Editor: Lữ
Beta: An Hiên
23,
Có lẽ vì vô cùng hiểu tính cách của Linh kun nên từ trước đến giờ tôi đều không lo lắng việc anh tiếp xúc với người khác giới, trái lại tôi còn cảm thấy đáng yêu, vì anh không thể qua loa lấy lệ được, cộng với bộ dạng cẩn thận như tránh còn chẳng kịp làm cho người khác rất thích thú.
Linh kun sẽ không nói chuyện phiếm với người khác giới cũng không có bất cứ người bạn khác giới nào, không phải do tôi cấm cản gì mà là bản năng anh cho rằng có người yêu rồi thì nên vạch rõ ranh giới với tất cả mọi người.
Cũng có vài lời ra tiếng vào sau lưng, nói rằng Linh kun còn chưa kết hôn với tôi mà đã như vậy, sau này kết hôn rồi còn không phải sẽ đội tôi lên trời luôn hay sao.
Lại nhớ có lần, tôi và Linh kun lục đục cãi nhau.
Bạn của Linh kun chen vào: “Tính tình cô ấy thế này mà cậu nhẫn nhịn được à?”
Thủ phạm rõ ràng là tôi nhưng Linh kun cũng không để cho người ta nói tôi không tốt dù chỉ nửa câu, anh lạnh lùng liếc mắt: “Bạn gái của tôi mà đến lượt cậu chỉ tay năm ngón à?”
24,
Lại nói đến lúc tôi vừa mới ra nước ngoài thì ở nhà anh họ.
Vừa hay anh họ tôi là bạn của Linh kun, khi cả hai cùng về nhà, anh ấy đột nhiên vu vơ nhắc đến: “Nhà tớ có cô em họ đáng yêu lắm, cậu vào gặp một chút không?”
Linh kun khinh thường liếc anh ấy một cái, chắc hẳn cho rằng người này quá đáng ghét.
Anh gặp em họ cậu ta làm gì?
Vì vậy liền từ chối.
Tình cờ nhớ lại chuyện cũ, bây giờ ngẫm lại.
Linh kun nắm tay thở dài: “Nếu khi đó đến nhà cậu ấy có phải sẽ biết em sớm hơn một chút không nhỉ? Còn yêu nhau sớm hơn một chút?”
Nội tâm của tôi: Anh vẫn còn lăn tăn là chưa đủ sớm à? Một mình nuôi một đứa em gái nhỏ còn chưa đủ sao?
25,
Linh kun có một người bạn tên là K kun.
Bề ngoài K kun không tệ lại còn dẻo miệng, người này nhất định sẽ tiến xa trên con đường cưa cẩm các em gái.
Một ngày nọ, khi có bạn gái mới, anh ta không kìm lòng được chạy đến trước mặt Linh kun khoe ân ái: “Áo này, quần này, giày này… đều là bạn gái tớ mua cho tớ đấy. Bạn gái cậu có mua cho cậu không? Mua không?”
“Tiền của cô ấy thì giữ cho bản thân là được rồi.”
“Cậu như vậy là không được, bây giờ làm gì có chuyện nam bỏ tiền hết, bọn tớ muốn có qua có lại.”
Linh kun im lặng, đại khái là không biết phải làm thế nào để tên này hiểu ra. Một lúc lâu sau anh mới thốt lên: “Cậu bám váy đàn bà thế này thật sự không thành vấn đề sao?”
“Bám váy đàn bà cũng là một loại năng lực đấy!” K kun đắc ý.
Nói đến tiền, thật ra tôi và Linh kun đã từng nói chuyện rồi: “Nếu như em kiếm được khoản tiền đầu tiên thì em mua nhà cho chúng ta trước nhé?”
Linh kun không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Tổ ấm của anh, anh muốn dùng tiền mình tự kiếm được để mua.”
26,
Dạo gần đây tôi và Linh kun chơi Mộng Huyễn Tây Du, anh sẽ giúp tôi luyện cấp.
Điện thoại được kết nối, anh lầu bầu một câu: “Có muốn anh bái sư cho em không?”
Tôi đáp qua loa: “Tùy anh đấy.”
Linh kun suy nghĩ hồi lâu rồi kiên định nói: “Cũng không cần, bái anh làm sư là được rồi.”
Tôi như muốn hộc máu, lên tiếng: “Anh đúng là nước phù sa không để chảy ruộng ngoài mà.”
“Sau khi xuất sư thì gả cho anh.” Anh chợt nói một câu đầy kích động, làm hại tôi không chút đề phòng mà trúng chiêu, tim đập loạn xạ.
Thật là… đại nghịch bất đạo! Nhưng mà tôi thích.
27,
Từ nhỏ đến lớn, Linh kun đều là người thu dọn mớ hỗn loạn cho tôi.
Anh không cho phép người khác nói không tốt về tôi, khi về nhà anh sẽ đích thân dạy dỗ tôi, khiến tôi khổ không thể tả.
Bình thường khi tôi gây họa tại nhà anh, làm vỡ bát đĩa, mẹ của Linh kun hỏi tới, anh lập tức nói: “Con làm vỡ đấy.”
Tôi làm nước đổ ra sàn, Linh kun lại nói: “Con làm đổ nước.”
Đóng tủ lạnh hơi mạnh, suýt thì rơi cả cánh tủ, Linh kun phản ứng ngay tức thì: “Con đóng đấy.”
Đến nỗi mấy ngày gần đây, tôi không biết mình chơi đùa kiểu gì mà nhảy đến nỗi làm gãy cả ván giường của anh.
Linh kun không chịu nổi nữa, nhìn đống giường gãy bên dưới đệm, đang định dạy dỗ tôi một trận thì mẹ của anh hỏi: “Giường con sao vậy?”
Linh kun nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm: “Con nhảy đấy!”
Thật sự có thể gọi là có bộ giáp lợi hại quá mà.
28,
Khi cáu kỉnh, tôi sẽ giận dỗi đùng đùng hét lên: “Em ghét anh.”
Linh kun chỉ biết nhỏ giọng, oan ức trả lời: “Không sao, anh yêu em là được rồi.”
Lại cảm thấy không đủ, anh bổ sung thêm: “Ngược lại chuyện em ghét anh cũng không phải lần một lần hai.”
29,
Khả năng nấu nướng của tôi vô cùng kém cỏi, có thể được phong là nữ vương hắc ám.
Ngược lại, về phương diện này Linh kun rất có thiên phú, tạo thành hai mặt chính tà đối lập với tôi.
Dù thế nào thì anh cũng biết nấu cơm, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tập luyện loại việc này.
Một lần tình cờ Linh kun muốn tôi tự xuống bếp làm trứng luộc, ngay cả tôi có nấu mì ăn liền anh cũng có thể ăn đến nỗi cảm động.
Người này thật là phiền phức quá đi mất, vì vậy tôi đồng ý xuống bếp luộc trứng vì anh.
Linh kun vô cùng vui vẻ ra khỏi nhà, giữa trưa anh về, đúng là trên bàn đã bày một đĩa đầy trứng luộc.
Anh cầm lên, dè dặt cắn một miếng, nhíu mày… nhìn biểu cảm muốn nói rồi lại thôi này, hình như không hay rồi.
Tôi không vừa lòng: “Sao nào? Mùi vị không ngon à? Lần này em đã đặc biệt điều chỉnh lửa đấy, cũng đâu bị nát!”
Linh kun mím môi, khẽ lẩm bẩm: “Nhưng mà chưa chín.”
Anh vừa dứt lời, lòng đỏ từ vết rách trên bề mặt trứng chảy ra, rơi vào bát.
Lúc này tôi mới sực nhớ: Linh kun không thích ăn sống, sống một chút cũng không ăn. Không thích ăn thịt, cũng không thích hải sản, rất kén chọn. Nhưng mà tôi lại thích ăn thịt, beefsteak nếu không còn màu đỏ thì không tài nào nuốt trôi. Ngày thường tôi toàn quen thói bới bới móc móc trong bát rồi cướp thịt của anh.
30,
Buổi sáng ăn bánh quẩy, tôi hay bỏ thêm giấm vào bát.
Linh kun cản tôi: “Đừng bỏ thêm.”
Đúng lúc đang hăm hở, tôi không nghe rõ. Ngay lập tức, trượt tay một cái, đổ đầy giấm lên người Linh kun.
Anh hít một hơi thật sâu, trợn mắt như đang nói: Em nhất định phải chết.
31,
Bởi vì trường của tôi và Linh kun ở thành phố khác nên mỗi buổi sáng đều phải ngồi tàu hỏa nửa tiếng đồng hồ.
Anh sẽ nấu xong bữa sáng, đổ sữa ấm vào bình giữ nhiệt rồi mang đến tận tàu hỏa cho tôi ăn.
Tôi liếm cái cốc nhỏ, bưng sữa nằm rạp lên đầu gối Linh kun, xấu xa nói với anh: “Anh muốn thấy người đẹp uống sữa không?”
Linh kun nhíu mày, nhìn thoáng qua khoảng cách giữa tôi và hông anh, bình tĩnh cất lời: “Dám ngã vào người anh, anh đánh chết!”
Sống lưng tôi tê rần, hậm hực rút tay lại, không dám lỗ mãng nữa.
Sau đó tôi suy nghĩ một chút, hình ảnh quần Linh kun toàn sữa màu trắng quả thật hơi không hay thật.
32,
Trước đây lúc đợi Linh kun tan học, tôi sẽ gửi cho anh một tin nhắn: “Trời mưa, em đợi bên ngoài lạnh quá. Em đến quán ăn nhanh ăn tteokbokki (1) đây, anh nhất định phải tới đón em đấy.”
(1) Tteokbokki hay Ddeobokki là món bánh gạo truyền thống của Triều Tiên, ngoài ra còn là một món ăn nhanh bình dân thường bán ở các quầy hàng ven đường. Nó có nguồn gốc từ món tteok jjim, một món ăn cung đình làm từ bánh dày thái mỏng, thịt, trứng và gia vị rồi nướng lên.
Gửi tin xong tôi thoáng ngây người nhìn chằm chằm ra cửa.
Anh hùng cái thế của tôi nhất định sẽ bước vào cánh cửa đó, đưa tôi về nhà.
Nhưng trên thực tế, từ trước đến nay đều sẽ là thế này: “Ngoại trừ tteokbokki, em còn ăn gì nữa? Nem rán? Thêm bao nhiêu giấm, bao nhiêu tương ớt vậy? Không thành thật khai báo thì em nhất định sẽ chết chắc.”
“…” Tôi oan ức quá mà.