“Hiện tại đa phần sinh viên đều sống rất phóng khoáng, ở chung, nạo thai chuyện này cũng rất nhiều đó.”
Đột nhiên, có một giọng nói nữ xa lạ vang lên: “Các người không bằng không chứng, chớ có nói hươu nói vượn! Nói bậy người ta sau lưng như vậy, có phải là thiếu đạo đức hay không, hả?”
Laura sửng sốt, nói: “Chúng tôi đang nói về An Hồng, mắc mớ gì đến cô chứ nhỉ?”
“Tôi đây chính là không thể nào nhìn thấy mà bỏ qua, không thể được! Đi theo bạn trai đến đây thì như thế nào? Tôi đây cũng là người ở tỉnh ngoài, cũng không phải tốt nghiệp ở nơi này, tôi đây chính là người đã đi theo bạn trai của tôi tới thành phố T đó! Tôi còn đang muốn kết hôn với anh ấy đây! Không được sao? Hừ! Chung quy, so với một số người, có người tuổi đã một bó to đùng rồi mà vẫn còn chưa có bạn trai, thì còn tốt hơn nhiều!.”
Laura bị chọc tức: “Cô!”
“Coi như quên đi.” Mấy người phụ nữ kia liền kéo Laura đi ra khỏi phòng trà nước. Vừa đi tới cửa, các cô liền nhìn thấy An Hồng đang im lặng đứng thẳng ở nơi đó, tất cả đều cả kinh, sắc mặt biến đổi, lần lần cũng liền bỏ đi.
Ngón tay An Hồng siết chặt lấy cái cốc đi vào trong phòng trà nước. Bên trong phòng chỉ còn lại có một cô gái đang ở đó pha coffee. Nhìn thấy An Hồng, cô gái đó hơi mỉm cười một chút.
An Hồng xé hai túi instant coffee (cà phê hòa tan uống liền) đổ vào trong cái cốc. Cô gái kia có chút kinh ngạc: “Cậu pha hai gói sao?”
“Ừ.” An Hồng chờ nước chảy vào, sau một hồi trầm mặc, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn cậu.”
“Hả?” Cô gái kia cười “Phì” ra một tiếng, nói: “Bọn họ nói những lời như vậy, tớ giống như bị trúng đạn rồi, cho nên mới cãi nhau vài câu với bọn họ mà thôi!”
An Hồng cúi đầu nở nụ cười.
Cô gái nâng cái cốc lên uống một hớp cà phê, vụng trộm nhìn An Hồng, nói: “À, tớ là người mới tới bộ phận nghiệp vụ 2, Lưu Diễm.”
“An Hồng.” An Hồng quay đầu nhìn Lưu Diễm, “Bộ phận Dự toán.”
Tháng 9 năm 2005, Tiêu Lâm chuyển tới một trường trung học ở thành phố T để học lớp 11.
Cô cảm thấy An Hồng càng ngày càng có cái gì đó không thích hợp.
An Hồng thật dễ giận, thật hay nghi thần nghi quỷ, lại thường hay ngẩn người, còn có thể trốn đi khóc.
Cô một điếu lại tiếp một điếu thuốc khác, một tuần, cô có thể hút hết sạch một bao thuốc lá. Tiêu Lâm đi vào trong phòng cô, chung quy có thể nghe được mùi khói nồng đậm, cô bị nghẹn không sao thở nổi.
An Hồng lại không có chút phản ứng nào. Cô còn uống rượu. Bia uống vào không say, còn rượu đỏ lại quá đắt, cô liền bắt đầu uống rượu trắng.
Tiêu Lâm biết, An Hồng là muốn để cho chính mình bị quá chén, bị say đi, như vậy thì cô sẽ không nghĩ ngợi gì đến hồi ức về chuyện trước kia nữa.
Nhưng mà tửu lượng của An Hồng lại rất tốt, rất khó làm cô bị quá chén mà say.
Cô thậm chí còn nôn mửa ở trong phòng, thân thể khó chịu đến cực điểm, nhưng trong đầu thì vẫn còn có thể nghĩ được mọi chuyện rất tốt.
Có một ngày, An Hồng nằm mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, cảnh tượng rất loạn, từng màn cứ thế vụt lóe qua. Hơn nữa những người đó cứ đứng xung quanh ở bên người cô, lại càng không ngừng xoay tròn. Mặc kệ cô có hô ngừng thế nào, thì bọn họ vẫ cứ chuyển động không ngừng, ẩn hiện không ngừng.
An Hồng như sắp hỏng mất rồi. Cô ôm lấy đầu của mình hét lớn lanh lảnh. Bất luận như thế nào, cô cũng không thể khiến cho những cảnh tượng này biến mất được được…
Cuối cùng, cô đã nhìn thấy được Hàn Hiểu Quân.
Anh đứng ở bên trong dòng suối, dưới ánh mặt trời, gương mặt ngó về phía cô, tươi cười ôn hòa.
“Hiểu Quân. . .” An Hồng nghiêng ngả chao đảo chạy về phía anh. Nhưng cô có chạy thế nào cũng không thể nào chạy đến bên người an được.
Phía đằng sau lại có người giữ tay của cô lại.
Cô cô nhìn ngược trở lại đằng sau, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy nóng nảy của Lộ Vân Phàm.
“Em muốn làm gì?” Lộ Vân Phàm lớn tiếng hỏi, “An An, em muốn làm gì?”
An Hồng có chút mờ mịt. Cô không biết mình muốn làm gì, nhưng cũng vì bởi côkhông biết mình muốn làm gì, cho nên cô mới cảm thấy mê hoặc.
Hàn Hiểu Quân đang gọi cô, bên cạnh anh lại xuất hiện Tần Nguyệt. Tần Nguyệt vẫn mang bộ dáng của một học sinh trung học, gương mặt tròn với đôi mắt to, khuôn mặt vừa ngây thơ lại vừa đơn thuần.
Kế tiếp, người đến càng ngày càng nhiều… mẹ, bác sĩ Tiêu, bà ngoại, thậm chí còn có gương mặt mơ hồ của ba ba. . .
An Hồng càng mê mang rồi. Cô muốn tránh thoát khỏi tay của Lộ Vân Phàm, nhưng Lộ Vân Phàm lại nắm lại tay cô rất nhanh: “An An!”
An Hồng suy nghĩ hồi lâu, nói: “Em mệt mỏi lắm.”
Lộ Vân Phàm nói: “Em nên nghĩ lại vì Tiêu Lâm!”
“Con bé đã trưởng thành rồi.” An Hồng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt của Lộ Vân Phàm sâu thẳm, phiếm hơi nước.
An Hồng cười: “Lộ Vân Phàm, em mệt mỏi lắm, em thật sự mệt mỏi.”
“An An. . .”
Lộ Vân Phàm đột nhiên thay đổi sắc mặt. Anh nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh chỉ biết, cho dù anh có làm cái gì, anh cũng không sánh bằng anh ta.”
“Không phải vậy…” An Hồng có chút hoảng hốt, “Lộ Vân Phàm, không phải như vậy. . .”
“Hừ!” Trên mặt chàng trai tuổi trẻ kia hiện ra một chút trào phúng. Anh lạnh lùng nói, “Nếu em mệt mỏi, hãy đi tìm anh ta đi.”
Anh dần dần buông lỏng tay An Hồng ra. An Hồng kinh ngạc nhìn lại anh. Lộ Vân Phàm mím môi, sắc mặt rất kém, thân thể anh bắt đầu trở nên trong suốt, cuối cùng liền tan biến mất giống như bọt biển.
“Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm!” An Hồng nhìn quanh mọi nơi. Bốn phía xung quanh cô đều trắng xoá một mảnh. Cô cũng không thể nào tìm được anh nữa rồi.
An Hồng lại quay đầu lại một lần nữa, Hàn Hiểu Quân vẫn như trước, anh ở đó cười với cô, còn vươn tay ra…
Hai mắt An Hồng đẫm lệ mông lung. Cô chậm rãi mở mắt ra…
Tiêu Lâm thức dậy rất sớm, cặp sách đeo trên lưng. Trước khi ra khỏi cửa, cô đột nhiên có một chút cảm giác khác lạ.
Cô mở cửa phòng An Hồng ra, lập tức bị một màn trước mắt sợ tới mức hét rầm lên rất to.
An Hồng nằm ở bên trong một vũng máu, sắc mặt đã trắng bệch. Nơi cổ tay trái của cô máu tươi chảy đầm đìa. Máu đã đọng lại, bên cạnh là một lưỡi dao nhỏ nhuộm đỏ vết máu.
Trần Hàng nhận được tin tức, đầu đau tột đỉnh.
Anh suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nghĩ ra được một biện pháp.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, Trần Hàng không để ý đến sự phản đối của An Hồng, anh dẫn theo cô đi đến một chỗ nơi.
Đó là trấn Viễn Khẩu, một trấn nhỏ rất xa, thuộc huyện Thiên Trụ, tỉnh Quý Châu.
An Hồng tinh thần uể oải, không rõ Trần Hàng mang cô tới nơi này làm gì.
Trần Hàng theo sát cô từng bước không rời, suốt cả buổi tối ở khách sạn anh đều cùng một cái phòng cùng với cô, sau đó thu lại hết tất cả thủy tinh, lưỡi dao, các loại vật thể sắc bén ở trong toilet.
Nghĩ ngơi hồi phục lại sức khỏe, một ngày sau, anh dẫn theo An Hồng đi đến một nhà trọ nhỏ. Một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé sơ sinh mê mang nhìn hai người bọn họ. Trần Hàng ôm chặt lấy bờ vai của An Hồng đi vào, nói: “Tôi là bác sĩ ở thành phố J, tên gọi là Trần Hàng, chúng tôi đến đây muốn tìm Ngô Quốc Đống.”
An Hồng nghi ngờ nhìn sang hai người bọn họ. Người đàn bà kia lại nở nụ cười: “A, tìm Quốc Đống sao? Là bởi vì đôi mắt của anh ấy sao? Hiện tại mắt của anh ấy đã khôi phục lại tốt lắm rồi! Hai người hãy đợi một chút nhé, tôi lập tức đi gọi anh ấy trở về. Anh ấy đã có thể tự mình đi mua thức ăn rồi.”
An Hồng càng nghi ngờ, hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì.
Chỉ là, sau đó cô lập tức đã hiểu.
Hai ngày sau, Trần Hàng lại mang cô đi đến huyện W.
An Hồng vốn có chút kháng cự, cô không dám gặp ba Hàn mẹ Hàn, nhưng mà Trần Hàng đã trấn an cô, nói gặp hai người rồi thì về sau cô sẽ hiểu rõ thôi.