Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 83 - Phùng Gia Sinh Loạn (Thượng)

trước
tiếp

Thấm thoát đã tới tháng bảy, mấy hôm nay mưa ngâu không ngừng nghỉ, thêm hai ba ngày nữa chính là thất tịch. Một sáng âm u, Triệu Tử Đoạn đến Phùng phủ. Gia Hỷ thong thả rót trà, hương hoa nhài quyến luyến, nàng một bộ y phục bàng bạc màu ánh trăng, tóc búi hờ thả lỏng sau vai, chỉ cài đôi trâm bạc đơn giản.

Triệu Tử Đoạn áo đỏ thẫm màu, gương mặt xinh đẹp được tô điểm kĩ bằng một đóa hoa sen sau đuôi mắt, yêu mị. Hắn đưa đến một xấp giấy tờ nhỏ:

– Đây là thân phận mới của Vịnh Đan, nàng xem qua đi!

Gia Hỷ lướt nhanh một chút, cũng không có gì khác lạ, Vịnh Đan trở thành Uyển Mân, đến từ Sơn Nguyên huyện thuộc Kỳ Châu, gia đình không còn ai, nên vào cung năm Vĩnh Nguyên thứ mười tám!

Gia Hỷ đưa qua Vịnh Đan, thắc mắc:

– Thiếu giám, Vĩnh Nguyên năm thứ mười tám, vậy là cách đây hai năm?

Triệu Tử Đoạn gật đầu, qua loa giải thích:

– Từ hai năm trước làm trong phòng giặt, nơi đó đông người, hạ nhân các cung thường bị phạt đến, lộn xộn không quá để ý!

Gia Hỷ thở nhẹ, tạm yên tâm. Như vậy, Vịnh Đan có thể thuận lợi trà trộn vào Đông cung. Triệu Tử Đoạn đưa lọ sứ trắng men xanh nhỏ như ngón tay, dặn dò:

– Cái này pha vào rượu, người sẽ nổi mẩn đỏ, qua hai canh giờ liền sốt cao, ba ngày sau da trở nên tím đen, trông rất nguy kịch, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm tính mạng!

Gia Hỷ thu lọ dược, hơi suy tư một chút rồi đứng dậy cảm tạ. Ngay chiều hôm ấy, Vịnh Đan có hiểu hiện sốt cao không ngừng, người đầy nốt đỏ như bị đậu mùa, mấy đại phu mời đến đều không điều trị được. Lão phu nhân sợ nàng ta lây bệnh đến các chủ tử, liền đưa tới thôn trang.

Mùng mười tháng bảy, tuy rằng bảng vàng còn chưa dán, nhưng cái tin Phùng Cẩm đỗ tiến sĩ đã lộ ra ngoài. Buổi sáng hôm đó Gia Hỷ đến thỉnh an lão phu nhân, liền thấy một phòng đầy đủ.

Hàn thị áo màu huyết dụ thêu họa tiết chữ vạn, trên đầu ba đôi trâm vàng thêm một kim hoa giữa búi tóc, tai đeo khuyên hồng ngọc, cổ mang chuỗi minh châu, nét mặt cao cao tại thượng, không nhìn ai vào mắt. Phùng Gia Hảo một thân áo hồng sen, thắt lưng xanh biếc, hài có đính lông công, trên tóc liền lộ ra đôi trâm đính phỉ thúy trân quý.

Mà hôm nay, cả Đại lão gia lẫn Đại thiếu Phùng Cẩm đều có mặt.

Gia Hỷ vấn an từng người xong liền ngồi qua một bên, chủ khảo lần này là Thịnh Vương, Đông gia muốn gả nữ nhi đến thì Phùng Cẩm đương nhiên phải có chút danh tiếng.

Lão phu nhân gương mặt tươi cười, nếp nhăn như được là phẳng, luôn miệng khen ngợi:

– Đợi đến khi bảng vàng được treo, phủ ta phải làm một cái đại tiệc, bao nhiêu năm rồi, mới có chuyện vui như vậy!

Nhị phu nhân không nói gì, mắt hơi ánh lên, lấy khăn tay che miệng. Gia Hỷ nhìn lên bà, Nhị phu nhân càng lúc càng nhiều toan tính, âm thầm bố trí cục diện.

Gia Hỷ mỉm cười:

– Nhị thẩm, Tam ca đã vào vòng nào?

Nhị phu nhân hơi lắc đầu, khiêm tốn:

– Hậu nhi chỉ là thi cho vui, vả lại Võ Trạng Nguyên cũng chưa đến vòng cuối, rất khó đoán!

Hàn thị nâng mắt cười, giọng nói kiêu hãnh có chút khinh bỉ:

– Cố gắng lên rồi có thể làm một quan thủ thành!

Nhị phu nhân cũng không bực tức, lại lấy khăn tay che miệng nhàn nhạt:

– Hôn sự của Đại thiếu tẩu tử tính thế nào?

Hàn thị phất phất tay, nhếch môi:

– Bảng vàng đề tên liền đem sính lễ hỏi cưới, nhanh chóng rước tân nương về mới tốt!

Phùng Cẩm tuy là nhân vật chính nhưng từ đầu đến giờ đều im lặng, hiện tại nghe nhắc đến chuyện trăm năm bỗng lên tiếng:

– Mẫu thân, hôn sự? Là hôn sự với cô nương nhà nào?

Đại lão gia sờ sờ chòm râu trên cằm:

– Là Đông gia tiểu thư, chẳng phải đã nói với con rồi hay sao!

Phùng Cẩm đứng dậy, mặt liền đỏ lên:

– Con không cưới!

Hàn thị trừng mắt:

– Cẩm nhi, sao lại ăn nói với phụ thân con như thế?

Các phòng còn lại thấy vậy liền trưng ra nét lo lắng giả tạo, bên trong đều một điệu bộ xem kịch vui.

Tam phu nhân lanh lảnh giọng nói:

– Ai u, cái gì cơ chứ, cái gì cơ chứ? Cháu trai của ta, sao lại không đồng ý một thiên kim ngọc diệp quý giá như thế!

Đại lão gia hừ lạnh:

– Chuyện hôn sự do phụ mẫu làm chủ, ở đây có chỗ cho con phản đối hay sao?

Phùng Cẩm hậm hực, không thua kém:

– Con không đồng ý, ai muốn cưới Đông gia tiểu thư cứ cưới, miễn không phải là con!

Ngũ phu nhân ho nhẹ một tiếng:

– Cẩm nhi, con đã có người trong lòng?

Lão phu nhân vẫy tay hắn lại, hiền hậu hỏi:

– Nói đi, nếu như là cô nương trong sạch, tổ mẫu liền làm chủ cho con!

Phùng Cẩm nhìn gương mặt Hàn thị cùng Đại lão gia đều hầm hầm, nhất thời sợ hãi, cuối cùng mới lấy hết can đảm thì thào:

– Là Văn muội muội!

Tứ phu nhân khanh khách cười, tưởng ở đâu xa, hóa ra ngay trong phủ, một cái Văn Nhược Nhan mẫu thân bị hưu về còn không biết xấu hổ mà bỏ nữ nhi đi tái giá! Xem ra lần này mặt mũi Đại phòng liền mất hết!

Đại lão gia đập bàn, lửa giận nổi lên:

– Hồ đồ!

Lão phu nhân giật mình, Văn Nhược Nhan là cháu gái bà, chính bà đem về đây, hiện tại Đại phòng không nói ra nhưng đang trách bà nuôi ong tay áo.

Lão phu nhân phân bua:

– Có nam nhân nào một thê một thiếp, bây giờ cứ để Văn tỉ nhi làm thiếp! Vẹn cả đôi đường!

Phùng Cẩm nghe đến đó liền giãy nảy lên:

– Con không đồng ý, Văn muội muội phải là chính thê, nếu không cả đời này con không lấy nữa!

Chuyện đã lớn đến bực này, Đại lão gia thật trăm bề khó chịu. Lần này Thịnh Vương chủ khảo, Phùng Cẩm mới có thể đỗ tiến sĩ, nếu bây giờ không cưới biểu muội Thịnh Vương, sợ rằng không chỉ Đông gia, mà cả Thịnh Vương sẽ lưu lại hiềm khích. Dù gì, với Phùng gia, thì một nàng dâu như vậy đã là cao!

Đại lão gia cương quyết:

– Cấm túc nó, đến khi nào thông suốt suy nghĩ mới thôi!

Lão phu nhân thở dài:

– Cả Văn Nhược Nhan, cũng giam lại!

Chuyện còn chưa ngã ngũ, từ ngoài cửa, Phùng Tú Mai liền vội vã tiến vào, tóc mai tán loạn, mồ hôi đổ như suối, đôi mắt nàng ta đỏ hoe, miệng run run trắng bệch:

– Mẫu thân! Tỉ tỉ không may…đã mất trên giường sinh!

Tam phu nhân nghe trời đất đổ ầm, cả người ngã khụy bất tỉnh. Phùng Tú Mai dường như cũng cạn kiệt sức lực mà ngã xuống, trong viện rối loạn một đoàn.

Gia Hỷ cau mày, Phùng Tú Mai bước ngang người nàng, thân thể tỏa ra một mùi hương lạ, chỉ là nhất thời nàng không thể nhận ra được. Gương mặt Phùng Tú Mai tuy bối rối, nhưng rõ ràng trong mắt lấp lánh niềm vui khó giấu, bởi vậy mới ngất đi để tránh phát hiện.

Lão phu nhân đưa tay vuốt ngực tựa vào Vu ma ma, mất nửa canh giờ ổn định, Tam phu nhân cùng Phùng Tú Mai đều đưa về viện mời đại phu chẩn trị. Các phòng cũng lần lượt ra về.

Gia Hỷ trên đường đi suy tính Vịnh Đan đã đưa vào thôn trang được mấy ngày, theo lý mà nói, hôm nay, kế hoạch đã thành, sao lại chưa có tin tức gì?

Về đến viện, nàng liền ngồi xuống tháp dài, xoa xoa mi tâm, nhìn Hà ma ma đang lau một bình gốm tỉ mỉ, nhẹ giọng hỏi:

– Ma ma, Vịnh Đan sức khỏe đã tiến triển hơn chưa?

Vốn là cả Bối Lan lẫn Hà ma ma đều không hề biết đến chuyện Vịnh Đan ve sầu thoát xác vào Đông cung, nàng sợ rằng nhiều người lắm miệng mất an toàn.

Hà ma ma không nhìn Gia Hỷ, qua loa:

– Nô tì nghe nói nàng đã đỡ, có lẽ sớm quay về hầu hạ tiểu thư thôi!

Gia Hỷ nhấp môi một ngụm trà lạnh, đây là thuốc vô tác dụng hay Hà ma ma cố tình giấu giếm nàng:

– Bối Lan! Vịnh Đan có thực đã đỡ?

Lần này đến lượt Bối Lan không dám ngẩng lên, nhỏ giọng:

– Nô tì nghe nói Vịnh Đan tỉ tỉ đã bớt được năm phần!

Gia Hỷ nhìn biểu hiện gượng ép đó, trong lòng có chút buồn cười, nàng đứng dậy lấy áo choàng:

– Nếu vậy thì đến thôn trang, ta muốn thăm muội ấy!

Bối Lan hốt hoảng cùng Hà ma ma quỳ xuống:

– Tiểu thư, đường xa nguy hiểm người đừng đi, trong phủ cũng đang xảy ra nhiều chuyện!

Gia Hỷ nhàn nhạt:

– Chuyện xảy ra là của kế mẫu và Tam phòng, nửa điểm không can hệ đến ta!

Bối Lan tính tình thanh thuần, biết không giấu được lâu đành thật thà nói:

– Tiểu thư, Vịnh Đan…không còn nữa, người…đừng quá đau buồn!

Gia Hỷ vờ như không hiểu:

– Chẳng phải Hà ma ma vừa bảo muội ấy đã khỏe lại?

Hà ma ma gục đầu, Bối Lan đỏ cả hốc mắt:

– Tiểu thư, Vịnh Đan…sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…

Gia Hỷ trầm mặc, giọng nói đều đều không rõ hỉ nộ:

– Muội ấy đi lúc nào?

– Ngày hôm qua, nửa đêm canh ba! Sau đó người của Triệu Thiếu giám sợ lây lan bệnh đã đem thi thể đi mất!

Gia Hỷ cười gằn. Bối Lan ngẩng mặt sợ hãi ngây người:

– Tiểu thư!

Gia Hỷ đập mạnh tay ngọc xuống bàn gỗ:

– Ta có phải là chủ tử? Ở đây chuyện lớn chuyện nhỏ đều không cần ta biết?

Bối Lan lắc đầu quầy quậy, Hà ma ma vội vã thanh minh:

– Tiểu thư, nô tì là sợ người lo lắng, tiểu thư!

Gia Hỷ nhàn nhạt, tỏ ra bất lực:

– Ta làm chủ tử trăm lo nghìn lo, nên các ngươi đều muốn lo hộ ta?

Bối Lan dập đầu xuống đất, Hà ma ma cũng ngậm miệng, tiểu thư nói đúng, chủ tử vẫn là chủ tử. Che giấu cũng là gian dối. Tiểu thư làm người yêu ghét phân minh, một lần mất đi tin tưởng, cả đời sẽ không còn tín nhiệm!

Bối Lan thổn thức:

– Tiểu thư, nô tì ngu dốt, nô tì không dám nữa, tuyệt đối không bao giờ biết chuyện mà không báo!

Hà ma ma cũng van xin:

– Tiểu thư, chỉ là nô tì lo lắng quá hóa vụng, tiểu thư rộng lượng hải hà…

Gia Hỷ thở dài, từ từ bước vào phòng:

– Đứng dậy cả đi!

Bối Lan không dám đứng lên, nhìn theo bóng chủ nhân khuất sau bình phong. Chỉ nghe tiểu thư nhàn nhạt phân phó:

– Bữa tối không cần đem đến!

Bối Lan nhẹ giọng dạ một tiếng, rồi lui ra ngoài, Vịnh Đan không còn nữa, tiểu thư ắt hẳn đau lòng, lại thấy bản thân còn khiến tiểu thư buồn phiền, trong lòng cảm thấy tràn trề ân hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.