Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 82 - Hôn Phu Không Mời (Hạ)

trước
tiếp

Cố Dận Lai nhìn cung nữ nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, hiện tại đang giữa trưa, người của Thái Y viện không ăn cơm thì cũng đã nghỉ ngơi, ở gian phòng bắt mạch cho nô tài này vắng vẻ không bóng người qua lại.

Hoàng thượng từ hôm trước đưa hầu hết các vị nương nương, Hoàng tử, Công chúa đến Hành cung tránh nóng, đoàn Ngự y, Thái y cũng khăn gói theo hầu. Hiện tại ngoài ba vị lão Thái y chuyên phục vụ Tương Hoàng Quý phi, Đông cung Thái tử thì chỉ còn dăm mười tên học việc, tán thuốc, phụ giúp sơ sài. Cố Dận Lai là một trong số đó.

Hắn xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cung nữ kia mắt đã nhắm hờ, một phần vì bị sốt cao, phần còn lại có lẽ do mệt mỏi. Cố Dận Lai luồn tay vào áo nàng ta, miệng cười khoái trá. Cung nữ của Hoàng thượng, không ăn được vẫn có thể sờ được, hiếm khi được cơ hội tốt thế này, hắn làm sao có thể bỏ qua. Nếu không phải vì nữ nhân trong cung ai nấy đều xinh đẹp, hắn cũng chẳng phải chịu nhọc nghe theo mẫu thân vào đây làm tên học việc.

Bên ngoài khe cửa, có kẻ đang chăm chú nhìn Cố Dận Lai cởi áo cung nữ, gương mặt vuông vức dữ dằn quay lại bẩm báo. Chủ nhân hắn ta một thân tử y lười biếng ngồi trên bành kiệu làm bằng gỗ tử đàn, gỗ quý tinh tế chạm khắc, đầu ghế chạm kì lân, lưng ghế tựa vào đôi phượng hoàng uốn lượn, được bốn hạ nhân lực lưỡng nâng cao ngang vai.

– Vương gia, chính là hắn, mười ngày trước, Cố phu nhân có cho bà mối đến muốn đổi thiếp canh của Thục Trinh Huyện chúa!

Thịnh Vương lười biếng tựa người sâu hơn, mắt vẫn săm soi nhẫn ngọc, phát hiện thấy má ngoài chiếc nhẫn yêu thích ánh lên vết bẩn rất nhỏ, nộ khí liền nổi:

– Đến Hoàng cung cũng có kẻ dám sằn bậy, lôi ra đây!

Mạt Viện một cước đạp tung cánh cửa, Cố Dận Lai mặt không còn huyết sắc, nhưng vẫn nói cứng:

– Ai! Kẻ nào dám làm phiền Thái y chẩn bệnh? Đây là Hoàng cung, các ngươi lại tự tiện như ở nhà?

Thịnh Vương gác chân lên thành kiệu, nhàn nhạt nhìn hắn, đôi mắt phượng lạnh lùng u ám, giọng nói giữa ngày hè cũng âm lãnh bức người:

– Đây là nhà của bản Vương, ngươi có gì không phục?

Cố Dận Lai định thần nhìn nam tử áo tím, vẻ mặt liền khúm núm, vội vàng quỳ xuống:

– Điện hạ, hạ quan có mắt như mù, không thấy điện hạ đại giá quang lâm!

Thịnh Vương uể oải, đây là trong Hoàng cung, chỉ một người duy nhất có tư cách đại giá quang lâm:

– Lời này của ngươi bản Vương thật không dám nhận, cũng là nhận không nổi, cái gì đại giá quang lâm? Phụ hoàng nghe được, còn cho rằng bản Vương có ý mưu phản. Ngươi rõ ràng cố tình bôi xấu thanh danh bản Vương, chia rẽ tình phụ tử của bản Vương và Đương kim Hoàng thượng!

Cố Dận Lai lắp bắp, lời nói Thịnh Vương đao to búa lớn, đầu óc đình trệ như hắn thật không thể nào hiểu nổi, chỉ biết rằng bản thân vừa rồi đã nói sai khiến Thịnh Vương tức giận, liền dập đầu liên hồi:

– Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, là hạ quan ngu dốt, hạ quan ngu dốt!

Thịnh Vương ra vẻ ngạc nhiên, lại làm như rộng lượng:

– Đứng dậy đi! Ngươi tự xưng là hạ quan, vậy ngươi nhậm chức gì, quan phẩm ra sao?

Cố Dận Lai miệng liền nín chặt, cái gì mà quan phẩm, hắn mỗi ngày chỉ có ngồi tán thuốc, thi thoảng được phép chữa bệnh cảm mạo váng đầu cho cung nữ thái giám hạ đẳng.

– Việc này…

Thịnh Vương hờ hững:

– Nói vậy ngươi là mạo danh mệnh quan triều đình? Bản Vương thật mất cảnh giác, để một tên không rõ lai lịch ở Thái y viện!

Cố Dận Lai mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại, trời thì nóng, nhưng hắn cảm thấy toàn thân đã rét run:

– Vương gia, tiểu nhân là phụ việc Thái y viện, không phải tự ý trà trộn vào cung!

Thịnh Vương mỉm cười, mắt lóe lên ánh sáng, Cố Dận Lai lau mồ hôi thở nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát nạn.

Thịnh Vương phất tay, kiệu phu liền nhẹ nhàng hạ xuống, hắn tiến đến gần Cố Dận Lai đang quỳ mọp hèn hạ, dùng mũi giày nâng gương mặt sợ hãi đó lên:

– Cố đại nhân, thứ lỗi, bản Vương không thể tin ngươi!

Mạt Viện tiến đến, lôi Cố Dận Lai ra giữa sân nóng, tiếng Thịnh Vương nhàn nhạt:

– Thái y viện là nơi cất trữ dược liệu, có mùi máu liền không tốt, đưa đến An Khả cung, thuận tiện dụng hình!

Cứ thế, Cố Dận Lai bị thị vệ đưa đến An Khả cung.

Thịnh Vương ngồi trên thềm cao, thản nhiên nhìn xuống mấy mươi loại hình cụ ghê người. Cố Dận lai run rẩy lập cập không còn huyết sắc, vẫn chưa hiểu bản thân đã gây nên tội trạng gì mà bị ghét bỏ đến thế, miệng hắn chỉ lắp bắp:

– Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!

Thịnh Vương nhìn Mạt Viện, giọng lơ đãng:

– Nên dùng tẫn hình hay bào cách?*

Mạt Viện nắn nắn roi gân ngựa, dùng hết lực thân thể cường tráng đánh mạnh xuống sân, nền đá xanh bỗng chốc một đường lật tung lên vỡ vụn.

Cố Dận Lai hốt hoảng hét một tiếng rồi ngất xỉu.

Thịnh Vương chỉ tay, thị vệ nhanh chóng vùi đầu Cố Dận Lai vào chum nước, một lúc sau liền thấy tay chân hắn giãy giụa.

Câu đầu tiên mở miệng chính là thì thào xin tha mạng:

– Điện hạ, đừng giết tiểu nhân…

Bên ngoài Cấm Thành, xe ngựa Thành Vương phủ phi nước đại trên đường, Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm mắt dưỡng thần:

– Vội vã kéo bản Vương vào cung chính là muốn trừng trị tên họ Cố đó?

Triệu Tử Đoạn cau mày:

– Vương gia không can thiệp, đợi đến khi Thục Trinh Huyện chúa xuất giá lại hối hận!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười cười:

– Bản Vương muốn vào Hoàng cung phải có công vụ trongngười, Hoàn Nhan Viên Thuyết thì tùy ý tự tiện, khi chúng ta đến được Thái Y viện, chỉ sợ họ Cố đã chết!

Triệu Tử Đoạn không nói lời nào, Thịnh Vương đúng là mười phần tình ý cùng Phùng Gia Hỷ, cho nên chắc chắn đã trừng trị họ Cố kia, có điều hắn không muốn trông cậy vào một kẻ tàn nhẫn phóng đãng như vậy.

Chỉ là chủ nhân hắn, Thành Vương này, đã động lòng cùng nàng, nhưng nhắc đến an nguy nàng, đều tỏ ý lơ là, điệu bộ hờ hững, một chút vội vã cũng không có.

Triệu Tử Đoạn thở dài:

– Có khi hắn đã bị dụng hình bên An Khả cung!

Hoàn Nhan Viên Hạo ý cười thêm sâu:

– Nhị Hoàng huynh bực dọc một hạ nhân cần gì ta phải can thiệp, chỉ là Thành Vương phủ mới lập, thật thiếu người dưới, đành phải đoạt người từ tay huynh ấy vậy!Triệu Tử Đoạn cứng miệng:

– Chủ nhân, người định thu nạp họ Cố?

Hoàn Nhan Viên Hạo không nói gì, thoáng chốc xe dừng trước Cấm Thành, hắn thong thả một đường đến An Khả cung.

Lúc này, trong sân đã ngập tràn mùi máu tươi. Triệu Tử Đoạn nhìn Cố Dận Lai thở phì phò như cẩu, thều thào không cầu xin ra tiếng, xương bánh chè lòi ra trắng xóa dễ khiến người khác buồn nôn.

Hoàn Nhan Viên Hạo nửa cái liếc mắt cũng chẳng hạ xuống, làn môi khẽ nhếch lên, đi tới:

– Nhị Hoàng huynh!

Thịnh Vương đứng dậy, mỉm cười:

– Ngũ Hoàng đệ? Hôm nay rảnh rỗi thăm ta?

Hoàn Nhan Viên Hạo tự mình rót trà, Triệu Tử Đoạn hơi có ý cản lại, đồ ăn thức uống trong cung Thịnh Vương tốt nhất vẫn không nên đụng đến. Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ gạt tay hắn ra, ý vị thâm trường:

– Thú vui của huynh cũng không kém tao nhã!

Thịnh Vương nhàn nhạt:

– Tên này dĩ hạ phạm thượng, lại muốn chia rẽ tình cảm phụ tử bản Vương, một cái tẫn hình cũng không quá nặng!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn xuống gương mặt kia, mắt xếch mặt nhọn, một phường dâm tiện như thế, lại dám hỏi cưới Phùng Gia Hỷ. Thật không biết tốt xấu, đũa mốc chòi mâm son! Lần đầu tiên, hắn có chút đồng tình với người Nhị Hoàng huynh này!

Hoàn Nhan Viên Hạo hờ hững:

– Tên này là sai phái dược phòng, cũng không phải thích khách, hành hình đã hành hình rồi, hoàng huynh có ý thả hắn?

Thịnh Vương cau mi tâm, ngờ vực:

– Thả?

Vốn dĩ Thịnh Vương có ý khiến tên Cố Dận Lai này tàn phế, bây giờ tẫn hình cũng đã xong, giết người đương nhiên không tiện, nhưng cũng chẳng thể không nghi ngờ gì giao ra cho kẻ khác:

– Đệ có hứng thú với một tên sai vặt?

Hoàn Nhan Viên Hạo tỏ thành ý:

– Đệ mới lập phủ, còn thiếu hạ nhân!

Thịnh Vương đăm chiêu suy nghĩ, chuyện hành hình người trong Thái Y viện xét ra đã là không đúng, hiện tại người không thể giết được, nhưng còn chưa rõ trong hồ lô Thành Vương đang bán thuốc gì, nếu hắn đoạt người rồi cố tình vu cáo thì sao?

Ngoài cửa bóng áo của Huỳnh Kiện công công đi vào, Thịnh Vương chán nản, hôm nay vào cung hắn đã cố tình để Huỳnh Kiện công công ở phủ, bây giờ ông ta đến đây, mười phần là mẫu phi hắn, Vạn Quý phi đã biết được hành động xốc nổi này.

Thịnh Vương phất phất tay, lắc đầu:

– Đệcầnthìđemđiđâucũngđược!

Cố Dận Lai nghe thấy được tha bổng thì lê lết trên hai chân què tới cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo:

– Tạơnđiệnhạ, đội ơn haivịđiệnhạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười có chút hắc ám, mắt phượng linh lung nhìn qua gương mặt Cố Dận Lai dính đầy đất cát máu me:

– Ngươi có đồngýđitheobảnVương?

Cố Dận Lai không ngại dập đầu thề độc:

– Tiểunhânphúcmỏng, chỉmongđượcphụngsựchủnhâncaoquý, điệnhạcứutiểunhânmạngnày, tiểunhân đời đời kiếp kiếp không quên, nguyệnlênnúiđaoxuốngbiển lửa, dùchếtcũng chẳng từ nan!

Thành Vương hài lòng gật đầu, cho người đưa Cố Dận Lai đi rửa mặt mũi, băng bó vết thương. Gương mặt Triệu Tử Đoạn thoát trắng thoát đỏ, trước mặt Thịnh Vương lại không thể mở lời can ngăn, lòng dâng lên phẫn nộ!

Cố Dận Lai mặt mũi sạch sẽ được thị vệ dìu ra, Hoàn Nhan Viên Hạo u lam mắt nhìn, xác nhận lần nữa:

– BảnVươngcứungươimạngnày, ngươisẽtheobảnVương?

– Tiểu nhâncáigìcũnglàmđược, chỉ cần giữđược mạng rakhỏiđây!

Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa sống mũi cao thẳng như tạc, mắt lóe tia âm độc:

– TriệuTửĐoạn, việckhókhănnàyđànhphảigiaochongươi. Vươngphủthiếu hoạn quan, phiềnngươiđưahắnđicunghình!

Cố Dận Lai như thấy sét đánh giữa trời quang, tránh vỏ dưa liền gặp vỏ dừa, một cái tẫn hình thêm bị hoạn, đời này của hắn coi như hủy đi rồi!

Cố Dận Lai hiểu ra từ nãy đến giờ vốn chỉ bị huynh đệ họ trêu đùa, biết không thể cầu xin được, túng quá hóa liều, chỉ tay uất ức:

– Cácngươi…talàngườiCốgia…thanhdanh trong sạch….các ngươiỷ quyền thếứchiếp người vôtội! Cốgiadùcóphảidiệtmôncũngsẽ đòi lạimónnợnày!

Triệu Tử Đoạn cảm thấy phiền phức, nhét khăn sâu vào cuống họng Cố Dận Lai, lôi ra phía ngoài đặt lên bàn dài, một dao sạch sẽ lấy đi phần nam căn, không có rượu, không gây mê, Cố Dận Lai chỉ kịp trừng mắt một cái, mười đầu ngón tay co quắp rồi bất tỉnh.

Triệu Tử Đoạn thoải mái trong lòng, lần này chính tay hắn làm việc, đừng nói đến Cố Dận Lai sau này có thể làm chuyện nam nữ, ngay cả đi vệ sinh cũng khó khăn, đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.