“Cô không trong hoàn cảnh của tôi, cô không hiểu đâu! Tôi mãi mãi không tha thứ cho người cha đó, ông ấy không đáng làm cha!” – Thạch Đại Vũ hất tay Tâm Lam ra. Cô có chút bất ngờ nên hơi loạng choạng ra phía sau. Một lực đỡ mềm mại đỡ lưng cô khiến cô có thể đứng vững lại, quay lại nhìn thấy Tống Hiểu Thần.
“Nếu nói như vậy anh đến đây để làm gì?” – Tống Hiểu Thần chậm rãi lên tiếng, câu hỏi của Tống Hiểu Thần khiến bước chân Thạch Đại Vũ dừng lại – “Vậy để tôi trã lời hộ anh vì anh cũng lo lắng cho ông ây nên đã đi trong đêm đến đây!”
“Anh là ai? Anh nói cái gì?” – Thạch Đại Vũ quay lại nhìn Tống Hiểu Thần có chút ngạc nhiên.
“Đừng trẻ con nữa, tôi nghĩ anh cũng đã làm ba! Tôi tin anh hiểu không có một người ba nào thật sự bỏ rơi con trai mình cho dù bất kỳ lý do nào!” – Tống Hiểu Thần nhìn ngón tay đeo nhẫn cưới của Thạch Đại Vũ nói.
“Ông ấy thì không phải vậy!” – Thạch Đại Vũ ngồi xuống ghế đá thất thần, nụ cười nhàn nhạt chua xót hiện hữu trên môi thường trực. Nhìn nụ cười đó có thể hiểu được bên trong anh đang có sự dằng xé như thế nào.
“Nếu tôi nói ông ấy làm vậy vì anh, anh có tin không?” – Tống Hiểu Thần bước lên nhàn nhạt nói. Tâm Lam trợn mắt nhìn anh, cô không ngờ anh lại ra mặt như vậy, càng ngạc nhiên hơn ở những gì anh nói.
“Ông ấy chỉ vì ông ấy mà thôi!” – Thạch Đại Vũ lắc đầu cười khổ.
“Ông ấy vì anh! Nhưng ông ấy lại không biết thể hiện! Ông ấy lao vào kiếm tiền vì tương lai của anh! Ông ấy lấy danh vọng vì muốn anh được tự hào vì ông ấy! Nhưng lại vô tình làm ông ấy xa rời đi gia đình!” – Tống Hiểu Thần chậm rãi nói, từng câu từng chữ anh nói ra khiến người nghe như bị một lực đánh vào tâm trí.
“Đó chỉ là những lời ngụy biện!” – Thạch Đại Vũ cười chế nhạo.
“Anh cũng là một người bố, anh đang phấn đấu đi làm vì cái gì anh tự hiểu! Có những ngày bận bịu hay không, những ngày không thể bên gia đình hay không?” – Tống Hiểu Thần dừng lại quan sát thái độ của Thạch Đại Vũ – “Tôi đã nói hết những gì cần nói, anh tự suy nghĩ đi! Ông ấy nằm tại lầu 3 phòng chăm sóc đặc biệt khoa Hô hấp!”
Nói đoạn Hiểu Thần quay người bước đi vào bệnh viện, Tâm Lam thấy vậy cũng ngoan ngoãn đi theo vào bên trong để lại Thạch Đại Vũ yên lặng ngồi một mình bên ngoài.
“Khụ khụ khụ! Tôi chưa chết hả?” – Thạch Đại Phiên lờ mờ tỉnh lại nhìn thấy Tâm Lam ngồi bên cạnh ho khan tháo mặt nạ mũi ra nói.
“Thạch tiên sinh ông còn mệt nhiều không?” – Tâm Lam ân cần hỏi thăm.
“Chỉ cần không nhìn thấy 2 người phiền phức nữa tôi sẽ khỏe ngay!” – Thạch Đại Phiên nói.
“Chúng tôi cũng định vậy đó!” – Tống Hiểu Thần lạnh lùng nói, cái ông già tính tình cổ quái rõ ràng thế này lại nói ngược ngạo.
“Được vậy cũng tốt!” – Thạch Đại Phiên có tia buồn xẹt ngang mắt nhưng thái độ bên ngoài của ông vẫn là cái gật đầu đống ý.
“Thạch Tiến sinh, có người cần gặp ông!” – Nói đoạn Sở Tâm Lam cùng Tống Hiểu Thần đi ra bên ngoài cho Thạch Đại Vũ đi vào bên trong.
Thạch Đại Phiên như không tin vào mắt mình đã hơn 15 năm ông không nhìn thấy con trai của mình, ông đã bao nhiêu lần tưởng tượng sẽ gặp nhưng không ngờ ngày gặp lại trong tình huống như thế này. Hai người nhìn nhau thật sự rất lâu mới cất được tiếng nói. Cha con thì làm gì có ân oán nào không thể bỏ qua. Một khoảng thời gian cũng không biết là bao lâu nữa Sở Tâm Lam ngồi một mình trước phòng bệnh đợi chờ, cô thật sự không biết nên dùng cách gì để thuyết phục Thạch Đại Phiên giúp đỡ mình, nhưng hôm nay cô biết được nguyên nhân khiến ông và con trai ông trở mặt thì hy vọng của cô thật sự hoàn toàn tan biến.
“Sở tiểu thư! Ba tôi muốn gặp cô!” – Thạch Đại Vũ bước ra bên ngoài nói, cô nhìn kĩ đôi mắt anh đỏ hoe như thể vừa mới khóc.
“Ông cần gặp tôi!” – Sở Tâm Lam nhanh chóng đi vào trong – “Nếu như hai người đã làm lành với nhau, tôi cùng Tống thiếu sẽ rời đi để Thạch tiên sinh chăm sóc cho ông, ở bên gia đình sức khỏe sẽ dần hồi phục tốt hơn nhiều!”