“Cô nói muốn trã tiền giặt ủi đúng không? Đi theo tôi!” – Tống Hiểu Thiên xoay người đi ngược lại vào khu thương mai. Đột nhiên xoay đầu thấy Sở Tâm Lam vẫn còn đứng đó chần chừ vội nói thêm – “Cô nên nhanh lên tôi không có nhiều thời gian!”
Tống Hiểu Thiên nói đoạn đi vào trong, Sở Tâm Lam đành đi theo vào bên trong. Tống Hiểu Thiên đến một cửa hàng quần áo nam sang trọng nhanh chóng chọn 1 chiếc áo sơ mi khác vào bên trong thay đồ. Sở Tâm lam đứng bên ngoài đợi chờ ngẫn ngơ
“Không lẽ bắt mình mua đền chiếc áo mới sao!!” – Cô vội đi xem xung quanh giả vờ xem đồ rồi chú ý xem giá chiếc áo sơ mi mà cô hoa cả mắt lên, giá chiếc áo sơ mi ở đây chắc gần 3 tháng lương của cô mới mua nổi.
Cùng lúc ấy Tống Hiểu Thiên đã thay áo xong và bước ra ngoài đứng ngắm mìn trong gương, trông anh có phần hài lòng. Sở Tâm Lam vội đến gần nặn ra nụ cười có thể xem là bất đắc dĩ.
“Tống tiên sinh! Tôi không biết anh có thể phiền đổi nơi khác mua áo được không?” – Sở Tâm Lam nhanh chóng tiến đến gần, thấp giọng nói ánh mắt có phần ngần ngại nhìn những người bán hàng đang đứng nhìn xung quanh hai người.
“Tại sao?” – Hiểu Thiên có chút kinh ngạc nhìn cô! Sau đó anh lại đưa mắt nhìn lại mình trong gương để chắc chắn rằng bản thân trong chiếc áo mới vô cùng ổn.
“Vì tôi không đủ tiền để trã cho chiếc áo này!”- Sở Tâm Lam đành thấp giọng hết mức có thể đủ để Hiểu Thiên nghe. Anh nhìn cô rồi xoay người nói với nhân viên bán hàng.
“Thanh toán giúp tôi, tôi mặc luôn, chiếc áo kia phiền cô gối lại rồi đưa cho tiểu thư này giúp tôi!” – Tống Hiểu Thiên vừa nói vừa đưa thẻ thanh toán. Ánh mắt anh không hướng Tâm Lam cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào làm khó cô khiến cô có chút ngại ngùng với những gì mình đã suy nghĩ cũng như nói ra.
Sau khi ra khỏi tòa thương mại Sở Tâm Lam như một con robot vẫn ngoan ngoãn xách túi áo dơ đi theo phía sau Tống Hiểu Thiên.
“Tống gia tôi thật sự không thiếu tiền để trã tiền giạt ủi! Nhưng cô nói cô muốn trã nên tôi nghĩ nên đưa cô làm sạch nó rồi gửi lại cho tôi nhé! Nhà tôi lẫn công ty cô đều đã biết rồi đúng không! Tôi còn có chuyện đi trước!” – Tống Hiểu Thiên hấp háy ánh mắt ý cười vui vẻ quay đi! Quả thật anh không biết vì sao anh cảm thấy cô thật sự rất thú vị. Trước mặt anh cô hoàng toàn nhã nhặn đúng lễ nghĩa nhưng trước mặt anh trai anh, một người lạnh lùng nhiều người điều sợ khi anh ấy tức giận duy chỉ có cô dám ngang nhiên chọc anh ấy giận, rồi nhìn sâu vào đôi mắt bốc hỏa đó khiêu khích.
Nhìn bóng người Tống Hiểu Thiên rời đi rồi nhìn chiếc túi xách đang cầm trên tay chứa chiếc áo dính caphe ban nãy mà Tâm Lam đành thở dài.
….
Tâm Lam cằm túi giấy đứng trước Tống thị. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Tâm Lam đã suy nghĩ rất nhiều cô không biết nên đem qua Tống gia hay đến công ty nhưng cuối cùng cô chọn đến công ty vì cô không muốn Tống Hiểu Thần biết chuyện này. Đối với anh cô đã không có được ấn tượng tốt lắm rồi.
“Chào cô tôi muốn gửi đồ cho Tống Hiểu Thiên!” – Tâm Lam nói với lễ tân tòa nhà. Cô không nhận biết được câu nói của mình có điều gì kì cục khiến cho lễ tân có chút giậc mình.
”Ý của cô là Tống phó tổng giám đốc đúng không?” – Lễ tân tòa nhà ngẫn người trước câu nói của Sở Tâm Lam rồi nhanh chống đáp lại.
“À vâng Tống phó tổng giám đốc!!” – Sở Tâm Lam nhoẽn miệng cười cô nhận ra mình lỡ miệng, trong lòng thấm mắng bản thân quá sơ suất rồi.“Phó tổng bảo cô ngồi đợi anh ấy!” – Lễ tân sau khi nói chuyện với máy điện thoại nội bộ liền nở nụ cười nghiệp vụ duyên dáng với Sở Tâm Lam.
“Tôi có thể gửi cái này rồi tý phiền cô đưa cho anh ấy được không?” – Sở Tâm Lam đưa túi giấy lên, bất đắc dĩ nói. Cô thật sự không biết mình còn có lý do gì phải gặp mặt Tống Hiểu Thiên, xin lỗi cô cũng đã nói rồi, làm việc đền tội cũng đã làm rồi.
“Xin lỗi cô! Chúng tôi không thể, lệnh anh ấy đưa ra là như thế!” – Lê tân tòa nhà nhanh chóng cự tuyệt. Sở Tâm Lam đành ngậm ngùi sang ngồi đợi.
Tống Hiểu Thần từ bên ngoài bước vào, các nhân viên gặp anh đều cúi đầu chào hỏi, Tâm Lam nhìn thấy anh vội quay đầu đi tránh trong mặt, cô hy vọng anh không nhìn thấy cô. Tống Hiểu Thần đi vào bên trong đến chỗ thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao hoàn toàn không nhìn thấy Sở Tâm Lam.
Sở Tâm Lam nhìn theo dáng anh thở phào nhẹ nhõm, dù rất muồn nhìn thấy anh nhưng với tình huống này thì tốt nhất là không nên. Cửa thang máy mở ra thì tình cờ Tống Hiểu Thiên cũng bước ra!
“Anh đi về rồi à! Có gì tí em ghé nói chuyện với anh! Bây giờ em có chút việc!” – Không để Hiểu Thần kịp mở miệng nói, Hiểu Thiên đã bước đi.
Hiểu Thần ngỡ ngàng nhìn theo, thấy anh bước đến sảnh trước khi Tống Hiểu Thần bước vào thang máy anh thoáng nhìn thấy cô, Sở tâm Lam đứng lên khi nhìn thấy Tống Hiểu Thiên bước lại gần. Tống Hiểu Thần bước vào thang máy trong lòng tràn đầy sự nghi ngoặc.