Mộc Nhi tỉnh dậy lúc này trời cũng gần chiều, ra khỏi phòng nhìn xung quanh không có ai cả có lẽ Triết Vương đã đến công ty rồi.
Mộc Nhi lấy điện thoại ra gọi cho Ái Thi, vừa bắt máy một giọng nói lớn tiếng quát vào tai cô khiến cô suýt là làm rơi điện thoại rồi.
Cô biết là Ái Thi sẽ rất giận cô vì một thời gian dài không gọi cho cô ấy, chỉ nhắn vài ba tin rồi lại không trả lời. Mộc Nhi cũng không định nói cho Ái Thi biết nhưng cô chỉ có Ái Thi là bạn thân có gì cũng nên tâm sự với cô ấy.
“Tiểu nha đầu kia sao mấy hôm nay không gọi cho tớ hả? Tớ không gọi là cậu cũng không gọi cho tớ sao?”
“Ái Thi cô nương xin hãy thông cảm cho tiện nữ, dạo này tớ bận quá, cậu cũng có nhà đâu?”
“Tớ đi điều tra vụ án mới, đang ở thành phố P”
“Hazzz…. tớ có chuyện muốn tâm sự”
“Chuyện gì nào”
“Tớ…. tớ ly hôn với Âu Vũ rồi”
“Rồi hả? Vậy tốt rồi, cậu đã mãn nguyện rồi”
“Tớ có thai với anh ấy luôn rồi…..”
“……” Ái Thi nghe đến câu này thì im lặng làm cho Mộc Nhi tưởng cô đã rời máy.
“Ái Thi…. cậu đâu rồi”
“Sao… saoo…. sao có thể? Cậu nói là cậu ghét hắn mà, hay là hắn cưỡng ép cậu sao? Tớ về xử hắn”
“Ái Thi…. là tớ tự nguyện, tớ… sẽ tự nuôi đứa bé”
Ái Thi chỉ biết im lặng không nói gì nữa tạm biệt cô rồi cúp máy, nhanh chóng xử xong công việc của mình để nhanh chóng về hỏi cho ra lẽ về chuyện này.
Còn về phía Âu Vũ từ khi không gặp cô và bị cô từ chối mình hắn đã không muốn ra ngoài, giam lõng mình trong phòng. Ân Đình là người chăm sóc lo lắng cho hắn nhưng sự đáp lại với hắn dành cho cô là sự lạnh lùng nhạt nhẽo.
“Âu Vũ, em mới gọt táo anh ăn một chút đi nhé”
“Cô ra ngoài đi”
“Âu Vũ…. anh…. hiện tại rất ghét em đúng không?” Cô nhìn anh đôi mắt đỏ hoe.
“…..” đáp lại Ân Đình chỉ là sự im lặng.
“Em đã gặp anh trong ngày sinh nhật năm anh mười tuổi, anh là người khó gần, ngại tiếp xúc, giống như anh bây giờ vậy. Nhưng anh có nhớ lần anh đã cứu em ở bữa tiệc đó không? Sau lần đó em cảm mến anh rất nhiều mong nguyện được làm người bạn bên cạnh anh”.
“Nhưng anh đối với em vẫn lạnh nhạt”
Nghe những lời nói đó làm hắn nhớ lại một cô bé rất dễ thương, đó là lần đầu họ gặp nhau nên hắn rất sợ người lạ nên ngại tiếp xúc.
Không ngờ cô bé đó lại là Ân Đình, quay mặt về phía cô. Nhìn đôi mắt đã đẫm lệ của cô mà hắn cũng có chút thương cảm, nhưg tình cảm của hắn chỉ dành cho Mộc Nhi.
Mà Mộc Nhi đã không còn bên cạnh hắn rồi, đã có một người đàn ông khác bảo vệ chăm sóc cho cô rồi. Còn Ân Đình hắn không muốn lợi dụng cô để quên đi cảm xúc của mình.
“Ân Đình, cám ơn cô nhưng tôi không thể đồng ý hôn nhân này”
“Em…. em biết nhưng…. xin anh đấy, cho em một cơ hội em muốn được chăm sóc cho anh đến trọn đời”
“Em đừng mù quáng như thế!!!!”
“Yêu một cách mù quáng nhưng em chưa bao giờ tổn thương anh”
Ân Đình bước đến ôm lấy lưng hắn, Âu Vũ cảm nhận được nước mắt của cô đang thấm vào áo của mình. Hắn suy nghĩ một lát sau đó quay lại đáp lại cái ôm của cô.
“Nhưng nếu yêu một người không có một tí cảm xúc mình thì thà đừng nên yêu làm gì”
Âu Vũ bế cô lên giường nhìn vết thương trên tay cô do hôm trước hắn đã xô ngã cô làm ly nước trên tay cô rơi xuống, khứa vào tay cô.
“Xin lỗi”
“Không sao, lần đầu tiên thấy anh dịu dàng như vậy em có chết cũng mãn nguyện”
“Hừm, đồ ngốc”