Editor: Lữ
Beta: An Hiên
16,
Có lẽ ban ngày ở bên cạnh Linh kun quá nhiều nên dẫn đến mỗi đêm hầu như tôi đều mơ thấy anh, Linh kun cũng vậy.
Còn nhớ có một lần, tôi nằm mơ.
Trong mơ tôi và Linh kun cũng chưa tính là quen nhau, anh là ông chủ một cửa hàng đồ điện, bình nóng lạnh của nhà tôi bị hỏng, cần tìm người sửa, Linh kun liền xung phong hẹn thời gian đến sửa.
Khi đến gần ngày sửa, Linh kun đột nhiên gọi điện đến: “Bình nóng lạnh nhà cô chắc cần một khoảng thời gian mới sửa xong được, nếu không ngại thì lát nữa tôi đến ngay.”
Tôi không ngờ ông chủ cửa hàng lại tận tâm như vậy, nhảy cẫng lên nói được thôi. Lại nhìn đồng hồ, trong lòng đầy lo lắng: “Nhưng mà bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, ông chủ đến sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Linh kun nói qua loa vài câu liền cúp máy.
Đêm hôm đó, anh chỉ tốn nửa tiếng đã sửa xong bình nóng lạnh rồi mượn cớ không đi xe, muốn ngủ lại nhà tôi.
Trong mơ, tôi ngẩn người không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra. Vừa rời giường mới hoàn hồn: Không đúng, có phải Linh kun đang nhân cơ hội này sàm sỡ tôi không vậy?
Ngay cả trong mơ mà con người này cũng không bằng cầm thú như vậy!
17,
Linh kun từng nằm mơ thấy tôi.
Anh rất thích lịch sử Trung Hoa và lịch sử Nhật Bản thời chiến quốc, cũng hay thích những game kiểu chiến lược.
Có lần anh mơ thấy mình là một người ở ẩn nơi rừng sâu núi thẳm, là kiểu người khá có phong thái thần tiên, có thể so với Khổng Minh.
Không biết qua bao lâu sau, có Lưu Bị… à không, là một kiểu người giống như quân vương đến cửa viếng thăm, với mong muốn mời được Linh kun xuống núi đến nơi ở của ông ta làm quân sư.
Linh kun một thân một mình ở ẩn quen rồi, không chịu bước vào thế tục phàm trần, liền từ chối: “Sự ưu ái của chủ thượng, tại hạ thẹn không dám nhận, xin mời về cho.”
Vị quân vương vuốt chòm râu, vẫn vui vẻ như trước cất lời: “Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta bằng lòng gả công chúa cho ngươi.”
Linh kun hơi ngạc nhiên, trong mơ cũng nhanh chóng nghĩ đến bóng hình tôi, lại từ chối lần nữa: “Lòng tại hạ đã có nơi có chốn, mong chủ thượng đừng trách.”
“Hầy, đừng từ chối sớm như vậy.” Rõ ràng quân vương cũng là người từng trải, Linh kun lẩm bẩm: “Không thể.”
Ông ta vỗ tay một cái, trong phút chốc có một cô nương diễm lệ mặc áo dài bước ra từ sau tấm bình phong.
Linh kun thoáng nhìn qua, hai mắt nhìn thẳng, đó còn không phải là tôi tài hoa phong nhã đấy sao?!
Người này thấy sắc quên nghĩa, lật mặt như lật sách, lập tức quỳ xuống dưới chân nhạc phụ tương lai, khẩn thiết cầu xin: “Xin chủ thượng gả công chúa cho tại hạ.”
Vị quân vương cũng biết ra vẻ kiểu cách, cười hả hê một tiếng: “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói không thể sao?”
“Tại hạ nguyện giúp chủ thượng một tay, xin người gả công chúa cho tại hạ.” Linh kun lại cúi đầu ra vẻ trung thành.
Cuối cùng không biết anh dùng thủ đoạn gì đã nhanh chóng kết hôn với tôi.
Đêm tân hôn, người này uống không nhiều lắm nhưng vừa lên giường tân hôn đã bị tôi chỉ vào nơi cứng nhắc nào đó của anh, phun ra mấy câu: “Thứ này của anh trông giống như không dùng được nữa rồi.”
Linh kun đỏ mặt, anh cảm thấy bị sỉ nhục, vội phản bác: “Thử một chút thì biết.”
Sau đó thì chuyện này chuyện nọ, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Nói tóm lại, Linh kun nói cuối cùng anh thống nhất thiên hạ, còn sinh vài đứa con, mỗi lần muốn gần gũi với tôi đều bị mấy đứa con trai cản lại, thật sự rất đáng ghét.
Khi anh tỉnh ngủ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ chính là: Đời này tuyệt đối không muốn có con trai, tuyệt đối không muốn! Con gái là đủ, con trai nhất định là ác mộng!
Giọng anh đầy ai oán: “Nếu như có thể, sau này anh giúp em đỡ đẻ nhé.”
Tôi khiếp sợ: “Không phải anh định học khoa nội sao? Hay là bác sĩ gia đình gì ấy nhỉ? Thế nào bây giờ lại qua khoa sản rồi?”
“Lúc nào cũng cảm thấy chuyện này không thể qua tay người khác.”
“Chỉ vì mục đích này thôi sao?”
Linh kun im im một lúc rồi thật thà nói: “Nếu như sinh con trai thì anh sẽ nhét nó vào lại.”
Tôi câm nín: “…”
Thế này là thế nào đây trời?!
18,
Mỗi lần có bài kiểm tra tôi đều bày ra bộ dạng như sắp sửa đánh giặc đến nơi, khiến Linh kun phiền đến nỗi không chịu nổi.
Để ngăn chặn cái miệng không ngừng lải nhải của tôi, anh chỉ có thể dành chút thời gian dạy thêm cho tôi.
Trước khi tôi bước vào phòng thi, Linh kun hung dữ lên giọng: “Đợi thi xong, em sẽ chết chắc!”
Da dầu tôi run lên, từ giờ đến lúc thi xong chỉ còn một tiếng đồng hồ, tôi cứ luôn có một dự cảm không lành.
19,
Linh kun giống như ông già vậy, ngay cả Weibo cũng không dùng, trước đây từng dùng một chút cũng là vì tài khoản trò chơi bắt buộc.
Để tăng thêm niềm vui trong cuộc sống của anh, tôi liền giúp anh theo dõi một đống người, khiến bảng tin của anh sống động một chút để xua đi sự cô đơn.
Linh kun đột ngột giơ điện thoại lên, chỉ vào tường nhà một tài khoản Weibo nào đó đang giải thích tư thế không thể diễn tả được, anh hỏi tôi: “Em theo dõi nhiều người như vậy, có phải muốn nói với anh một số chuyện không tiện nói phải không? Được rồi, vậy em thích chơi tư thế nào?”
Tôi á khẩu, nhanh chóng cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là tự lấy đá đập vào chân mình.
20,
Khoảng thời gian Linh kun yêu thầm tôi, anh đã từng rất để tâm đến mùi hương của tôi.
Có một ngày, anh đứng cách một cửa hàng như ngửi thấy mùi hương của tôi nên dừng bước không đi tiếp, dù thế nào cũng không chịu đi, làm như cảm thấy tôi đang trốn trong đó vậy.
Tôi đỡ trán, nghĩ thầm: Sao người đàn ông này giống chó thế nhỉ?
21,
Một ngày ba bữa của tôi gần như đều do Linh kun lo liệu, buổi sáng anh sẽ dậy sớm hơn tôi, vắt óc nghĩ cách làm bánh bao cho tôi.
Trước khi ngủ anh cũng sẽ hỏi ý tôi: “Sáng mai em muốn ăn gì?”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút: “Gà rán đi!”
Đó là rán gà đến khi vàng ươm kết hợp với phô mai lát và sốt cà chua, cắn một miếng, chua ngọt vừa đủ, mùi vị hoàn hảo. Có điều Linh kun sẽ không để tôi ăn quá nhiều, bởi vì đồ chiên nóng sẽ gây nhiệt miệng.
“Được.” Linh kun lập tức quả quyết đồng ý.
Tôi được đằng chân lân đằng đầu: “Nếu không thì cho em nguyên một miếng đi, nửa miếng ít lắm.”
Linh kun không đồng ý: “Nóng lắm, nửa miếng thôi.”
Đây là một vấn đề quan trọng, tôi suy tư một lúc rồi lại nói: “Vậy thì cắt thành hai nửa, sau đó chồng lên nhau, vậy là thành nửa miếng rồi.”
Linh kun nghe xong thì bật cười: “Như thế còn không phải là một miếng à?!”
22,
Tuy rằng Linh kun học khóa trên tôi nhưng lại cùng chuyên ngành, trong trường cũng chỉ có hai chúng tôi là người Trung Quốc.
Có vài môn Linh kun rất xuất sắc, vốn thành tích trong nước cũng không tệ, mấy người bạn ngoại quốc đều đùa, gọi anh là “quái vật” hoặc “người máy”.
Có một môn tôi và Linh kun học chung giáo viên, cũng là phó hiệu trưởng của trường luôn. Có lẽ do tính tình tôi lạnh lùng lại không thích nói chuyện cho nên giáo viên cũng ít khi “chọc ghẹo” tôi, nhưng biết Linh kun là con trai lại dễ tính thì rất thích đùa giỡn làm khó anh.
Có một lần, thầy giáo đột nhiên xúc động thốt ra một câu: “Thành tích môn này của em gái Linh kun ở khóa dưới cũng tốt lắm.”
Bạn học của Linh kun bật cười, họ nói với ông ấy: “Thầy có bị sao không vậy, đó không phải là bạn gái của cậu ấy à?”
Cũng vì ngày thường thân mật quá, Linh kun đều thuận miệng nói dối tôi là em gái của anh nhưng người tinh mắt cũng nhìn ra là chuyện gì, chỉ có ông thầy này tương đối ngốc…
Thầy giáo sửng sốt: “Có thể yêu em gái ruột của mình được à?”
Linh kun vội ho một tiếng, anh nhìn lên trần nhà, im lặng không lên tiếng.