Lâm Tử Hạ biết Đổng Ngạc Ngạc sợ Lăng Tư Duệ, cô cắn cắn môi không cam tâm. Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần sau. Huống hồ gì Cố Vũ Mặc kia cũng không cho cô đến những nơi này. Aaaaa thật sự là không thể bỏ qua. Nghĩ thế nào, Lâm Tử Hạ tìm cách đánh vào tâm lý Đổng Ngạc Ngạc.
– Ngạc Ngạc, chẳng phải anh ta bỏ cậu đi Hàn Quốc một mình sao? Bây giờ cậu đi chơi thì cũng đâu có gì quá đáng chứ? Chẳng lẽ anh ta đi được còn cậu thì không đi được. Ai biết được anh ta bên Hàn Quốc làm gì?
Đổng Ngạc Ngạc nghe Lâm Tử Hạ nói, lửa giận đột nhiên trỗi dậy. Đúng nha. Hắn đi Hàn Quốc hấp tấp như vậy còn không thèm nói cô một tiếng. Vậy cô vào đây chơi thì có gì là sai. Tất cả là cũng tại hắn bỏ rơi cô.
– Được.
Lâm Tử Hạ nghe một chữ được từ miệng cô, phấn khích hét lên. Thành công rồi. Ngạc Ngạc của cô thật dễ dụ.
Hai cô gái dắt tay nhau tiến sâu vào bên trong, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều đến hậu hoạ sau này.
—————–
Bệnh viện Seoul
Lăng Tư Duệ cùng hai người kia bước vào. Thiên Tu nhìn thấy anh, cúi người cung kính:
– Thiếu gia, ông ta đang đợi ngài.
– Ừ.
Lăng Tư Duệ chỉ đáp một tiếng, bước chân lãnh đạm tiến về phía La Chính Vũ.
Chuyện lần trước ông ta bị cứa một nhát dao ngay cổ nhưng không chết, bác sĩ nói là do may mắn.
La Chính Vũ có một băng quấn ngang cổ, nhìn thấy Lăng Tư Duệ thì không khỏi sợ hãi. Nhưng ông đã nghĩ thông suốt, ông không muốn che giấu sự thật này nữa. Bọn người kia muốn giết ông để bịt đầu mối, hắn lại ra tay cứu ông một mạng. Ân tình này, cả đời ông cũng không thể nào trả hết. Lần này là muốn nói ra toàn bộ sự thật để hắn biết.
– Ngài Lăng~
Giọng nói La Chính Vũ cất lên có chút đứt quãng không rõ rãng. Cũng đúng, ông chỉ mới bình phục.
– Nói ra hết tất cả.
Lăng Tư Duệ nhìn ông ta bằng đôi mắt sắc bén, lạnh nhạt nói.
– Nếu ngài không yêu cầu… tôi cũng sẽ nói ra toàn bộ sự thật. Vì ngài đã cứu tôi một mạng.
La Chính Vũ nhìn hắn, ánh mắt có chút biết ơn.
– Mau nói.
Lăng Tư Duệ thật sự không có đủ kiên nhẫn.
– Chuyện là… tôi phản bội ngài là làm theo sự chỉ đạo của Mạc Hải Đường.
Cái tên Mạc Hải Đường vang lên khiến mọi người trong phòng sững sờ. Lăng Tư Duệ cũng vậy, lòng hắn như đánh lên một hồi chuông cảnh báo. Tại sao chuyện này lại liên quan đến ông ta? Người muốn hãm hại hắn đứng sau là ông ta hay sao? Nhưng mà tại sao ông ta lại muốn làm như vậy? Nhiều câu hỏi không có lời giải vang lên trong đầu Lăng Tư Duệ khiến mặt hắn trầm lại.
La Chính Vũ nói tiếp:
– Tôi không rõ lý do ông ta muốn hãm hại ngài vì mục đích gì. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là ông ta muốn chèn ép công ty của ngài. Trước đây cũng có những công ty bị ông ta dùng thủ đoạn để cạnh tranh. Kết quả công ty của đám người đó phá sản, lợi nhuận đều thu về tay Mạc Hải Đường.
Cố Vũ Mặc nghe xong, hai mày bỗng chau lại:
– Có phải ông ta dùng cách để xâm nhập vào hệ thống bảo mật không?
– Đúng vậy. Với cương vị là người đứng đầu Black Diamond, mối quan hệ của ông ta rất rộng rãi, quen biết cũng rất nhiều người. Những hacker mà ông ta mời đến đều rất giỏi trong lĩnh vực đó.
– Vậy… Mạc Hải Đường chính là người đã xâm nhập vào hệ thống bảo mật của Lăng Duệ.
Trạch Kha cũng không nhịn được mà lên tiếng. Thì ra bấy lâu nay ông ta là người đứng sau mọi chuyện.
– Nhưng ông ta làm những chuyện này có mục đích gì? La Chính Vũ, khôn hồn ổng hãy mau nói ra hết tất cả.
Cố Vũ Mặc nóng nảy lên tiếng khiến La Chính Vũ có chút run rẩy.
– Những gì biết tôi cũng đã nói. Tôi biết là tôi có tội, sau khi bình phục tôi sẽ tự ra toà đầu thú, cũng không muốn gây thêm tội lỗi. Cảm ơn các ngài đã cứu tôi một mạng.
Lăng Tư Duệ nãy giờ im lặng cũng không biết là hắn đang nghĩ cái gì. Mục đích? Mục đích của Mạc Hải Đường là gì? Tại sao mọi chuyện đều nhằm vào hắn.
– À đúng rồi. Trước đây tôi có lén nghe được cuộc đối thoại của Mạc Hải Đường và Khương Viễn.
– Là chuyện gì?
Lăng Tư Duệ lạnh lùng hỏi.
– Ừ… tôi cũng không rõ. Chỉ nghe họ nói loáng thoáng… à… cái gì mà… Lăng Tư Vũ. Sau đó Mạc Hải Đường còn nói lớn rằng “ông ta chết đi nhưng giọt máu của ông ta vẫn còn trên đời. Tao sẽ tìm cách để giết chết nó”. Tôi chỉ nghe được như vậy.
La Chính Vũ nói, có chút sợ khi nhìn thấy đôi mắt hắc ám của Lăng Tư Duệ.
– Không lẽ, ông ta có liên quan đến cái chết của ba anh?
Cố Vũ Mặc nghiêm túc, vẻ mặt đang cố suy đoán tìm ra đáp án.
Trạch Kha cũng như vậy, khi tổng hợp tất cả mọi chuyện lại, nhân vật Mạc Hải Đường này quả thật rất đáng nghi ngờ.
Lăng Tư Duệ bỗng chốc lên tiếng:
– Còn gì nữa không?
– Không…. không còn.
La Chính Vũ sợ sệt lắp bắp.
– Đi thôi.
Lăng Tư Duệ không nói gì nữa, xoay người bước ra ngoài. Cố Vũ Mặc và Trạch Kha cũng đi theo. Thiên Tu được hắn giao nhiệm vụ canh chừng ông ta nên phải ở lại.
—————–
– Duệ, anh không thấy chuyện này đáng nghi sao?
Cố Vũ Mặc không nhịn được không khí u ám mà hắn mang lại, mở miệng hỏi.
Nghe anh hỏi, Lăng Tư Duệ không trả lời. Lòng hắn lúc này đã rối như tơ vò. Ngay từ lần gặp Mạc Hải Đường ở Phương gia, hắn đã thấy nghi ngờ ông ta. Mặc dù chưa có một kết luận nào cho thấy Mạc Hải Đường có liên quan đến vụ án năm đó, nhưng không hiểu sao cảm giác của hắn lúc đó lại trỗi dậy mãnh liệt. Hắn có linh cảm, ông ta cùng Khương Viễn bắt tay với nhau. Nhờ Cố Vũ Mặc điều tra nhưng lại không mang về tin tức. Đến hôm nay khi nghe được toàn bộ sự thật từ La Chính Vũ, hắn chắc chắn Mạc Hải Đường có liên quan. Nhưng mục đích của bọn họ là muốn trả thù Lăng gia hay là có ý khác? Đây là vấn đề hắn không hiểu.
– Duệ, anh sao vậy?
Cố Vũ Mặc nhìn anh cau mày.
– Tiếp tục điều tra.
Hắn trả lời câu hỏi ban nãy, lạnh lùng nói.
– Được.
– Trạch Kha, đặt phòng khách sạn?
Lăng Tư Duệ nhìn Trạch Kha hỏi.
– Đã đặt thưa thiếu gia.
– Đến khách sạn.
—————
Khách sạn Moon
Lăng Tư Duệ sau khi tắm xong thì ngã người lên giường. Hắn lấy điện thoại ra nhấn nút gọi cho Đổng Ngạc Ngạc.
Chờ rất lâu mà cô không trả lời, đáy lòng hắn có chút không vui. Không lẽ là cô giận hắn vì rời đi mà không nói với cô một tiếng.
1 cuộc
2 cuộc
3 cuộc
……
……
……
Đến thời điểm này đã đến cuộc gọi thứ 10. Vậy mà đáp lại chỉ cần sự im lặng đáng sợ.
Gương mặt Lăng Tư Duệ bỗng chốc tối sầm. Hắn tức giận gọi cho Trịnh Quang.
– Alo. Thiếu gia.
– Ngạc Ngạc đâu?
Chỉ một câu nói lạnh nhạt của hắn khiến Trịnh Quang đổ mồ hôi.
– Con bé ra ngoài từ lúc 6h30. Đến giờ vẫn chưa trở về.
Trịnh Quang cẩn trọng nói, giờ phút này từng câu từng chữ ông nói ra phải thật chú ý, nếu không may để thiếu gia nổi giận thì Ngạc Ngạc chắc chắn sẽ…
– Ra ngoài? Cô ấy không mang điện thoại?
– Chuyện này, chắc có lẽ là con bé quên mất. Nhưng con bé có hứa với tôi là sẽ về sớm.
Trịnh Quang nhăn mặt nói. Ngạc Ngạc thật là. Đã đi chơi còn không chịu mang điện thoại. Muốn chọc tức thiếu gia hay sao?
– Cô ấy đi đâu?
– Ặc… Thiếu gia… chuyện này tôi thật sự không biết. Chỉ nhìn thấy đi cùng một cô gái.
– Ừ.
Lăng Tư Duệ đáp một tiếng rồi cúp máy. Hắn liếc nhìn đồng hồ.
21h
Vậy Trung Quốc hiện tại là 20h. Nữ nhân đáng chết này, còn dám một mình đi chơi đêm như vậy. Bản thân còn không thèm mang theo điện thoại, cô chẳng lẽ là chán sống rồi sao?
Lăng Tư Duệ mặt nổi đầy gân xanh. Khoan đã. Đi cùng một cô gái. Chắc chắn là Lâm Tử Hạ rồi. Ngoài cô ta ra Đổng Ngạc Ngạc không có khả năng đi với người khác. Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng bước sang phòng Cố Vũ Mặc. Bàn tay đập mạnh cửa.
Cố Vũ Mặc vừa mới chợp mắt được một lúc, nghe tiếng hắn đập cửa thì mắt nhắm mắt mở chạy ra.
– Lại làm sao đây thiếu gia?
– Bạn gái anh đưa Ngạc Ngạc của tôi đi đâu?
Lăng Tư Duệ lãnh lẽo phun ra từng chữ, ánh mắt báo săn chiếu thẳng vào Cố Vũ Mặc.
– Chuyện này làm sao tôi biết chứ? Ể… khoan đã. Tử Hạ… Chết tiệt. Không lẽ cô ấy lại trốn đi chơi sao?
Nghĩ đến đây, Cố Vũ Mặc không khỏi nhíu mày. Anh mau chóng lục lọi điện thoại, hấp tấp nhấn số gọi cho Lâm Tử Hạ.
———————
Bắc Kinh
Bar Mộng Ảo
– Tử Hạ… ức… ức… mình nói… cậu nghe… ức… đám đàn ông kia đúng thật là đáng ghét. Ức… còn dám bỏ mặc chúng ta đi tìm thú vui mới.
Đổng Ngạc Ngạc vừa nói vừa nấc. Cô bị men rượu làm cho mất đi ý thức nên nói năn loạn xạ.
– Đúng đúng. Ức… ức…. chỉ có chúng ta làm bạn cùng với nhau. Bọn họ…. ức…. thật quá đáng… ức…
Tình trạng Lâm Tử Hạ cũng không khá hơn cô là mấy. Cả hai nằm trườn lên bàn như một cái xác không xương. Thật là mất hình tượng quá đi mất.
– Rượu này… ức…. rượu này…. màu đỏ…. thật ngon…. ức….
Đổng Ngạc Ngạc vơ ly rượu trên bàn kề vào miệng, chất lỏng đỏ rực chạy xuống yết hầu khiến cô cảm giác nóng ran người.
Lâm Tử Hạ nhìn cô say mèm như vậy, đáy mắt tỏ ra không vui:
– Ngạc Ngạc…. ức…. cậu say rồi… ức… đừng uống… ức…. nữa….
Khó khăn lắm Lâm Tư Hả mới nói hoàn chỉnh được một câu. Vậy mà Đổng Ngạc Ngạc lại tự mình phủ nhận.
– Gì chứ? Say… ức… say khi nào…. mình còn muốn uống… ức….
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên hoà lẫn với tiếng nhạc xập xình khiến người khác chú ý.
– Điện thoại… ức… của cậu…. ức… kìa.
Lâm Tử Hạ mơ màng nói.
– Mình… ức…. hả?
Đổng Ngạc Ngạc nghe vậy, liền sờ soạng người mình tìm kiếm điện thoại nhưng rốt cuộc lại không thấy.
– Không… là… ức… của cậu.
Đổng Ngạc Ngạc nhăn răng cười hề hề, bàn tay lại cầm lấy ly rượu đưa lên miệng.