Sau khi quyết định xong cả ba người cùng nhau đi đến nhà của người đàn ông tên Thiện, nhà ngay mặt đường, buổi trưa nên cũng chỉ có một vài khách đang ngồi uống cà phê. Hữu và Tùng vào trước, cả hai oder đồ uống, người đi ra tiếp khách chính là vợ của chủ nhà. Tùng xem menu rồi gọi:
– – Cho em một sữa chua đánh đá, còn thằng bạn em một nước cam.
Chị chủ vui vẻ nói khách đợi một chút, khoảng mấy phút sau Duy bước vào ngồi cùng bàn. Duy đeo balo nhưng bây giờ con búp bê không nằm trong balo nữa mà nó đang được Duy cầm theo đặt sang ghế bên cạnh. Thấy có thêm khách chị chủ vội đi ra xem khách muốn uống gì, nhưng ngay lập tức chị ta nhìn thấy con búp bê thì sắc mặt thay đổi, chị ta vội đi vào bên trong không dám đi ra ngoài. Duy chăm chú quan sát từng cử chỉ thái độ của chủ nhà. Quả nhiên với sự hiện diện của con búp bê có chút gì đó khiến cho chủ nhà sợ hãi.
Lát sau một người đàn ông đi ra, ông ta cũng không lại gần bàn của Duy mà đứng từ trong quầy đi ra nói:
– – Quán hôm nay nghỉ đột xuất, xin lỗi vì không thể phục vụ được quý khách. Mong quý khách đi cho.
Chẳng nói chẳng rằng Duy đứng dậy ôm con búp bê tiến lại quầy pha chế, người đàn ông nhìn chăm chăm vào con búp bê bằng ánh mắt bàng hoàng, nhưng Duy đã đến nơi và hỏi:
– – Anh là anh Trần Văn Thiện phải không..? Bọn em có việc này muốn anh giúp đỡ, mong anh đồng ý.
Người đàn ông bối rối nhưng vẫn cố xua đuổi:
– – Không, không, tôi không biết gì hết…Các cậu…các cậu đi ngay đi…
Không ngoài dự đoán của Duy, người này chắc chắn biết điều gì đó, và quan trọng hơn sau khi nhìn thấy con búp bê thì cả hai vợ chồng đều cư xử một cách kỳ lạ. Duy khẽ đặt con búp bê lên trên mặt bàn rồi đáp:
– – Em có nhiệm vụ đưa con búp bê này tới đây. Nếu như anh không có gì để nói thì em xin để lại con búp bê rồi ra về.
Quay lại nói với hai thằng bạn Duy ra hiệu:
– – Đi thôi tụi bay, có vẻ như họ không biết gì thật rồi.
Cả Hữu và Tùng làm bộ đứng dậy, chưa quay được nửa bước thì người đàn ông vội vàng đáp:
– – Đừng…đừng…..các cậu…các cậu đến đây làm gì..? Tại sao lại để nó ở đây, tôi…tôi giúp gì được cho các cậu…Nhưng các cậu phải hứa đem con búp bê này đi. Tôi xin các cậu….
Duy mở cờ trong bụng, mọi việc đang đi đúng hướng mà Duy mong muốn. Bình tĩnh Duy quay lại nói:
– – Vậy anh có thể nói chuyện với em một chút được chứ..?
Người đàn ông gật đầu lia lịa, anh ta mời Duy cùng hai người bạn vào bên trong rồi đóng cửa lại. Tất nhiên từ lúc đầu tới giờ anh ta vẫn đang rất dè chừng con búp bê, hành động mà cả Hữu lẫn Tùng đều hiểu nếu như ai đã từng đối diện với nỗi sợ mà con búp bê đem lại. Anh ta ấp úng mở lời:
– – Chuyện…chuyện này…là sao…? Tại sao con búp bê này lại ở đây..?
Duy hỏi:
– – Anh có biết con búp bê này..?
Anh ta trả lời:
– – Tất…tất nhiên rồi….Đây chính là con…búp bê mà tôi…mua cho con trai mình….lúc….lúc còn…ở Hải Dương.
Tất cả đều chuẩn, Duy khẽ tiếp:
– – Không giấu gì anh, ba người bọn em chính là những người đang thuê ngôi nhà ba tầng ở Hải Dương mà trước đây vợ chồng anh cũng từng ở. Nhìn thái độ và sự sợ hãi của anh em đoán có lẽ anh cũng đã từng gặp phải điều mà hiện nay chúng em đang vướng vào. Trước tiên cho em xin lỗi vì đã mạo muội đến đây và yêu cầu sự giúp đỡ từ vợ chồng anh. Nhưng anh cho em được kể lại toàn bộ sự việc, một người bạn của em giờ tính mạng đang nguy kịch, mọi chuyện em nghĩ đều bắt đầu từ ngôi nhà đó. Vì không biết phải tìm hiểu từ đâu nên em mới lần theo những người đã từng ở trong ngôi nhà đó. Được biết sau anh thì người chủ nhà chính là anh trai của bà An, gia đình ông ấy ở đó và từ đây những lời đồn đại về ma quỷ bắt đầu xuất hiện. Con gái ông ấy như phát điên, còn bà vợ suýt chút nữa đã nhảy từ sân thượng xuống. Cuối cùng là họ cũng đã rời khỏi ngôi nhà quay lại Đức sinh sống, bởi vậy em không thể tìm hiểu được chút thông tin nào. Nhờ vào những đồ đạc mà vợ chồng anh để lại trong kho, cũng như một chút duyên số định sẵn nên chúng em tìm đến đây hôm nay. Em muốn biết, anh đã thấy những gì và biết được những gì trong ngôi nhà. Và tại sao vợ chồng anh lại vội vã rời đi như vậy….Mong anh giúp đỡ.
Người vợ mở he hé cửa đi vào, chị ta cũng sợ khi nhìn con búp bê mà Duy đang cầm trên tay. Chị ta nói:
– – Cậu…cậu có thể cất con búp bê đó đi được không..? Nhìn thấy nó là tôi lại bị ám ảnh….Chúng tôi sẽ kể cho các cậu nghe tất cả mọi thứ chúng tôi biết.
Duy vâng dạ rồi cho con búp bê lại vào balo, tất cả đều hồi hộp chờ đợi câu chuyện của hai vợ chồng anh Thiện. Anh Thiện nói:
– – Cách đây độ 2 năm, tôi bị chuyển công tác về Hải Dương…..Vì không muốn xa vợ con nên tôi có tìm một ngôi nhà ở đó để thuê dài hạn cho cả gia đình cùng ở. Và tôi được giới thiệu đến ngôi nhà 3 tầng của bà An, một ngôi nhà gần với chỗ làm mà lại rộng rãi với giá cả hợp lý nên tôi đã đặt cọc 1 năm tiền nhà và ký hợp đồng thuê nhà. Nhưng, hai vợ chồng tôi và đứa con trai chỉ ở được chưa đầy 2 tháng……Thời gian đầu tiên có lẽ do chúng tôi không để ý nên thấy khá bình thường, nhưng sang đến tháng thứ 2 những chuyện lạ lùng xảy ra trong ngôi nhà bắt đầu khiến chúng tôi để tâm. Vì chỉ có hai vợ chồng với đứa con nên chúng tôi chỉ ở tầng 2, con trai 1 phòng và 2 vợ chồng 1 phòng. Nhà có 3 người 1 người thì chỉ có 6 tuổi, trước khi đi ngủ thì vợ chồng tôi cũng phải cho con trai ngủ trước. Nhưng cứ đến đêm trong nhà lại xảy ra những tiếng động lạ, tiếng lục xục, tiếng đi lại dưới cầu thang, rồi cả tiếng mèo kêu làm đổ bát đĩa, xoong chảo. Nghĩ chỉ là do con mèo hoang nghịch phá nên chúng tôi cũng không chú ý, và rồi……những hôm tôi thức khuya làm việc thì nghe thấy tiếng cười bên phòng con trai rất rõ. Tôi chạy sang thì thấy thằng bé không ngủ mà vẫn chơi đồ chơi một mình trên giường. Nó tự chơi tự cười một mình, trách vợ không cho con ngủ nhưng vợ tôi khẳng định đã dỗ thằng bé ngủ rồi mới tắt điện sang bên phòng. Liên tiếp những ngày sau đó đều như vậy, khi hai vợ chồng tôi đinh ninh con đã ngủ thì cứ nửa đêm nó lại thức dậy chơi đồ chơi rồi cười khúc khích. Chỉ có điều tôi hơi nghi ngại đó là tiếng cười mà tôi nghe thấy với tiếng cười của con trai mình khi vợ chồng tôi đi sang không giống nhau. Cứ như ở bên phòng thằng bé không chỉ có một mình vậy.
Tùng chen vào:
– – Vậy là sau đó vợ chồng anh sợ quá bỏ đi phải không..?
Đang tập trung nghe câu chuyện đột nhiên Tùng chen ngang khiến cho Duy và Hữu cảm thấy khó chịu, vợ anh Thiện khẽ lắc đầu:
– – Không, đây là sau này khi gặp những chuyện đáng sợ hơn chúng tôi mới luận ra. Còn khi ấy cả hai vợ chồng vẫn nghĩ do cho con ngủ sớm nên ban đêm nó hay thức giấc rồi tự chơi một mình. Chính vì vậy vợ chồng tôi mới để con sang bên này ngủ cùng, được đêm đầu tiên, sang đêm thứ 2 thằng bé cứ quấy khóc không chịu ngủ. Mà sáng dậy nhìn trên người con có những vết hằn đỏ như bị dị ứng, đi khám bác sỹ không ra bệnh. Rồi sau đó là những ngày đáng sợ…..Con tôi không cười không nói với bố mẹ, ngủ chung nó không chịu ngủ chỉ cho sang phòng bên cạnh mới yên. Nhưng hễ thức là nó ôm đồ chơi ngồi trong góc nhà tự chơi, tự cười một mình. Mỗi lần tôi dỗ con ngủ thì thằng bé ngủ ngon, đêm đó vợ chồng tôi mới thức bên phòng, đúng nửa đêm thì tiếng cười lại phát ra từ phòng thằng bé, vì cửa khi đi ra tôi chỉ khép hờ, hai vợ chồng tôi mới ngó qua khe cửa để xem bên trong con mình thế nào. Điều kinh hoàng đang xảy ra đó là con trai tôi ngồi đó, còn con búp bê này ngồi đối diện, con trai tôi đang chơi với con búp bê nó nói một mình:
“ Cho em….cái này là cho anh….Em chơi đi..”
Duy cùng các bạn im lặng nghe người vợ tiếp tục kể:
– – Nhưng đáng sợ nhất chính là con búp bê đột ngột đứng dậy, nó cử động như một đứa trẻ con. Từ con búp bê phát ra những tiếng cười kèm theo những từ chậm chạp vang trong không gian: “ Hi…hi..hi….em…xin…em…cảm…ơn…Hi…hi…hi…” Lúc đó vợ chồng tôi sợ hãi đến không cử động được, con búp bê đó biết nói. Rồi nó quay cái đầu ra bên phía cửa phòng nhoẻn miệng cười, khi ấy chúng tôi khẳng định, con búp bê như một vật thể sống. Và nó…nó biết chúng tôi đang ở bên ngoài. Tôi xin thề những điều tôi đang nói là sự thật. Con búp bê được chồng tôi mua về từ ngoài tiệm đồ chơi, khi mới mang về nó rất bình thường, nó có bộ phát tiếng cười tong bụng giúp trẻ con chơi vui hơn. Nhưng những gì mà chúng tôi nhìn thấy không chỉ có vậy….Con búp bê cử động như người, lại còn biết nói, biết cười….Thế….thế….không phải ma quỷ thì là gì……Quá kinh sợ nên vợ chồng tôi lập tức lao vào bế con rồi bỏ chạy…..Phía sau chúng tôi vẫn là những tiếng nói đầy ma quái, kèm theo tiếng khóc:
“ Hu…hu…hu….chơi…với…con…đi….Chơi…với…em…đi…”. Nhìn đồng hồ điểm 12h đêm mà tôi chỉ mong sao màn đêm tan biến ngay khi ấy.
Duy bất chợt nổi da gà khi người vợ kết thúc, Tùng cũng có nói đã nhìn thấy con búp bê nhoẻn miệng cười. Vậy suy nghĩ của Duy là đúng khi linh hồn đứa bé trú trong con búp bê là có thật. Anh Thiện nói:
– – Đêm hôm đó tuy đã đóng kín cửa phòng nhưng bên ngoài thi thoảng lại vang lên tiếng đập cửa, tiếng đồ đạc bị đập vỡ…..Bên trong vợ chồng tôi ôm con trai không dám bước xuống giường. Thằng bé cứ khóc âm ỹ, nó đạp, nó quấy, rồi nó chỉ tay vào trong góc nhà gào lên: “ Em…em…chơi…với….em…cơ…”. Khi gà bắt đầu gáy, tôi bỏ cả công việc, bỏ lại toàn bộ đồ đạc vội vàng đưa vợ với con quay về đây, không dám ở đó thêm một phút nào nữa, ngôi nhà đó thật sự là có ma, và…và chính con búp bê mà cậu đem đến đây là nỗi ám ảnh của cả gia đình tôi suốt hai năm qua…..Chẳng lẽ, chẳng lẽ….nó sai khiến các cậu đem nó đến đây để báo oán…..Xin….xin lỗi….vợ chồng chúng tôi đâu có làm gì đâu…Các….cậu tha cho chúng tôi….Con tôi phải mất một thời gian sau mới trở lại bình thường, nó không có tội gì cả…..Làm ơn, tha cho nó.
Duy vội vàng trấn an cả hai vợ chồng anh Thiện:
– – Không, anh đừng sợ…Bọn em đến đây hôm nay chỉ để tìm hiểu thêm về “ Hồn Ma “ đó thôi. Hơn nữa, như lời anh chị kể “ nó “ cũng không có ác ý. Anh chị còn biết thêm điều gì nữa không ạ..?
Anh Thiện xua tay đáp:
– – Đó là tất cả những gì mà chúng tôi gặp phải, tôi không còn biết gì hơn, thề có trời có đất. Hai năm qua yên ổn tôi cũng đã dần quên đi chuyện này rồi, không…không ngờ hôm nay lại nhìn thấy con búp bê ở đây. Chúng tôi thực sự không liên quan gì cả.
Nhìn ánh mắt bàng hoàng, khuôn mặt sợ hãi của hai vợ chồng anh Thiện, Duy tin họ không nói dối. Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là những điều mà Duy đã biết. Vẫn chưa có thêm thông tin gì….Duy cố hỏi thêm anh Thiện có biết ai là người đã thuê nhà trước hay không nhưng câu trả lời cũng là không bởi khi hai vợ chồng anh đến ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mà nghe đâu cũng có một vài thanh niên thuê ngắn hạn trước đó nên mọi chuyện lại càng bí ẩn.
Để hai vợ chồng anh Thiện phần nào yên tâm Duy đã kể lại tất cả những gì mà mình biết, đứa bé không có ý xấu…Chỉ là nó sắp không còn thời gian để thực hiện mong ước nữa. Cả ba buồn rầu đứng lên đi về khi chưa biết thêm được điều gì, trước khi ra khỏi quán vợ anh Thiện đi theo nói với Duy:
– – Nghe xong câu chuyện của em về linh hồn đứa bé chị cũng rất buồn, không biết điều này có giúp ích gì được cho em hay đứa bé không nhưng ở gần đây có một ngôi chùa, ở đó có vị sư thầy vô cùng đáng kính….Em nên đến đó hỏi thử xem có giúp gì được không….Ngôi chùa đó có cây Bồ Đề cổ kính nên mọi người gọi là chùa Bồ Đề. Chúc em may mắn, nếu em có thể nói chuyện với cậu bé đó thì cho vợ chồng chị gửi lời xin lỗi….Cảm ơn em.
Chùa Bồ Đề, đúng vậy, chuyện đến nước này có thể Duy không tìm được cách để cho cậu bé gặp lại được mẹ nhưng biết đâu sẽ có người giúp cậu bé có thể siêu thoát….Chùa Bồ Đề, một cái tên nghe thôi cũng khiến tâm con người ta thấy tĩnh lặng.