Trước giờ Lục Nghệ Văn nói được làm được, hắn đã hứa với Phạm Tiểu Vân, một lát sau kêu người qua. “Nhốt cô ta lại, sau đó kêu ba người đàn ông đến đây.”
Phạm Tiểu Vân bổ sung thêm. “Cho ba tên ăn mày đến, lúc trước cô ta làm vậy đối với em, bây giờ cô ta phải bị như vậy. Vả lại…”
Cô ta vừa nói, thần sắc dầu biến dạng điên cuồng. Trong giọng nói kích động đó còn mang một nỗi hận thấu xương. “Em cũng bắt cô ta có thai sau đó xảy thai.”
Hạ Vũ Yến ôm cái bụng hơi nhô ra của mình trong tiềm thức. Cô đang mang thai, nếu trong tình trạng này bị Phạm Tiểu Vân biết được họ sẽ đối xử với cô ra sao?
Đứa con của cô sẽ khoát sống ư?
“Không được…” Hạ Vũ Yến muốn trối đi.
Nhưng động tác của hai người hầu nam kế bên quá nhanh. Một người nắm lấy một bên tay của Hạ Vũ Yến dùng sức một cách thô bạo, sau đó lại đè cô xuống sàn.
Hạ Vũ Yến vùng vẫy không được chỉ có thể khóc lóc vang xin. “Lục Nghệ Văn, anh đã phá thai của tôi hai lần rồi, bây giờ vẫn không thể buông tha cho tôi sao?”
Lục Nghệ Văn nhìn cô bằng ánh mắt u tối, sao đó dời mắt đi, lạnh lùng mở miệng. “Lôi cô ta xuống.”
Hai người hầu nam kéo cô ra khỏi cửa.
Hạ Vũ Yến tuyệt vọng, khóe mắt đỏ rực, than khóc la liệt. “Lục Nghệ Văn, anh không thể đối xử với tôi như vậy ! Sự việc lúc đó tôi không có làm! Lục Nghệ Văn.”
Thế nhưng người đàn ông đằng sau cô chỉ đáp lại bằng ánh mắt khinh miệt.
Hạ Vũ Yến bị hai người đàn ông ném trực tiếp vào phòng khách, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Thả tôi ra, Lục Nghệ Văn.” Cô đập cửa điên cuồng. Cánh cửa vẫn đóng chặt, không ai trả lời cũng chẳng ai dám mở cửa cho cô.
Hạ Vũ Yến đã la hét hết nữa tiếng, dần mất hết sức lực, gọi khan cả cổ. Cô dựa lưng vào cửa, uống cong mình lại.
Rất lâu sau đó, phía ngoài cửa cũng có tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Hạ Vũ Yến lấy lại tinh thần, đập cửa la lớn.
“Lục Nghệ Văn, xin anh thả tôi ra…”
Dù cho đến lúc này thì trong đáy lòng cô vẫn mang hi vọng đối với Lục Nghệ Văn.
Cánh cửa được mở ra, nhưng đứng ngoài cửa là ba tên ăn mày quần áo rách rưới, trên người lại bốc ra một mùi hôi cực kì, nét mặt chẳng có chút tốt đẹp nào.
Sắc mặt Hạ Vũ Yến trắng bệch, cô lùi ra phía sau.
Lục Nghệ Văn đang đứng phía sau những tên ăn mày này, nhìn vào cô với khuôn mặt lạnh lùng ảm đạm. Người trên chiếc xe lăng kế bên anh là Phạm Tiểu Vân.
“Đừng, tôi cầu xin anh…” Nước mắt rơi lả chả, cô sợ hãi xông ra đến cửa.
Lục Nghệ Văn đang đứng trước cửa lạnh lùng nhìn cô.
“Lục Nghệ Văn…” Cô lao đến chân hắn van xin.
“Lục Nghệ Văn , dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. Anh thật sự muốn những người đó đụng đến tôi sao? ”
Lục Nghệ Văn cúi xuống nhìn, một tia cảm động vừa lướt qua trong đầu anh.
“Nghệ Văn, nếu anh mềm lòng vậy thì dừng tay đi dù sao em thàng ra bộ dạng này rồi. Em có chịu thêm chút uất ức cũng không sao đâu.”
Lục Nghệ Văn dịu dàng xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy sự ấm áp. Sau đó ánh mắt hắn biến đổi nhanh chóng, chỉ còn là lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Yến.
“Hạ Vũ Yến, chẳng phải cô muốn ly hôn sao? Đợi cô trải qua chuyện này xong, sau đó phá đứa con trong bụng cô rồi tôi sẽ ly hôn, để cô và Tống Tiến Hải đi.”
Hạ Vũ Yến ngây người ra nhìn hắn dường như cô chưa phản ứng lại được.
Lục Nghệ Văn hơi cúi đầu xuống, mang theo khí lạnh toàn thân tiến lại gần cô. “Chỉ cần cô trả xong món nợ này, lỗi lầm mà cô mắc phải trong quá khứ trả lại thì tôi và Tiểu Vân sẽ tha cho cô.”
“Anh điên rồi…” Hạ Vũ Yến khóc lóc lắc đầu, kêu gào trong vô vọng. “Lục Nghệ Văn, nếu anh không điên thì anh đã mù rồi. Chuyện lúc đó thật sự không phải do tôi làm.”