di nương chuyển tất cả xuống phòng bếp!
Lão phu nhân chậm rãi quay vào trong, các nàng cũng thi lễ ra về. Cảnh tượng hôm nay hết sức ám ảnh. Cái chết của Tạ ma ma không những cứu Hàn thị thoát một kiếp mà còn cảnh tỉnh được tính tình nóng vội háo thắng của Hàn thị. Gia Hỷ thở dài, ngày sau Hàn thị có lẽ không dễ đối phó nữa.
Gia Hỷ quay về viện, chuyện Tạ ma ma trung tâm chủ tử mà hi sinh mạng sống không khiến nàng bất ngờ bằng chuyện Ngũ phu nhân đứng lên nói đỡ cho Hàn thị.
Ngũ phu nhân gả đến Phùng phủ bởi vì bị Ngũ gia cưỡng bức, trong phủ luôn có lời đồn chính Hàn thị sắp xếp để Ngũ gia giở trò với Ngũ phu nhân. Tứ phòng không có thiếu gia đích xuất, danh tiếng Ngũ gia thì suy bại, toàn bộ thừa kế đều lọt vào tay Đại thiếu gia Phùng Cẩm!
Sau này, Ngũ gia sa vào bài bạc, Ngũ phu nhân đành bán lại toàn bộ hồi môn với giá rẻ mạt cho Hàn thị, trong phủ bao nhiêu năm Ngũ phu nhân vẫn chưa hề hoài thai một lần.
Ngũ phu nhân bề ngoài lãnh mạt, không quan tâm bất cứ chuyện gì, không tranh giành, không ra ngoài, không về nhà mẹ đẻ, thân thể xanh xao ốm yếu.
Thế nhưng hôm nay lời nói của nàng thể hiện rõ, nàng thật sự không phải nột người hèn nhát vô dụng, yếu mềm dễ bắt nạt. Chỉ là vì sao Ngũ phu nhân ẩn mình bao lâu lại vì Hàn thị mà để lộ.
Bối Lan đi sau Gia Hỷ, nàng vẩn vơ trò chuyện:
– Tiểu thư, người có để ý, hôm nay Ngũ phu nhân không còn đeo chuỗi minh châu quý giá thường ngày nữa!
Gia Hỷ xoay người lại, ánh mắt nàng lóe sáng:
– Thật sao?