– Làm… gì…. có….
Lâm Tử Hạ cũng bắt đầu sờ soạng người mình tìm điện thoại. Cuối cùng, tầm mắt cô mơ màng nhìn thấy chiếc túi xách.
– Thì ra…. ức… ở đây.
Cô lấy điện thoại ra, nhấc máy.
– Alo… ức….
Đầu dây bên kia, Cố Vũ Mặc đã thật sự bốc khói. Anh đã gọi mười mấy cuộc đó, đến cuộc thứ 13 cô mới nhấc máy, rốt cuộc là đang làm cái gì.
– Hạ, em uống rượu?
– Mặc… ức… hahaha… rượu…. ở đây… ức…. thật thích.
Giọng nói ngắt quãng không rõ ràng chứng tỏ cô đang say. Cố Vũ Mặc thật sự không kiềm nổi tức giận, anh khó chịu nói:
– Đang ở đâu?
– Ở… ức… đâu? Ngạc Ngạc… ức…. chúng ta… đang ở…đâu….
Lâm Tử Hạ mơ màng nhìn Đổng Ngạc Ngạc đang gục trên bàn, lèm bèm hỏi. Cô không biết Cố Vũ Mặc và Lăng
Tư Duệ đã bùng nổ cơn giận.
Lăng Tư Duệ không chịu được, giật lấy điện thoại của Cố Vũ Mặc, lạnh giọng:
– Nói!
Lâm Tử Hạ bị quát, có chút nhíu mày. Cô như nhớ ra:
– Bar… ức…. Mộng…. ức… Ảo…
– Chết tiệt.
Lăng Tư Duệ tức giận ném điện thoại xuống đất, không thèm quan tâm đó là điện thoại của Cố Vũ Mặc.
Cố Vũ Mặc nhìn chiếc điện thoại bể nát trên đất, xót xa nói:
– Sao lại đập điện thoại tôi?
– Nếu không bạn gái anh sẽ bị tôi bóp chết thay cái điện thoại đó.
Lăng Tư Duệ lạnh lùng bước ra ngoài. Cố Vũ Mặc cũng mau chóng dọn đồ chạy theo sau hắn.
– Trạch Kha, gọi máy bay riêng tới đây.
Trạch Kha nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, mau chóng gật đầu.
——————-
Máy bay riêng của Lăng gia có vận tốc nhanh hơn máy bay bình thường nên chỉ một tiếng là đã trở về Trung Quốc. Lăng Tư Duệ vốn định đến ngày mai mới trở về, không nghĩ đến lại vì cô ngốc kia mà đến bản thân cũng không quan tâm.
21h30
Bar Mộng Ảo
Hai người đàn ông có khí thái bất phàm, gương mặt tuyệt mĩ không góc chết tiến vào bên trong. Xung quanh họ như toát ra khí lạnh khiến người khác run sợ.
Âm nhạc xập xình trong quán bar cùng thứ ánh sáng màu mè khiến Lăng Tư Duệ khó chịu nhíu mày. Hắn lia mắt tìm kiếm bóng dáng của Đổng Ngạc Ngạc.
Ở xa xa….
– Người đẹp, em đến đây một mình sao?
Đổng Ngạc Ngạc say mèm nằm trên bàn, bị giọng nói của ai đó lải nhải khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cố ngồi dậy, mắt mơ màng nhìn xung quanh.
– Tỉnh rồi sao? Muốn đi chơi cùng anh không?
Người đàn ông trước mặt nham nhỡ nhìn cô,ánh mắt đầy tia gian tà.
Đổng Ngạc Ngạc phát hiện ra mối hiểm hoạ lớn, cô ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng của Lâm Tử Hạ.
– Tử Hạ…. ức…. cậu đâu rồi?
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến tên đàn ông thích thú, không nhịn được chạm tay vào gò má phiếm hồng của cô.
Bàn tay vừa chạm đến, một âm thanh khô khốc vang lên khiến người đàn ông kia ngã xuống đất, khóe miệng rướm đầy máu.
Lăng Tư Duệ tức giận nhìn bàn tay kia chạm vào Đổng Ngạc Ngạc, máu nóng như nổi lên, hắn giơ nắm đấm đánh vào mặt anh ta.
Lâm Tử Hạ lúc này từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn như vậy thì nhăn mày. Đã xảy ra chuyện gì?
Cô chưa kịp định hình thì đã bị Cố Vũ Mặc nắm tay lôi đi.
– Duệ, tôi đi trước. Thay mặc bà xã tôi xin lỗi anh.
Lăng Tư Duệ cũng không đáp, hắn hừ lạnh đi đến ôm lấy con ma men đang say khướt trên bàn.
Người đàn ông bị hắn đánh nằm dưới đất, vừa tức vừa sợ, cũng không dám hó hé nửa lời.
————–
– Trạch Kha, lái xe.
Trạch Kha nhìn Đổng Ngạc Ngạc đang say khuôn gục trong người Lăng Tư Duệ cùng vẻ mặt hắc ám của hắn, mau chóng thi hành mệnh lệnh.
Đổng Ngạc Ngạc nằm trong ngực ai kia, cái mũi ngửi ngửi mùi hương quen thuộc. Cô mấp máy môi:
– Duệ~…. ức…. Duệ….
Lăng Tư Duệ nghe giọng cô, không đáp, hắn là đang cố kiềm nén cơn giận. Những nơi như vậy mà cô cũng dám vào. Thử hỏi làm sao hắn không tức giận cho được. Nếu lỡ may hắn không đến kịp, hắn không dám nghĩ đến gã đàn ông kia sẽ làm gì cô. Nghĩ đến càng khiến cơn giận trong lòng hắn sôi sục. Đáng chết. Bàn tay đó dám chạm vào người phụ nữ của hắn.
Ánh mắt Lăng Tư Duệ như phát ta tia lửa, đến Trạch Kha cũng hoảng sợ len lén lau mồ hôi. Thiếu gia, thật sự là… quá đáng sợ.
– Duệ… *nôn*.
Đổng Ngạc Ngạc không biết hắn đang giận, ngang nhiên nôn vào người hắn. Cái mùi chua lè cùng thứ chất lỏng nhơn nhớt kia khiến mặt hắn tối sầm lại.
Trạch Kha nhìn qua gương chiếu hậu, nhăn mặt quan sát hành động của hắn. Thiếu gia nhà anh chính là mắc bệnh sạch sẽ. Cô Đổng lần này thật sự thảm rồi.
Lăng Tư Duệ lấy khăn giấy lau đi vết bẩn cô vừa nôn ra, gương mặt hầm hầm không nói một lời nào. Trạch Kha biết rõ là hắn đang cố gắng kiềm chế. Nếu là người khác thì thiếu gia không khách khí ném xuống xe ngay từ đầu rồi, sẽ không để cho người ta có cơ hội làm bẩn người thiếu gia như vậy. Nhưng đây là cô Đổng, ngài ấy quả thật đang rất nhẫn nhịn cô.
– Rượu… uống…. ức….
Đổng Ngạc Ngạc mê man, tay chân bỗng nhiên huơ loạn xạ. Cả người cô mềm nhũn dựa vào người Lăng Tư Duệ, bàn tay kia đang không yên phận sờ soạng hắn.
– Em…
Lăng Tư Duệ tức đến mức trán nổi gân xanh. Bàn tay hắn mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang làm loạn của cô. Nếu người ngồi đây là gã đàn ông lúc nãy, không lẽ cô cũng có hành động như vậy hay sao? Đáng chết. Đổng Ngạc Ngạc, em tốt nhất nên yên phận một chút.
– Duệ…. ức…. nóng…
Đổng Ngạc Ngạc thật sự là bị rượu khống chế, cả người tỏ ra bực bội đẩy hắn ra.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên đen như mực. Cô rốt cuộc là đang làm cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc bị nóng, bàn tay tìm cách cởi bỏ áo khoác ra. Cô mơ màng nhìn xung quanh, mọi thứ như mờ hẳn đi, bản thân cũng không biết mình đang làm gì.
Lăng Tư Duệ nhìn hành động của cô, tức giận gằn từng chữ:
– Ngạc Ngạc, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Đổng Ngạc Ngạc căn bản không nghe được hắn nói gì. Âm thanh vo ve đó như tiếng mũi kêu. Cô vẫn cứ tiếp tục cởi áo của mình.
Một nút.
Hai nút.
….
“Rầm” một tiếng. Lăng Tư Duệ tức giận đập tay vào thành xe, hắn mạnh bạo lôi cô về phía mình, ánh mắt như hằn lên tia lửa.
Trạch Kha nhìn mà khiếp sợ. Thiếu gia chưa bao giờ nổi trận lôi đình đáng sợ như hôm nay. Len lén nhìn Đổng Ngạc Ngạc qua gương chiếu hậu, anh bị ánh mắt sắc như báo kia doạ sợ.
– Còn dám nhìn?
Giọng nói băng lãnh cất lên khiến Trạch Kha thu tầm nhìn lại. Anh chăm chú lái xe, tuyệt nhiên không dám nhìn lên gương chiếu hậu thêm lần nào nữa. Haizzz…. thiếu gia bị cô Đổng chọc tức còn mắng cả anh. Đúng là ngồi không cũng dính đạn.
———–
Biệt thự Lăng gia
Lăng Tư Duệ ôm Đổng Ngạc Ngạc đi vào. Trịnh Quang khi nhìn thấy bộ dạng của hai người, không khỏi lo lắng.
Con bé này thật là… còn lén thiếu gia đi uống rượu. Chả trách ngài ấy từ Hàn Quốc trở về sớm như vậy.
Lần này đến ông cũng không cứu nổi cô. Haizzzz…. Khẽ thở dài, ông đưa mắt nhìn Trạch Kha, vẻ mặt tái mét kia của anh không phải là bị thiếu gia doạ sợ chứ?
– Trạch Kha, cậu không sao chứ?
Trịnh Quang nhìn anh, lo lắng hỏi.
– À… tôi không sao.
Trạch Kha nói xong thì lái xe vào gara. Anh là bị hai người kia doạ sợ nha.
————–
Đổng Ngạc Ngạc bị Lăng Tư Duệ ném lên giường. Cả người như một con sâu mềm nhũn không xương.
Lăng Tư Duệ đen mặt ngồi ở một góc. Còn chưa tìm ra cách xử lý cô thì cô đã kéo hắn một cái. Do không phòng bị, Lăng Tư Duệ ngã đè lên người Đổng Ngạc Ngạc, ánh mắt bỗng chốc trở nên phức tạp.
– Duệ ~…………
Đổng Ngạc Ngạc bất chợt ngoạm lấy môi hắn, còn tưởng nó là kẹo mà măm măm.
Lăng Tư Duệ bị hành động của cô làm cho mất khống chế. Hắn cũng là đàn ông, ở cùng người mình yêu như vậy đương nhiên sẽ không thể kiềm chế. Mà Đổng Ngạc Ngạc kia còn không biết bản thân gây ra hoạ, cô thản nhiên dụ dỗ hắn.
Lăng Tư Duệ thật sự là không thể kiềm chế được chính mình. Hắn tức giận nhìn cô, mau chóng đem cô quấn vào cái chăn rồi tiến vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh đổ vào người khiến hắn dần dần có ý thức. Đáng chết. Suýt tý nữa hắn không khống chế được mà ăn cô. Nữ nhân này…. thật muốn đánh đòn cô mà.
Sau khi dập đi lửa nóng trong người, Lăng Tư Duệ đi ra ngoài. Ánh mắt căng thẳng nhìn cô. Đây rốt cuộc là loại tình huống gì chứ?
– Duệ… anh là…. tên đáng ghét….. Hức…..
Giọng nói mang theo sự uất ức bỗng chốc vang lên.
Lăng Tư Duệ đau lòng tiến đến chỗ cô, nhìn cô bị quấn trong cái chăn không khác gì con sâu, gương mặt xinh đẹp có một giọt nước mắt rơi ra khiến hắn bối rối. Tim nhói lên một cái, lửa giận trong lòng hắn không tự chủ mà biến mất. Thật là đứa trẻ ngốc.
Lăng Tư Duệ nhẹ nhàng xoa đầu cô sau đó bước ra ngoài. Hắn tìm một cái khăn và một chậu nước ấm, lấy khăn đó nhúng vào nước rồi lau mặt cho cô. Đây là lần đầu tiên hắn làm công việc này nên có chút vụng về.
Lau xong, hắn nhìn cô một lượt. Người cô thật sự là bốc mùi nồng nặc. Lăng Tư Duệ lúng túng không biết có nên lau người cho cô hay không? Nhưng nếu cứ để như vậy thì không hay cho lắm. Aishhhhhh…..
Vị Lăng Tổng cao lãnh ngày thường giờ đây bỗng chốc bối rối.
Mặc kệ.
Lăng Tư Duệ cuối cùng cũng quyết định động tay, nhẹ nhàng cởi áo rồi lau người cho cô. Tuy ngày thường hắn hay giở trò biến thái với cô nhưng chuyện này thật sự là lần đầu tiên. Dù sao hắn cũng là con trai, da mặt lúc này thật sự rất mỏng. Ánh mắt băng lãnh ngày thường cũng biến đi không dấu vết, thay vào đó là sự lúng túng khác thường.
Sau khi lau xong còn phải thay cho cô một bộ quần áo mới. Thật sự là quá phức tạp. Đến cả hắn cũng muốn đau đầu. Từ trước đến nay chưa có gì là hắn không làm được. Chỉ duy có một việc này….