Editor: Linh Đang
Đa Ninh quăng ánh mắt nhìn vực sâu vô biên vô tận ở phía ngoài, lộ ra lm đồng tiền như ẩn như hiện; bởi vì không nhịn được, cô vẫn cong cong miệng. Đột nhiên duỗi qua một bàn tay, Chu Diệu thay cô vuốt lọn tóc trên trán bị gió thổi loạn.
Đa Ninh liếc mắt nhìn anh một cái, nghiêng người sang bên.
“Ngứa tay.” Chu Diệu lấy tay ra.
Đa Ninh nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn bên ngoài, suy nghĩ cũng đi theo từng làn sóng, thật ra đi ra ngoài chơi như hôm nay, cô cùng Chu Diệu thật không phải lần đầu tiên. Hồi nhỏ hai người trốn nhà trẻ đi ra ngoài chơi, sau khi lớn lên thì mua vé cùng nhau ngồi xe đi chơi.
Kết quả rất kỳ quái, cảm tình thanh mai trúc mã như của cô và Chu Diệu, năm năm trước lại có thể bại bởi cái gọi là nhất kiến chung tình.
Đúng, năm năm trước Chu Diệu nói cho cô, anh nhất kiến chung tình với Diệp Tư Tư.
Như là, toàn bộ thế giới đều sáng lên.
Cho nên lúc trước anh cùng với cô, trời đều tối sao?
Thật sự là thật lãng mạn nhất kiến chung tình oh… Trong lòng Đa Ninh nôn mửa, sao cô lại chưa từng có đối tượng nhất kiến chung tình. Đa Ninh nâng má, sau đó vòng vo nghiêng đầu, nhìn bên trái rồi bên phải một chút.
“Nhìn cái gì?” Chu Diệu đặt câu hỏi cho cô.
Cô trả lời: “Xem có soái ca hay không.” Cũng tìm một người nhất kiến chung tình.
“Vớ vẩn!” Chu Diệu đẩy đầu của cô, ra lệnh, “Soái ca ngay đối diện em… Hiện tại cho em nhìn mười phút, không cho phép dời mắt.”
Đa Ninh:…
Ca-nô nhanh chóng đến bến tàu Thiên Đà Sơn, Đa Ninh cùng Chu Diệu cùng nhau rời thuyền; đi qua cửa sắt xoay ngang chênh vênh (??), Chu Diệu đưa tay dắt cô một đoạn. Sau đó buông tay ra, hai người mỗi người đi một bên đường.
Sau đó từ bến tàu đến chỗ chùa miếu của bạn Chu Diệu còn cần một đoạn đường. Chu Diệu tiêu tiền thuê một chiếc xe đẩy chạy bằng điện, chở cô lên núi.D@Đ#L$Q%Đ^^
Linh sơn nhiều loài hoa, khoảng không cùng nước đều mịt mờ. Thiên Đà Sơn là thánh địa Phật giáo, tự nhiên phong quang ven đường vô cùng xinh đẹp.
Không phải lần đầu tiên Đa Ninh đến Thiên Đà Sơn, thậm chí đến đây rất nhiều lần. Trước kia mẹ cô rất thành kính Phật tử, mỗi khi đến mười rằm của tháng đều lên núi thắp hương cầu phúc, thường thường tham gia một chút hoạt động khai quang chùa.
Mẹ tin thần phật trên trời như vậy, nhưng mà, kết cục ông trời mang lại cho mẹ lại không tốt.
Giờ này khắc này gió núi nhẹ phẩy, sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây vẩy rơi xuống, trong không khí lộ ra màu vàng nhàn nhạt. Đa Ninh ngửa đầu, hơi hơi híp mắt.
“Nghĩ đến dì.” Chu Diệu lên tiếng hỏi, thoáng liếc mắt qua chỗ cô một cái.
Đa Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Ai… Chu đại gia hát một bài cho em.” Chu Diệu cười nói với cô, “Đến đây, chọn một bài đi.”
Cuộc đối thoại này, là phương thức trước kia Chu Diệu hay dùng để dỗ cô vui vẻ. Chu Diệu ca hát luôn rất êm tai, hơn nữa rất thích hát, lúc học sơ trung tham gia cuộc thi mười giọng hát hay muốn đứng đầu. Mỗi ngày tan học cô đều phải bồi anh đi KTV luyện hát, bởi vì tốc độ tay của cô chậm, sợ bài tập không kịp làm; hoàn cảnh lúc ấy chính là cô nằm ra bàn làm bài tập, Chu Diệu cầm mic đứng đối diện cô biểu diễn từng bài.
Kết thúc một bài hát, cô còn phải ngẩng đầu, phối hợp vỗ tay.
Đương nhiên, Chu Diệu lên trung học sẽ không làm bộ như vậy nữa, dùng lời của anh mà nói, anh sợ nhiều cô gái sẽ yêu mình.
Chuyện cũ hiện lên trước mắt, đến thời gian trước mắt đều trở nên động lòng người. Nếu Chu Diệu mở miệng, Đa Ninh tự nhiên sẽ không khách khí, lập tức chọn một ca khúc của nam thần. Chu Diệu lắc lắc đầu, khụ khụ cổ họng, bắt đầu hát bài của Lý Kiện《 Bên hồ Baikal 》.
Chu Diệu hát nhẹ nhàng dương dương tự đắc, lười biếng miễn cưỡng; Đa Ninh hạ nửa cửa kính xe xuống, gió nhẹ chầm chậm thổi đến, sau đó không khí đều trở nên lả lướt mềm mềm. Cô dựa vào ghế lái phụ, cũng bắt đầu ngân nga theo Chu Diệu.Mãi đến khi, đến ngọn núi có chùa miếu cao nhất của Thiên Đà Sơn.
Mặt trời, đã lặn xuống giữa sườn núi.
Tiếp đãi cô cùng Chu Diệu là một vị tiểu sư phụ dáng người thấp bé, Chu Diệu nói thẳng ý đồ đến với tiểu sư phụ: “Tôi muốn dẫn người gặp Nhất Thành Đại sư của các cậu.”
Nhất Thành Đại sư…
Đa Ninh đứng ở bên người Chu Diệu, nhìn quanh khung cảnh bốn phía. Nơi này là một tứ hợp viện, mái hiên màu son, vòng cửa sáng loáng, ở giữa có một gốc cây hòe già. Không thể hương khói tràn đầy như bên ngoài, bên trong u tĩnh thanh nhã, đừng nói du khách, đến tăng nhân cũng không nhiều lắm. Nguyên nhân là bên ngoài cửa vào có một tấm biển cấm.
Đương nhiên, khi Chu Diệu mang theo cô tiến vào liền trực tiếp làm lơ tấm biển cấm kia.
Rất rõ ràng, cũng không phải lần đầu tiên Chu Diệu tới đây, bởi vì tiểu sư phụ khó xử kêu tên của anh: “Chu thí chủ, sao ngươi lại tới nữa…”
Giống như, Nhất Thành Đại sư cũng không rất muốn gặp Chu Diệu …
Cho nên, rốt cuộc Nhất Thành Đại sư là ai? Đa Ninh chớp mắt, thật sự không nghĩ ra được người bạn nào bên cạnh Chu Diệu mà có cảnh giới cao như vậy, cao đến mức khám phá hồng trần ngộ đạo quy y phật môn.
Là xảy ra chuyện gì sao…
“Cậu cứ nói cho Nhất Thành sư phụ của cậu như này, hôm nay tôi mang theo vợ tôi đến muốn đòi lễ gặp mặt. Cậu ta không muốn thấy tôi, cũng phải gặp vợ của tôi.” Chu Diệu nói.
Nói xong, còn cầm lấy tay cô, bày ra cho tiểu sư phụ xem.
Tiểu sư phụ: “…”
“…” Đa Ninh cũng không nói ra lời, vừa vặn có thể không nói ra lời nói dối của Chu Diệu.
Vẻ mặt tiểu sư phụ bất đắc dĩ, đi vào thông báo.
Đa Ninh rút tay mình về, trong lòng có phần không được tự nhiên, hơn nữa nghĩ đến Diệp Tư Tư: “Chu Diệu, hiện giờ em không phải là vợ của anh.”
“Trước kia phải.”
“Nhưng hiện tại không phải.”
“… Vậy cũng không có chuyện gì.” Chu Diệu đặt một bàn tay lên bả vai cô, nhẹ nhàng đè xuống, thân thể cũng hơi nghiêng rồi dựa lại gần, “Chúng ta trước lừa đến lễ ra mắt rồi nói sau, quà ra mắt thuộc về em, được không?”
Hiếm lạ à. Đa Ninh nhíu mi, hiện tại cô chỉ hiếu kỳ Nhất Thành Đại sư là ai thôi.
“Đợi lát nữa em nhìn thấy Nhất Thành Đại sư nhớ rõ đừng kêu tên cậu ta.” Chu Diệu dặn dò cô, như là có ý tốt nói cho cô biết.
“Vì sao?” Đa Ninh mở miệng hỏi.
“Bởi vì anh —— ”
Chu Diệu còn chưa nói xong, cửa sương phòng ở trước mặt mở ra, một người đàn ông cao lớn tuổi còn trẻ đi ra; đầu bóng lóang, trên người khoác áo cà sa màu nâu, bộ mặt trang nghiêm lại… Quen thuộc.
“Cố học trưởng!” Đa Ninh không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Vẻ mặt khó có thể tin, làm sao có thể là Cố Gia Thụy…
“Tại hạ Nhất Thành, xin chào Hứa thí chủ.” Cố Gia Thụy nhàn nhạt mở miệng, hiền lành nhắc nhở cô.
“Bởi vì cậu ta giả bộ với em.” Bên tai, Chu Diệu cũng nhàn nhạt bổ sung lời vừa rồi còn chưa nói hết.