“Tưởng Ba.” Gã than nhẹ trong chốc lát, rốt cục mở miệng nói ra.
“Quả nhiên là tên rất hay.”
Cô dùng tay nâng cằm lên, háo sắc cười hắc hắc, hỏi: “Ông chủ Tưởng kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?”
Tưởng Ba sững sờ, đôi mắt ẩn chứa nghi vấn nhìn nhìn Sở Niệm rồi lại nhìn qua Thương Sùng.
Thương Sùng nói: “Ông chủ Tưởng đừng để ý, bạn gái tôi vừa thấy trai đẹp là như vậy đó. Mặc dù hơi ngốc nhưng tâm tư vẫn rất lương thiện.”
Tưởng Ba nhàn nhạt nhếch môi, lần nữa dời mắt lên người Sở Niệm. Hàm xúc nhưng chứa thâm ý nói: “ĐÚng là một cô gái thiện lương.”
Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, gã nói: “Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, cháo sắp sôi rồi.”
“Vậy thì cám ơn ông chủ rồi.”
“Không có gì.”
Nhìn Tưởng Ba vào phòng bếp, Sở Niệm quay đầu lại, vừa muốn mở miệng đã bị Thương Sùng ngăn lại.
Thấy anh lấy di động ra đặt lên bàn, cô lập tức hiểu ý tứ của anh. Cô cúi đầu, gõ tin nhắn trên điện thoại rồi gửi qua.
‘Ông chủ đó đúng là rất kỳ quái.’
Thương Sùng nhắn lại: ‘Vừa rồi có phát hiện gì không?’
‘Không có, quán ăn này rất sạch sẽ, không có quỷ hồn, thậm chí trên thân thể người đàn ông kia cũng không hề có chút âm khí nào.’
‘Vậy thì chờ một chút.’
Sở Niệm nở nụ cười, gửi một khuôn mặt ‘Ok’ cho Thương Sùng.
Để điện thoại xuống thì vừa lúc Tưởng Ba bưng hai bát cháo trắng nóng hổi từ phòng bếp ra. Trong quán ăn lập tức tràn ngập mùi thơm khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng, cô nhìn chằm chằm bát cháo đặt ở trước mặt, dáng vẻ cô giống hệt như con mèo nhỏ tham ăn.
“Cám ơn.” Thương Sùng liếc nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Sở Niệm, nở nụ cười với Tưởng Ba.
Tưởng Ba nhàn nhạt gật đầu, cũng không thu dọn gì nữa, xoay người ra khỏi quán cháo, ở ngoài cửa tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Thương Sùng quay đầu lại nhìn bóng lưng gã ta một lúc, một lần nữa lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
‘Miệng đói rồi hả?’
‘… Không có, chỉ là cảm thấy thật sự rất thơm.’ Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ, dùng thìa khuấy cháo trắng trong bát.
Thương Sùng nở nụ cười, lại gửi một tin qua.
‘Đừng tìm nữa, đây chỉ là bát cháo trắng bình thường mà thôi.’
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: ‘Làm sao anh biết?’
‘Trực giác.’ Anh cũng không thể nói cho cô biết, bởi vì anh không tìm được bất cứ thứ gì có mùi máu tươi ở trong bát cháo này nên mới nói như vậy.
Sở Niệm tặng anh một cái liếc mắt khinh thường, nghiêng đầu nhìn Tưởng Ba vẫn đang ngồi phía ngoài cửa, lấy một tờ bùa chú màu vàng từ trong túi xách ra.
‘Canh chừng cho em.’ Sở Niệm gửi tin xong, liền nhìn Thương Sùng ngồi ở đối diện.
Thương Sùng gật gật đầu, một tay khoác lên thành ghế. Tuy là dáng vẻ lười biếng lại che kín được thân hình cô.
Sở Niệm cúi đầu, lặng lẽ niệm khẩu quyết. Trong nháy mắt, một ánh sáng màu lam nhạt xuất hiện ở trên phù chú. Sở Niệm cong môi, nhúng lá bùa vào trong bát cháo.
Điểm hữu dụng của linh lực đó là có thể phát hiện ra được bất cứ đồ gì có chứa một chút âm khí, nếu như bên trong bát này có thịt người như lời Vương Lượng nói, thì đủ để cho lá bùa vàng chứa linh lực này biến thành màu đen.
Đáng tiếc, linh lực vẫn là màu lam. Tất cả đều không xảy ra biến hóa gì.
Sở Niệm thu lá bùa vào trong túi xách, nhắn tin: ‘Đúng là cháo trắng bình thường, có phải có vấn đề ở đâu không?’
Một bát cháo trắng bình thường lại thu hút được nhiều khách ăn như thế, còn có viên thịt khó hiểu như vậy, khiên cô cứ cảm thấy mình và Thương Sùng đã bỏ sót chỗ nào rồi.
Cô dùng thìa múc một ít cháo trắng, thổi bớt hơi nóng, đặt ở mũi ngửi một cái. Trong lúc suy tư, điện thoại liền hơi rung lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, mở tin nhắn đọc.
‘Ăn đi, lát nữa tìm cơ hội xuống phòng bếp xem thừ.’
Sở Niệm nhíu mày, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
‘Anh uống trước đi.’
Thứ khiến người ta lo lắng như vậy, để cô uống trước đúng là có hơi không mở nổi miệng. Sở Niệm biết rõ đề nghị này của mình hơi thất đức nhưng….Cô cảm thấy nếu Thương Sùng đã nói như vậy, vậy anh nhất định có gan uống.
Thương Sùng không nhịn được cười khẽ một tiếng, anh nâng tay véo má cô. Ở bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình mà thôi.
Mặc dù anh không thích ăn những đồ này lắm, chỉ là từ xế chiều đến bây giờ, cô nhóc kia vẫn chưa ăn gì cả, coi như anh làm gương cho cô, dù sao ăn một ngụm nhỏ thì vẫn được.
Cầm cái thìa múc chất lỏng màu trắng trước mặt, anh liền nhướng mày với cô, há mồm húp một ngụm.
Lần này, anh không dùng di động nữa, giọng nói không lớn, nhưng đủ để người ngoài cửa nghe được.
“Không tệ.”
Cô bị hù dọa rồi, há miệng muốn hỏi có phải anh ăn thấy có gì kỳ lạ hay không. Đáng tiếc, lời nói đến bên miệng liền biến thành: “Em đã nói món cháo ở đây vô cùng dễ ăn mà, hiện tại anh đã tin em rồi đi.”
Thương Sùng cười nói: “Tin rồi, mau uống đi, ông chủ vẫn chờ để đóng cửa đâý.”
Khóe miệng Sở Niệm run rẩy, nụ cười cứng ngắc, cầm cái thìa lên.
Nói thật, hương vị đúng là khá ngon. Chỉ là, cháo trắng ở mức độ này thì cô cũng nấu được mà. Mặc dù không thể làm được sắc vị như người ta, nhưng nấu cháo trắng thì có gì khó đâu?
Nghĩ tới chuyện trong lòng, cô lập tức húp hết cháo trắng. Cô và Thương Sùng trao đổi một ánh mắt, gọi Tưởng Ba đang đứng ngoài cửa hút thuốc đi tới.
“Ông chủ Tưởng, cháo nhà anh rất ngon, tôi có thể xuống nhà bếp xem thử một chút hay không?” Sở Niệm cười ngọt ngào, nói.
Thương Sùng rút tiển từ trong ví ra, đưa cho Tưởng Ba, nói: “Ông chủ Tưởng, anh đừng bao giờ đáp ứng cô ấy, cô nhóc này muốn học trộm bí truyền của anh, tôi không muốn trở thành vật thí nghiệm của cô ấy đâu.”
Tưởng Ba cười nhạt một tiếng, nhìn hai người họ, xoay người chỉ vào vị trí phòng bếp, nói: “Nơi đó là phòng bếp, song cũng chẳng có bí quyết gì cả.”
“Ông chủ Tưởng thật tốt bụng.” Sở Niệm làm mặt quỷ với Thương Sùng, như một cô gái nhỏ đơn thuần, nhảy cẫng lên, chạy về phía phòng bếp.
Thương Sùng bất đắc dĩ, đứng dậy, nói: “Ông chủ Tưởng, đi ngoài cửa cùng hút điếu thuốc đi?”
“Được.”
… ……
Lúc Sở Niệm tiến vào phòng bếp, dùng khóe mắt liếc Tưởng Ba đã rời đi cùng Thương Sùng. Cô dừng động tác ban đầu, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu quan sát gian bếp trước mắt này.
Bên trong đúng là rất sạch sẽ, bất kể là sàn nhà hay bếp nấu đều không hề có chút bụi bẩn nào. Các loại dụng cụ nấu ăn và dọn dẹp đều đặt nghiêm chỉnh đúng chỗ, không có bất kỳ khói dầu, cũng không có bất kỳ loại thịt nào.
Nhìn chiếc nồi lớn vẫn còn đang bốc hơi nóng, cô đi tới, cúi đầu nhìn cháo trắng bên trong nồi, lấy bùa chú đã chuẩn bị sẵm, dò xét ở bên trên.
Linh lực bình thường, là cháo trắng bình thường.
Cô nhíu mày, đi về hướng bồn nước bên cạnh. Trong bồn đặt một chiếc nồi khác, có lẽ do cô và Thương Sùng đến, cho nên cái nồi này còn chưa được rửa sạch.
Bùa chú vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Sở Niệm có chút cam tâm. Cô thò đầu vào, dùng ngón tay bắt đầu vớt vớt nước cháo còn sót lại bên trong.