Nghe được những lời này của Khương Trì, Tô Đường cắn môi, nhất thời không nói gì.
Khương Trì nhíu mày, khẽ cười, sau đó ngắm nhìn Tô Đường đang ở trước mặt. khuôn mặt trắng nõn dưới ánh sáng ấm áp của đèn chiếu rọi càng trở nên mịn màng, chỉ lướt qua cũng khiến người ta nghĩ đến bốn chữ “Tú sắc khả xan” *. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh, tuy trên mặt không có một chút phấn trang điểm nào, nhưng đôi môi mịn màng vẫn thoa chút son. Mái tóc đen mượt, môi đỏ ướt át, da trắng non mịn, cùng với khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết, ba loại màu sắc này ở cùng một chỗ khiến thị giác của người khác bị chấn động mãnh liệt.
Khương Trì không nhịn được đưa tay ra, vuốt nhẹ gương mặt non mịn như ngọc: “Bánh bao, hôm nay em đã nói những gì với Quý Tử Khiêm?”
Tô Đường sững sờ, vô thức lắc đầu: “Không có gì.”
Ánh mắt Khương Trì hơi đổi, trở nên sâu thẳm, hơi nhăn mày: “Em quen biết anh ta?”
Tô Đường càng thêm hoảng sợ, liên tục lắc đầu, bối rối phủ nhận: “Thật sự không biết. Em gặp anh ta một lần trong vườn hoa, sau đó là gặp lại ở đại sảnh.”
“Không gạt anh? Hả?” Khương Trì hơi nâng cao ấm cuối, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Đường.
Tô Đường hơi mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Không có.”
Đời này, cô và Quý Tử Khiêm, thật sự không quen biết.
Cô không lừa gạt anh.
Khương Trì nghe vậy thì thở dài, tựa đầu mình vào vai Tô Đường. Bởi vì Khương Trì cao hơn Tô Đường rất nhiều, vì vậy lúc này động tác của anh lộ ra vẻ trẻ con.
Tô Đường có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của Khương Trì ở trên cổ mình, cô vô thức thở chậm lại.
Ban đêm yên tĩnh, từng giây từng phút đều như trở nên dài hơn.
“Bánh bao, anh ghen.”
Mặt Tô Đường hơi đỏ lên, càng lộ ra vẻ mềm mại: “Ghen cái gì chứ?”
“Em nói chuyện với tên Quý Tử Khiêm kia lâu như vậy. Còn chúng ta, mỗi ngày trò chuyện được mấy phút?” Khương Trì vô cùng bất mãn nói.
Tô Đường cắn môi dưới: “Từ hôm nay về sau, em và Quý Tử Khiêm cũng không có cơ hội tiếp xúc mà.”
Nghe được Tô Đường nói như vậy, tâm tình của Khương Trì mới tốt lên được một chút. Tuy rằng anh vẫn thấy có gì đó kỳ lạ, mỗi lần nhắc đến cái tên Quý Tử Khiêm này Tô Đường đều có phản ứng bất thường, nhưng anh cũng không quá quan tâm đến Quý Tử Khiêm.
Giống như Tô Đường đã nói, anh cũng không cho rằng, Quý Tử Khiêm còn cơ hội tiếp xúc với bọn họ.
Chẳng qua là một người qua đường mà thôi. Không cần quan tâm.
“Nhưng mà anh ghen, mau dỗ anh đi.”
Tô Đường hơi xấu hổ. Đối với Khương Trì làm nũng như vậy, thật sự cô không biết đối phó ra sao.
“Anh rất cần được an ủi đấy, em định không làm gì sao?” Đầu Khương Trì đang dựa trên vai cô hơi nâng lên, giờ phút này mặt hai người kề sát vào nhau, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mảnh khảnh.
Giọng nói của Khương Trì mang theo vẻ buồn tủi.
Lòng Tô Đường, thoáng chốc đã mềm nhũn.
Cô chưa từng thấy anh bày ra dáng vẻ này trước mặt người khác.
Ở ngoài, anh bá đạo, kiêu ngạo, tự tin, vô cùng chói mắt.
Chỉ khi ở trước mặt cô, mỗi lần anh đều bày ra bộ dáng chân thật nhất.
Anh cũng sẽ không vui. Cũng sẽ yếu ớt.
Đột nhiên Tô Đường cảm thấy, chỉ cần có thể dỗ cho Khương Trì vui vẻ, coi như cô phải làm một số chuyện cả kiếp trước và kiếp này chưa từng làm, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến, cũng đáng giá.
Cô cứng ngắc nâng tay lên, do dự rất lâu rồi mới chầm chậm ôm lấy eo Khương Trì. Ngoại trừ việc này, cô cũng không biết làm thế nào để dỗ dành anh.
Cô không giống Khương Trì, biết nói nhiều lời dễ nghe như vậy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng chưa từng nói qua lời ngon ngọt gì đó, dỗ dành người khác cũng là lần đầu tiên.
Lúc này, Tô Đường luống cuống, tay chân không biết để đâu cho phải, do dự rất lâu, mới miễn cưỡng nói: “Đừng ghen nữa, vua dấm chua.”
Chẳng qua là nói với Quý Tử Khiêm mấy câu, vậy mà có thể ghen được, không phải vua dấm chua thì là gì?
Khương Trì nở nụ cười, tiếng cười kia cực kỳ quyến rũ, vang lên bên tai cô, khiến lỗ tai trắng nõn vì xấu hổ mà đỏ bừng.
Khương Trì hào phóng thừa nhận: “Ừ, anh là vua dấm chua.”
Khương Ưng đi tiễn chiến hữu trước kia rồi. Dì Lục thì đang ở dưới lầu dọn dẹp lại đại sảnh. Lúc này, trên hành lang chỉ có hai người Tô Đường và Khương Trì.
Ngọn đèn yên tĩnh chiếu ánh sáng ấm áp lên người họ.
Làm cho một khoảnh không gian trống trải, tăng thêm vài phần ấm áp.
Đây chỉ là một cái ôm đơn giản đúng tiêu chuẩn.
Nhưng mà giờ phút này, chỉ yên tĩnh ôm nhau như vậy, dường như còn hơn cả nghìn lời nói.
Tô Đường cảm thấy, bởi vì là Khương Trì, là vì anh khiến cô trở nên dũng cảm hơn trước kia rất nhiều.
Không lâu trước đó, Khương Ưng từng nói chuyện với cô. Ông ấy nói với cô như thế này, “Tô Đường, chú nợ mẹ cháu. Thật đáng tiếc, khi cô ấy còn sống, chú không thể đền bù, trả lại món nợ này được. Vì vậy sau khi cô ấy qua đời, chú liền đưa cháu đến nhà mình nuôi dưỡng. Tuy rằng thường ngày chú đều bận rộn với công việc, nhưng việc cơm áo, cháu cũng chưa từng thiếu thốn thứ gì.”
Ông lại nói tiếp: “Chú biết, cháu là đứa trẻ ngoan. Nhưng chú chỉ có một đứa con trai là Khương Trì. Chú đặt kỳ vọng rất cao vào nó. Bầu trời tương lai của nó, sẽ càng thêm rộng lớn, thế giới của nó càng thêm đặc sắc. Cháu cũng hy vọng sẽ thấy được ngày hùng ưng giang cánh đúng không?”
“Tương lai còn rất dai, biến cố cũng nhiều. Hiện tại hai đứa vẫn còn nhỏ. A Trì là con chú, tất nhiên chú hiểu rõ nó, tính cách của nó chưa thành thục, không lâu trước kia, lúc cháu chưa chuyển tới đây, nó cũng từng đánh người ta vào viện vì tranh giành một cô gái. Nó lúc trước, có lẽ cháu cũng hiểu rõ đôi chút. Nếu có một số việc đã được định trước là sẽ chấm dứt, chi bằng đừng bắt đầu nó.”
Nói xong những lời này, Khương Ưng liền đi tiễn bạn cũ, để lại Tô Đường một mình tiêu hoá lời nói của mình.
Thật ra Tô Đường không hề ghét Khương Ưng một chút nào. Sau khi ông nói những lời kia, cô vẫn không có một chút ác cảm. Thậm chí vẫn luôn biết ơn ông như trước. Là Khương Ưng, đã giúp cô vào lúc cô nguy nan nhất.
Tô Đường hiểu rõ, Khương Ưng là một người cha, đã thành thật nói chuyện với cô. Cho dù cô tốt hơn, ngoan ngoãn hơn, vĩnh viễn sẽ không ngang hàng với Khương Trì. Bởi vì Khương Trì là đứa con duy nhất của ông. Thường ngày ông có thể đối xử ôn hoà với cô, hỏi tiền sinh hoạt có thiếu không, nhưng chỉ cần chạm đến chuyện liên quan đến Khương Trì, sự ôn hoà này liền hoàn toàn biến mất.
Cô sẽ không cảm thấy không cam lòng hay tức giận. Cô chỉ cảm thấy may mắn, may mắn bởi vì thường ngày Khương Trì và Khương Ưng vừa gặp mặt đã xích mích với nhau, nhưng làm một người cha, Khương Ưng vẫn luôn quan tâm đến Khương Trì.
Nếu là lúc trước, nghe được những lời này, chỉ sợ tương lai vừa gặp Khương Trì cô đã trốn thật xa. Cô sợ hãi, nếu như cứ tiếp xúc với Khương Trì, Khương Ưng có thể chán ghét mà vứt bỏ mình hay không.
Nhưng hiện tại, so với việc đó, cô lại sợ Khương Trì không vui hơn.
Mặc kệ tương lai có ra sao, Khương Trì hiện tại, khiến cô không có cách nào lờ đi, giả bộ như người xa lạ để trốn tránh anh, không quan tâm anh.
Chuyện xảy ra sau này, cô quyết định thuận theo tự nhiên.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Đường đến trường, Địch Lộ luôn miệng hỏi cô về tiệc sinh nhật tối qua của Khương Trì. “Có phải tối qua có rất nhiều người nổi tiếng không? Nhiều trai đẹp không? Mỹ nữ thì sao? Tính cách bọn họ như thế nào? Có phải tất cả đều rất kiêu ngạo không? Còn có, tổ chức bữa tiệc hôm qua tiêu tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Những câu hỏi của Địch Lộ liên tiếp tuôn ra mà không hề thở, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Đường, dường như hiếu kỳ cực điểm với bữa tiệc sinh nhật tối qua.
Tô Đường thở dài: “Nhiều câu hỏi như vậy, cậu muốn tớ trả lời cái nào?”
Địch Lộ cười ngốc: “Tất nhiên là từng cái từng cái một rồi.”
Tô Đường nghĩ lại những vấn đề của Địch Lộ, trí nhớ cô rất tốt, tuy rằng Địch Lộ nói nhanh, nội dung lại nhiều, nhưng cô vẫn nhớ rõ thứ tự các câu, cô cân nhắc một chút rồi trả lời: “Đúng, nhiều, nhiều, không biết, tàm tạm, không biết.”
Địch Lộ “A” một tiếng: “Tô Đường, cậu thật xấu, sao có thể trả lời như vậy chứ!”
Địch Lộ cũng quên mất vừa rồi tại sao mình có thể hỏi được mấy câu đó của Tô Đường trả lời như vậy, cô cũng không biết đáp án nào là của câu nào.
Địch Lộ thở dài, cũng không tiếp tục hỏi chuyện ở tiệc sinh nhật, dù sao cô không tới, hỏi cũng chỉ là thuận miệng. Địch Lộ nằm ườn lên bàn Địch Lộ, đặt sách của cô ở trước mặt: “Tô Đường, tớ vừa nói Lăng Lang tối hôm qua đùa thế nào, cậu ta liền nói, mỹ nữ nhiều như thế nào, thân hình bọn họ nóng bỏng ra sao. Cậu ta thật sự rất phong lưu.”
Tuy rằng trước nay Địch Lộ chưa từng nói ra, nhưng người có mắt nhìn đều biết, Địch Lộ thích Lăng Lang. Tô Đường không biết Lăng Lang có biết Địch Lộ thích anh ta không, nhưng mà anh ta chưa bao giờ đề cập đến, chắc là chỉ coi Địch Lộ như bạn bè bình thường.
Thật ra như vậy cũng rất tốt.
Lăng Lang như vậy, không phù hợp với Địch Lộ. Giống như cô ấy vừa nói, anh ta quá phong lưu.
Đột nhiên Tô Đường cảm thấy, Khương Trì giữa một đám người như vậy, thật giống như Liễu Hạ Huệ.
Bất kể là Trình Dương, Bắc Tử, Ti Yến, còn có Lăng Lang ngày hôm qua, bọn họ dường như đã chơi đùa với mấy cô gái này từ lâu, tuỳ ý chơi đùa với tình cảm của người khác. Giống như Trình Dương, tuy rằng Tô Đường chỉ thấy loáng thoáng anh ta vài lần, nhưng độ phong lưu chỉ có hơn chứ không kém Lăng Lang. Ít nhất là lúc anh ta rời đi, bên người có ba mỹ nữ quyến rũ. Mà Lăng Lang chỉ có một.
Nhưng mà Khương Trì, hoàn toàn khác biệt với bọn họ.
Cô không hề nghi ngờ lời nói trước đây của Khương Trì với mình. Anh không lừa cô. Cô biết rõ.
Sau khi lễ Giáng sinh qua đi, rất nhanh sẽ tới tết Nguyên Đán rồi. Cuối tháng mười hai hàng năm đều là thời điểm học sinh vui vẻ nhất. Bởi vì ngày lễ rất nhiều, cứ nối tiếp nhau. Không chỉ toàn bộ Đô Thành, còn ở trong trường học, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trường học bắt đầu cho nghỉ từ ngày 30.
Trên đường tất cả các cửa hàng đều đang bán hạ giá, người đến người đi, rất sôi nổi.
Hai ngày nghỉ của Khương Trì đều kín lịch. Những người bạn ngoại quốc của anh qua tết Nguyên Đán liền muốn xuất ngoại, lần này trở về chính là vì sinh nhật của anh. Lần tiếp theo trở lại chắc là vào tết âm lịch, nhưng cũng có thể không, vì vậy mấy ngày nay Khương Trì vô cùng bận rộn. vội vàng tiếp đãi bạn bè của mình.
Đáng nhẽ ra Khương Trì muốn Tô Đường cùng đi, nhưng cô từ chối. Mấy ngày nay trong lòng cô có tâm sự, không có hứng ra ngoài chơi đùa. Cũng may cô không để lộ trước mặt anh, chỉ nói là ngày càng gần đến kỳ thi Đại học rồi, muốn chăm chỉ ôn bài. Khương Trì cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt.
Chuyện trong lòng vẫn là chuyện về Tô Đường.
Sau khi gặp được Quý Tử Khiêm, Tô Đường biết rõ, cô của kiếp trước không phải hoàn toàn không tồn tại.
Cô trùng sinh đã được nửa năm, lúc trước, cô không hề để ý đến tin tức kiếp trước của mình, có lẽ bởi vì cô sợ hãi *****888
Nhưng mà nếu như chuyện gặp mặt cô ấy chỉ là sớm hay muộn, chi bằng bây giờ đi làm rõ, cũng tốt hơn lúc nào cũng đứng ngồi không yên.
Nghĩ như vậy, Tô Đường nhân dịp ba ngày nghỉ tết Nguyên Đán, gạt Khương Trì, ***
Vé tàu hoả đi đến nơi thành phố nhỏ mà cả đời cô sinh sống tại đó. Dạo gần đây Khương Trì đều đi sớm về trễ, khi trở về thì cũng đã khuya. Nếu như cô nhanh nhẹn, nhất định có thể đi đi về về trong một ngày.
Thủ đô cách thành phố nhỏ Tô Đường sinh sống trước kia chỉ một giờ đi tàu hoả.
Vì vậy một giờ sau, Tô Đường đứng trên mảnh đất mà cô sinh sống cùng học tập rất nhiều năm ở kiếp trước, thoáng chốc, cô cảm thấy như mấy đời đã trôi qua vậy.
Trước mắt là khung cảnh vô cùng quen thuộc, dù sao cô cũng đã ở đây hơn mười năm. Nhưng trước mắt từng cọng cây ngọn cỏ dường như bị phủ lên một tầng sương mù, mang theo cảm giác xa vời.
Tô Đường nhỡ rõ vào thời điểm này kiếp trước, cô vẫn đang học tại trường trọng điểm cấp ba. Nghĩ vậy, cô liền nhanh chóng ngồi xe bus công cộng đến đó.
Cô nhớ kỹ, kiếp trước ngôi trường này, quản lý vô cùng nghiêm khắc, học sinh đề vô cùng khổ cực, đến cả ngày nghỉ cũng ít hơn trường khác một ngày. Vì vậy Tô Đường mới chọn hôm nay để tới đây mà không lo lắng sẽ bị bắt gặp.
Khuôn mặt của Tô Đường ngọt ngào ngoan ngoãn, sau khi chú bảo vệ họ An biết cô đến nơi này tìm người, cũng không bắt cô phải chứng minh thân phận gì cả, trực tiếp cho cô vào trong trường.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định là trẻ ngoan. Chú bảo vệ họ An thầm nghĩ như vậy.
Tô Đường vô thức sờ mặt một cái.
Lúc này, toàn bộ học sinh đang đi học. một mình Tô Đường, dựa theo trí nhớ, tìm đến cửa lớp mười hai của mình.
Lớp, chính là lớp cô đang học kiếp trước.
Bên trong đang học Vật lý.
Giáo viên dạy Vật lý vẫn là cô giáo kia giống như trong trí nhớ của mình. Cô ấy là một giáo viên vô cùng tài giỏi tốt nghiệp trường đại học Phục Đán, không chỉ dạy tốt, mà cũng rất xinh đẹp, mỗi lần học sinh chưa hiểu bài, cô ấy cũng kiên nhẫn tỉ mỉ giảng lại, cho nên rất được học sinh yêu thích.
Tô Đường dời ánh mắt đang đặt trên người cô giáo Vật lý trên bục giảng, bắt đầu quan sát phòng học.
Cô đang tìm Tô Đường.
Tô Đường quan sát cẩn thận cả căn phòng.
Nhưng mà, không có.
Không có cô của kiếp trước.
Cô quan sát kĩ hai lượt, đều không nhìn thấy.
Đột nhiên Tô Đường có một dự cảm mãnh liệt.
Chính là, Tô Đường của kiếp trước hoàn toàn không xuất hiện ở kiếp này.