Editor: Linh Đang
Tuyệt đối không nghĩ tới Nhất Thành Đại sư lại sẽ là Cố học trưởng.
Nhất thời Đa Ninh có phần khó tiếp thu được, lại không thể không nhìn thẳng vào Nhất Thành Đại sư vầng trán rộng, mũi cao mắt sâu đúng là Cố Gia Thụy trong trí nhớ. Nghĩ đến lúc ngồi du thuyền tới đây Chu Diệu nói muốn cho cô một kinh hỉ, Đa Ninh thầm muốn nhắm mắt mắng chửi người… Đây không phải kinh hỉ, căn bản chính là bom đấy.
Đã thế trước mắt bộ dáng Nhất Thành Đại sư còn trang trọng nghiêm túc, hai mắt từ bi nhìn cô, cho dù Chu Diệu nhắc nhở cô không nên bị lừa, cô còn có chút bị kinh sợ, nghĩ mình có nên chắp hai tay thành chữ thập hỏi thăm một chút hay không.
Đúng lúc này, Nhất Thành Đại sư vươn tay sờ soạng đầu của cô, ôn nhu mở miệng nói: “Đa Ninh, đã lâu không gặp.”
Đa Ninh:…
Hình như Nhất Thành Đại sư vẽ một vòng tròn vòng trên đầu của cô, cả người Đa Ninh ngây ra. Nhưng Nhất Thành Đại sư như này, cùng với Cố học trưởng trong trí nhớ vẫn có vài phần trùng hợp.
Trong trí nhớ, bộ dáng Cố Gia Thụy cũng như này chứ đâu.
Chu Diệu lớn hơn cô một tuổi, cũng học đại sớm hơn cô một năm. Lần đầu tiên cô gặp Cố học trưởng chính là Chu Diệu mang theo cô khi đó đang học cấp ba đi ăn cơm cùng với bạn học đại học của anh. D@Đ#L$Q%Đ^^
Bốn người trong ký túc xá, ngoại trừ Chu Diệu còn ba người khác là Cố Gia Thụy, Ô Giang, cùng với Hà Hạo. Cố Gia Thụy lớn tuổi nhất trong phòng ngủ của bọn họ, lớn hơn ba người kia một tuổi; cũng là người đàn ông có tính cách ôn nhu nhất trong số bọn họ.
Cho phép cô dùng là người đàn ông, không phải người con trai.
Bởi vì Cố Gia Thụy làm cho người ta cảm thấy rất thành thục.
Thành thục như vậy mà nói có thể nói thể hiện tại các mặt, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt anh duỗi tay sờ đầu cô mỉm cười ôn nhu; ví dụ như anh nói chuyện làm việc luôn không nhanh không chậm không chút hoang mang; ví dụ như tình sử lúc học đại học của anh rất phong phú có rất nhiều bạn gái…
Ví dụ đủ loại, Cố Gia Thụy vốn không có bất kì cái gì bộ dáng nào giống con trai, biểu hiện hoàn toàn là một người đàn ông hoa tâm thành thục. Dùng lời của Chu Diệu trước mà nói, khi anh còn đang ra oai ở nhà, Cố Gia Thụy đã dấn thân vào biển cả.
Vấn đề là, Cố học trưởng như vậy làm sao có thể xuất gia đây? Còn thành Nhất Thành Đại sư ở chỗ này…
Đa Ninh nghẹn hồng cả mặt, quay đầu nhìn nhìn Chu Diệu, bộ dáng Chu Diệu sớm đã tập thành thói quen; lập tức duỗi tay kéo cô về phía mình, lành lạnh gọi thẳng pháp danh của Cố học trưởng nói: “Thế nào, Nhất Thành Đại sư, đã nói lễ gặp mặt rồi thì đừng quên.”
Cố học trưởng chỉ cười cười, chủ động ân cần thăm hỏi cô: “Đa Ninh, gần đây em vừa về nước sao?”
Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Cố học trưởng, bởi vì vừa mới nhận giáo huấn, lúc cô đáp lại Cố học trưởng cố gắng hết sức gọi pháp hiệu của anh: “Đúng vậy… Nhất Thành Đại sư.”
“Ha.”
Bên cạnh, Chu Diệu có phần chịu không nổi, cười nhạo một tiếng. Bởi vì có người vẻ mặt khẩn trương cùng thành kính, rất giống với thấy Bồ Tát.
“Không có việc gì, Đa Ninh nếu em không quen vẫn gọi ta là Cố học trưởng đi.” Cố học trưởng lại mở miệng, giọng nói ôn hòa lại dày, “Không quen được thì sao, tên chỉ là một pháp hiệu, không quan yếu.”
Ừ, Đa Ninh nhanh chóng gật đầu.
Khuôn mặt ra vẻ thản nhiên, nội tâm sớm đã thành một đống hỗn độn. May mắn Cố Gia Thụy chưa nói ra chuyện hoang đường kiểu “Tiền đồ chuyện cũ duyên tan hết, từ nay về sau nơi này chỉ có Nhất Thành không có Cố Gia Thụy…” Bằng không nhất định cô sẽ giống Chu Diệu, cho rằng Cố Gia Thụy đang giả bộ X!
Tiếp đó, Cố Gia Thụy chiêu đãi cô cùng Chu Diệu ở thiện phòng, tự mình pha bình trà nóng cho bọn họ.
Bố trí trà, chén ấm, xông cao… Cố Gia Thụy cởi áo cà sa đang khoác một nửa, mặc quần áo áo dài nửa ngồi trên giường, động tác pha trà trong tay mây bay nước chảy lưu loát sinh động giống như —— làm ra vẻ.
Cố Gia Thụy nói với cô cùng Chu Diệu đây là trà Long Tĩnh trà búp Minh Tiền (loại trà ngon hái trước tiết Thanh Minh), sau đó đưa cho cô một ly trà, đồng thời nhắc nhở cô: “Cẩn thận nóng.”Hương trà thơm mát, đợt từng nhè nhẹ từng lướt qua cánh mũi. Đa Ninh ngồi quỳ trên đệm hương bồ, cẩn thận nhấp một ngụm, quả thật vị vô cùng tốt.
Trên bàn có thêm hai đĩa hoa quả cùng trà bánh, là tiểu sư phụ vừa đón bọn họ bưng tới. Cố Gia Thụy thấy cô vẫn có phần co quắp, cười cười hỏi cô: “Đa Ninh, hiện tại em cùng Chu Diệu đã hòa hảo như lúc ban đầu, tâm ý tương thông sao?”
Ách…
“Đương nhiên.” Chu Diệu thay cô trả lời, ý có điều chỉ nói một câu, “Bằng không tôi mang Đa Ninh tới gặp anh làm cái gì.”
Sự thật là còn chưa… Đa Ninh ở trong lòng lắc đầu.
Cố Gia Thụy nhàn nhạt cười, không hề hỏi nhiều.
“Cố học trưởng, Nhất Thành có ý là… hoàn toàn thành tâm sao?” Đa Ninh sợ Cố Gia Thụy hỏi nhiều về vấn đề của cô cùng Chu Diệu, dời đề tài đi, ham học hỏi đặt câu hỏi cho Nhất Thành Đại sư. Cô chưa từng nói chuyện với người xuất gia bao giờ, chỉ có thể hỏi chút chuyện đơn giản liên quan đến pháp hiệu.
Kết quả cô vừa dứt lời, Chu Diệu liền chế giễu nở nụ cười, nâng mi mắt nói với cô: “Nông cạn, đại sư nào có trắng ra như vậy.”
Trong nháy mắt Đa Ninh nóng mặt. Hình như lý giải của cô thật nông cạn …
“Đúng vậy Đa Ninh, chính là ý tứ này.” Cố Gia Thụy Nửa ngồi đối diện lại khẳng định lời của cô, bắt đầu mỉm cười nói, “Lòng người duy khó dò, chỉ có tu dưỡng mới là việc độc nhất. Quả thật Nhất Thành chính là hoàn toàn thành tâm hướng phật.”
Đa Ninh hoàn toàn sợ ngây người: “…”
Thật sự Chu Diệu cũng không chịu nổi, ánh mắt không buồn quan tâm nhìn về núi xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sau đó nâng tay xoa xoa cái trán.
——
“Chu Diệu, anh nói xem sao đang yên đang lành mà Cố học lại đi xuất gia?” Còn trở nên như vậy… Siêu nhiên thế ngoại.
“Quỷ hiểu rõ, đầu óc nước vào chăng.”
Chạng vạng, Đa Ninh cùng Chu Diệu ăn cơm bố thí xong đi ra chùa miếu tản bộ. Tản bộ là cô đưa ra, bởi vì cô muốn biết làm sao Cố học trưởng có thể biến thành Nhất Thành Đại sư. Không nghĩ tới Chu Diệu cũng không biết.
Ban đêm trên núi có chim hót ếch kêu, chít chít oa oa hòa vào với nhau. Đa Ninh ngẩng đầu, vài ngôi sao lóe lên, thưa thớt treo trên nền trời đêm xanh thẫm, có vẻ ban đêm Thiên Đà Sơn tĩnh lặng âm u hơn. Con người thay đổi thật kỳ quái, ví dụ như đột nhiên Chu Diệu nhất kiến chung tình, không hiểu sao Cố học trưởng lại xuất gia.
Đa Ninh nghĩ như vậy, thở dài một hơi.
Thấy cô đang kỳ quái, Chu Diệu tán dóc hai câu: “Tuy rằng anh không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng vốn lúc trước Cố Gia Thụy sống rất xa hoa dâm dật, cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa, đi khám phá hồng trần hiểu ra cuộc đời hư ảo. Chính là cái gọi phật pháp vô biên, bản thân mình phải tự tu luyện.”
Chu Diệu cũng nói hai câu phật ngữ, sau đó ho khan một tiếng.
Nhưng.. Thật sự như thế này sao? Đa Ninh nhìn Chu Diệu.
“Mười thì có tám | chín phần là như thế này, không sai đâu.”
Hai người đi tới bên cạnh một hồ hoa sen, bóng đêm mờ tối, một tay Chu Diệu để trong túi, xoay người dựa vào tảng đá bên cạnh, hít một hơi cảm khái một câu: “Thật ra ở trên núi như này cũng không tệ, không khí mới mẻ không lo không phiền, nói thực ra anh cũng có chút động tâm.”
“Động tâm muốn xuất gia sao?” Đa Ninh đâm chọc trước mặt Chu Diệu, oán giận nói.
“Đúng thế.” Khóe môi Chu Diệu nổi lên một chút ý cười, người thoáng nghiêng về phía trước, con ngươi lại sáng lại sâu, như tối ánh trăng tối nay in xuống hồ sen dao động; tạm dừng một lát, anh dùng cách khác hỏi cô: “Đa Ninh, anh nói nếu anh cũng xuất gia… Có phải em đau lòng không?”