Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 122 - Cửu Lịch Phong Trần (Trung) 3

trước
tiếp

Triệu Tử Đoạn nằm dài trên lưng ngựa, vừa đi vừa hát, Mi Châu này hắn đã sống cả đời, đến từng tảng đá cũng đều quen thuộc, cần gì phải đề phòng. Đám người Hứa Vọng lầm lũi theo sau, lại nhìn nhau ẩn ý.

Hứa Vọng thì thầm cùng mấy tên còn lại:

– Dịch Tướng quân hẹn chúng ta trên đường đi, nên Đại Hoàng tử mới gấp gáp đòi thay thế Phiêu Kỵ Tướng quân như vậy!

– Dịch Tướng quân vì Đại Hoàng tử mà mưu phản, Đại Hoàng tử chắc chắn sẽ nghe theo!

Hứa Vọng gật đầu chỉ về Triệu Tử Đoạn:

– Lấy được quân lương rồi, giết luôn tên thái giám đó! Hắn chỉ có một chúng ta có đến bốn!

Bọn chúng nhìn lại nam tử đang nghêu ngao áo choàng đỏ thẫm che lấp gương mặt mỹ nhân thiên hạ kia liền cùng nhau nở nụ cười hắc ám. Trời mùa thu trong vắt, bụi đường theo gió lẩn quẩn dưới chân ngựa. Thấm thoắt đoàn người ngựa cũng đến được Liên Thành.

Đại Hoàng tử híp híp mắt trước phủ Hiên gia, bây giờ đã là Hầu phủ, Hiên lão gia cũng trở thành Quốc trượng. Triệu Tử Đoạn thong thả vào trong, nhìn trên sân xếp đầy bao lớn bao nhỏ, cho thấy lương thực đã chuẩn bị đầy đủ.

Đại Hoàng tử yên vị trên ghế chủ vị khách phòng, liền phách lối nhìn Triệu Tử Đoạn:

– Ngươi lui đi, nơi đây không có việc của hoạn quan!

Đám Hứa Vọng khằng khặc cười. Triệu Tử Đoạn cũng không đáp trả, thản nhiên quay ra ngoài xem xét quân lương. Hiên lão gia có chút nhún nhường:

– Thiếu giám có gì không vừa ý?

Triệu Tử Đoạn cung kính:

– Hầu gia, nô tài chỉ thay Thành Vương điện hạ coi sóc số lương thực này, nay đều đã đầy đủ, coi như không có gì phàn nàn!

Buổi chiều ngày thứ ba, Đại Hoàng tử quyết định quay về, trong đoàn người đi có thêm mấy mươi gia đinh Hiên phủ. Bình thường hộ tống quân lương phải là quân đội Mi Châu, có điều đây là đất phong Thành Vương, Đại Hoàng tử cố kỵ không dám điều động.

Triệu Tử Đoạn nhìn mặt trời sắp lặn, nghi ngờ trong lòng nổi lên, đành phản đối:

– Nguyên soái, bây giờ đã muộn, đi trong đêm thật không an toàn, muốn đi ít nhất phải là sáng mai!

Đại Hoàng tử gạt đi:

– Không được, địch ở trước mặt, chậm trễ quân lương chính là tử tội, nếu ngươi còn phản đối, ta liền hạ lệnh ban tử!

Triệu Tử Đoạn lạnh giọng:

– Nguyên soái chỉ đem theo mấy mươi gia đinh không thuần thục võ nghệ, cùng chưa đến một trăm người hộ tống, số lương thực này có thể an toàn vượt Mi Châu, Nam Châu ra biên quan được sao?

Đại Hoàng tử rút gươm:

– Ngươi khinh thường bản soái? Người đâu, bắt hắn lại!

Triệu Tử Đoạn mắt huyền thăm thẳm giễu cợt một đám hộ vệ lấy vũ khí theo lệnh Đại Hoàng tử, ánh nhìn dâng lên tia ngoan độc:

– Kẻ nào dám!

Không ngăn được Đại Hoàng tử, đoàn người đành phải khởi hành trong đêm, vượt hẻm núi mà đi. Giữa đêm, sương mùa thu lạnh lẽo rơi xuống, gió núi phần phật rét run đám ngựa thồ. Triệu Tử Đoạn lần nữa phải đề nghị nghỉ ngơi, cuối cùng Đại Hoàng tử cũng chấp thuận.

Hứa Vọng đem rượu đưa đến từng binh sĩ một, lại xun xoe mời:

– Thiếu giám, uống một hớp cho ấm người!

Triệu Tử Đoạn hơi thở trắng muốt, lắc đầu:

– Hẻm núi này vô cùng hung hiểm, nghỉ lại giữa đêm đã bất tiện, uống ít thôi, nếu bị phục kích đừng nói bảo vệ quân lương, sợ rằng mạng cũng không còn!

Hứa Vọng cười cười đi nơi khác hô hoán mọi người, một số còn lại nhóm lửa nướng thịt bò khô, Đại Hoàng tử cầm đầu cuộc vui, Triệu Tử Đoạn không tiện nhắc nhở, đành phải đi ra xa khỏi bọn họ, dọc theo đường mòn liền thấy một con sông nhỏ, lấp lánh phản chiếu. Trong mờ mờ nguyệt quang, bỗng đâu có bóng người cùng ánh kiếm loang loáng lao đến. Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt cười, cuối cùng cũng có kẻ không chịu kiên nhẫn.

Cho dù tất cả đều che mặt bằng khăn đen, nhưng không khó để nhìn ra đám người Hứa Vọng. Triệu Tử Đoạn trường kiếm không động, chỉ lấy quạt giấy thường mang theo người ra giao chiến. Luồn hơi từ quạt giấy sắc bén hơn đao thương, lướt ngang yết hầu hai tên lao đến trước, máu bắn lên không trung, văng cả vào mặt Hứa Vọng.

Hứa Vọng hoảng sợ, chẳng phải trước mặt chỉ là một hoạn quan hay sao, đột ngột lại trở thành đại cao thủ. Triệu Tử Đoạn hạ tay lần thứ hai, kẻ đứng cạnh Hứa Vọng cũng chết. Hứa Vọng hồn xiêu phách lạc co chân bỏ chạy, nào ngờ chưa đến mười bước đã bị nam tử áo đỏ hạ một cước, dùng mũi giày dẫm nát mặt bên phải.

Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt:

– Ai sai khiến ngươi?

Hứa Vọng đoán chắc sẽ chết, ngang bướng:

– Ngươi giết thì cứ giết, Hứa Vọng ta làm người lỗi lạc, không sợ loại yêm nhân đê tiện như ngươi!

Triệu Tử Đoạn ha hả cười:

– Ngươi biết ta là yêm nhân đê tiện, sao lại không biết ta có ngàn loại cực hình còn đê tiện hơn cả bản thân?

Mũi giày Triệu Tử Đoạn lê xuống tấm lưng Hứa Vọng, lại ngang nhiên dẫm hờ lên điểm yếu giữa hai chân hắn ta:

– Có muốn ta làm giả thành thật? Ta đếm đến ba!

Lực chân mạnh dần, mới đến tiếng đếm thứ hai, Hứa Vọng đã đầu hàng:

– Là Dịch Tướng quân, Dịch Tướng quân!

Triệu Tử Đoạn xốc cổ áo Hứa Vọng lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

– Dịch Tướng quân?

Hứa Vọng sợ Triệu Tử Đoạn không tin sẽ bị giết chết, liền ra sức chứng minh:

– Dịch Tướng quân sau khi bị Thành Vương đánh bại đã trốn sang Mạt Quốc, hiện tại đang ngồi trong xe ngựa Đại Hoàng tử, đến được MiChâusẽtìm cách giếtThànhVương, sauđóquayvềkinhcùngsứcépcủaMạtQuốcđểĐại Hoàng tử lênngôi!

Triệu Tử Đoạn nghi nghi ngờ ngờ:

– Chuyện quan trọng thế này, một lãnhbinhbénhỏnhưngươicóthểbiếtsao?

– Tiểunhânlàngườiliênlạc giữa DịchTướngquâncùngĐại Hoàng tử, tiểunhânlàthuộchạDịchTướngquân, người cũkỵbinh!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười, sắt đá lời nói:

– Rấttiếc, takhôngtin. Tiễnngươixuống hoàng tuyền vậy!

Hứa Vọng chưa kịp hét lên, lưỡi kiếm đã xuyên từ đỉnh đầu hắn xuống đến tận cuống họng. Triệu Tử Đoạn lau sạch vết máu trên tay, quay vào trong. Bấy giờ lửa cháy vẫn đượm, quân lính gia đinh đều say lúy túy. Đại Hoàng tử gõ gõ kiếm lên khiêng tạo ra giai điệu vui tai, có điều vừa thấy Triệu Tử Đoạn, hắn liền thất sắc:

– Ngươi…ngươi…saongươivàođượcđây?

Triệu Tử Đoạn thản nhiên ngồi xuống:

– Nguyên soái, cógìkhôngđược?

Đại Hoàng tử giả lả cười:

– Vốnvừarồi, takhôngnhìnthấyngươi, liềnchođámHứa Vọng đitìm…

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, tàn độc cười:

– Bọnchúngsẽkhôngquayvônữa đâu!

Sắc mặt Đại Hoàng tử càng trắng, tay run run đặt lên kiếm. Triệu Tử Đoạn cau mày, lắng nghe tiếng động trong gió. Đại Hoàng tử đột ngột rút kiếm:

– Ngươi chết chắc rồi!

Hơn trăm vệ binh đều xuất phát từ kỵ binh đứng bật dậy đem thương, đao các loại ra, phía sau, Dịch Tướng quân cũng thần bí xuất hiện.

Dịch Tướng quân ha hả cười:

– Mạng ngươicũnglớnlắm, mới có thể khiến đích thân Dịch gianàyra mặt!

Triệu Tử Đoạn xoay trường kiếm về thế thủ:

– Giết mộtkẻvôdanhnhưta, cácngươicũngphínhiềutâmsứcthật!

Đại Hoàng tử la hét lao đến, đám vệ binh cũng inh ỏi tấn công, Triệu Tử Đoạn hơi lùi lại, cau mày chống trả. Qua một nén hương, trời đã sắp sáng, Triệu Tử Đoạn nhìn xác người la liệt trên nền đất, bản thân cũng xây xát vết máu, lưng, hông nhói đau vì đao cắt thương đâm. Đến khi trong tâm trí Triệu Tử Đoạn đã khẳng định bản thân lần này tử thương tại đây, thì từ đâu một tràng ngựa hí dài. Triệu Tử Đoạn nhìn ra sau, đám vệ binh cũng khựng lại.

Triệu Tử Đoạn như được tiếp thêm sinh lực:

– Phùng Hậu!

Nam tử đeo mặt nạ sắt che kín gương mặt, ngựa ô đen tuyền, tay vung trường kích nặng ngàn cân nhanh chóng tiếp viện. Phía sau hắn ta, là hơn năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ của Liên Thành. Dịch Tướng quân không đứng yên nữa, thất thần rút thương nghênh chiến. Phùng Hậu cùng năm ngàn binh thần tốc đánh trả, chưa đầy nửa nén hương, tất cả đã chết sạch. Phùng Hậu nhìn Đại Hoàng tử bò bằng đầu gối dưới gầm xe, không niệm tình hạ kích xuống.

Triệu Tử Đoạn vội vàng ngăn cản:

– Dừngtay!

Chỉ là lời nói vừa thốt ra, đã thấy đầu Đại Hoàng tử vỡ nát, não bắn tung tóe dính đầy mấy bao lương thực. Triệu Tử Đoạn tựa người vào tảng đá bên đường thở dốc:

– Thôi lỡrồi, coinhư quân lươngbịMạtQuốc phục kích, Nguyên soái anhdũnghisinh!

Phùng Hậu vỗ vỗ vai Triệu Tử Đoạn:

– Tađếntrễ! Ngươi không saochứ?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, thân thể bây giờ mới bắt đầu ê ẩm đau nhức:

– Tựmìnhxemđi, mộtđờitacoitrọngnhấtchínhlàdưỡngda như ngọc, giờthìhayrồi, khôngvếtđâmchínhlàvếtchém!

Phùng Hậu cười to, lệnh binh sĩ chuẩn bị lên đường, lại đem cả thi thể Dịch Tướng quân cùng Đại Hoàng tử đi theo. Triệu Tử Đoạn bây giờ mới nghi vấn:

– Làm saongươibiếttađangởđây?

Phùng Hậu giơ một lá thư lên:

– ThànhVươngđiệnhạ!

Triệu Tử Đoạn leo lên xa mã, thương tích quá nhiều, không thể tiếp tục cưỡi ngựa, hắn vung roi đánh xuống, vô tình trúng phải một bao lương thực bị nhồi nhét quá căng lại đột ngột chịu lực liền bục ra. Đồ bên trong rơi vãi xuống, chảy tràn trong sự kinh ngạc của mọi người.

Phùng Hậu bàng hoàng:

– Cát?

Triệu Tử Đoạn vội vàng xé toạc số bao lương còn lại, tất cả đều chỉ là một phần lúa mỏng bọc cát bên trong. Triệu Tử Đoạn nghe đầu óc đau nhức:

– Khôngxongrồi! Hiêngia làm phản!

Kinh thành.

Thịnh Vương phủ.

Hoàn Nhan Viên Thuyết đang thưởng thức đôi yến phụng* vừa được tiến cống, hờ hững hỏi Bạch Thực Thần:

– CótingìtừMi Châu chưa?

Bạch Thực Thần rút trong tay áo ra một lá thư, khẽ trả lời:

– Hoàng Hậunương nương nói rằng, kếsáchđã được thihành. Lương thực giả cũngvừarakhỏiđịaphậnLiênThành!

Thịnh Vương phủi phủi tay, môi mỏng kiêu bạc cười:

– Hiên lão gialàQuốc Trượng, khôngthểvucáoôngta giao gạogiả. HoànNhanViên Hạo trướcsauđềulàđịch, xemthửhắnđối phó thếnào!

Bạch Thực Thần chấp tay:

– Lươngthực không cứu đượcĐaMân, ítngày nữa, Lịnh HồVươngđánhvào, ĐaMânchắcchắnmất, ThànhVươngcũng sắp bỏmạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.