Không nghĩ tới xa cách nhiều năm, mọi người trong ký túc xá của Chu Diệu còn có thể cùng nhau chơi trận bóng, tuy là hai đội khác nhau. Bên Thiên Tín có Ô Giang; bên Nhất Nguyên là Chu Diệu, Hà Hạo, cùng với Cố học trưởng vừa mới gia nhập.
Lúc Cố học trưởng thay quần áo thi đấu, Đa Ninh nói với Chu Diệu cô thấy tên của Ô Giang trong danh sách thi đấu của Thiên Tín, điều này có nghĩa là trận bóng rổ đêm nay giữa Nhất Nguyên và Thiên Tín là Ô Giang đối đầu với bọn họ.
Đối với việc này Chu Diệu cũng không có phản ứng gì, gật đầu hai cái nói: “Xem ra Thiên Tín không có người khác.”
. . . Ai đó có thể nói đừng quá đắc ý hay không, nếu đêm nay Nhất Nguyên thua cô cũng không biết là an ủi Chu Diệu, hay là cười nhạo anh.
Tạm thời Đa Ninh không nói tiếp, có phần khó chịu nhìn số áo màu đỏ của Chu Diệu, sau đó lại nguôi giận. Bắt đầu từ sơ trung số áo thi đấu của Chu Diệu luôn là 11; hôm nay số áo thi đấu của anh vẫn trước sau như một gắn với con số 11. Cô từng hỏi Chu Diệu vì sao thích 11, Chu Diệu giải thích nguyên nhân có bao nhiêu đắc ý: “Con người anh rất chuyên nhất, thứ thích thì vẫn luôn thích, con số cũng giống thế.”
Không biết có phải bên này có Chu Diệu Hà Hạo cùng Cố học trưởng hay không, ngược lại Đa Ninh có một loại đồng tình vi diệu với Ô Giang, như thể nhìn thấy hình bóng của các cô gái ( trong ký túc xá của mình). Trước kia trong ký túc xá Ô Giang cùng ba người Chu Diệu không thể nào chơi với nhau, hiện bây giờ bọn họ còn thành đội bóng thi đấu với nhau, dùng ba đối một.
“Đồng tình với Ô Giang?” Đột nhiên Chu Diệu hỏi cô, như thể nắm rõ suy nghĩ trong lòng cô trong lòng bàn tay.
Đa Ninh dối trá lắc đầu, không có.
Chu Diệu hừ hừ, đặt cánh tay lên bả vai cô, nghiêng người đi nửa phần, đẩy cô nói: “Có biết chuyện huyên náo hôm trước là bên nào làm không?”
Chẳng lẽ là Thiên Tín? Đa Ninh không thể tin mở to mắt, cô nhớ rõ Chu Diệu tuyên bố trong cuộc họp báo là do một công ty tài chính nhỏ là Bố Cốc gây ra. Chu Diệu nháy mắt, nói với cô: “Người đầu tư phía sau màn của tài chính Bố Cốc là Thiên Tín.”
Đa Ninh có phần ngốc trệ.
Chu Diệu: “Không tin?”
Không phải, Đa Ninh chỉ không nghĩ tới Thiên Tín đứng đầu ngành mà lại dùng thủ đoạn như vậy. Chu Diệu cười cười ha ha: “Đương nhiên sau đó người phụ trách bên Thiên Tín đã giải thích với anh, bọn họ cũng không biết.”
“Bọn họ không biết thật sao?” Đa Ninh hỏi. Cô hiểu rõ buôn bán tồn tại các loại cạnh tranh cùng hãm hại, không khỏi lo lắng nếu như Thiên Tín tài lực hùng hậu mà đối phó với Chu Diệu, có phải sẽ lớn chuyện hay không.
Chu Diệu không hề nhiều lời, mím môi sờ sờ đầu của cô. Như thể đang tỏ thái độ với cô, dù cho bên ngoài nhiều hung hiểm, anh đều sẽ bảo vệ tốt cô.
“. . .” Đa Ninh thấy ghét nhất chính là Chu Diệu như vậy, đối xử với cô như một chú dê, bộ dáng rất có bản lĩnh. Có bản lĩnh, anh đi mà nuôi một con dê rồi sống cả đời đi!
Đa Ninh gạt cánh tay Chu Diệu ra, đi về phía Nhan Nghệ đang ngồi sofa. Chu Diệu nhìn Đa Ninh đột nhiên bất mãn với mình, khoái trá há miệng to. Mấy ngày nay hình như chú dê của anh nóng tính hơn một chút.
Nhưng không sao cả, anh đều có thể chấp nhận. Mặc kệ Đa Ninh thuận theo hoặc táo bạo, đều là bộ dáng anh thích. Bởi vì cô là của người phụ nữ của anh, chú dê của anh.
Chuyện nam nữ, thật sự rất thần kỳ. Lúc Chu Diệu học đại học từng cảm thấy kỳ quái vì sao mình thích Đa Ninh, mà không phải yêu cô sâu đậm. Lúc ấy hiểu rõ cảm tình của anh với Đa Ninh chỉ có Cố Gia Thụy, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Có lẽ hai người còn không đủ thân cận.”
Không đủ thân cận? Thậm chí Chu Diệu còn cười thành tiếng, trên đời này sẽ không có ai gần gũi thân thiết với Đa Ninh hơn anh.
Sau đó Chu Diệu xem như lý giải được lời nói của Cố Gia Thụy, Cố Gia Thụy nói thân cận không phải thân cận, mà là thân mật. Ví dụ như việc thân mật nam nữ; nếu nói thích là hai người không tự chủ được tới cùng hướng tới, có đôi khi tình yêu sâu đậm xác thực cần dùng tới phương thức của người trưởng thành để biểu đạt.
Chẳng hạn như sau nửa đêm hôm qua, anh đã biểu đạt thật sự đúng chỗ.
Không thể không nói, Cố Gia Thụy nhìn nhận thấu đáo chuyện nam nữ, nhưng nhìn thấy thấu đáo cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người thay quần áo bên trong vô cùng chậm chạp, Chu Diệu không chịu nổi, thúc giục hai câu: “Cố Gia Thụy, cậu có thể nhanh lên hay không.”
“Được rồi.” Bên trong truyền đến lời đáp lại Cố Gia Thụy, sau đó cửa phòng ngủ bị đẩy ra.”Tăng bào tương đối khó thay.” Cố Gia Thụy bất đắc dĩ giải thích một câu.
Chu Diệu lười nghe.
Trên sô pha, ánh mắt Nhan Nghệ nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ. Không chỉ là Nhan Nghệ, Đa Ninh cũng nhìn Cố học trưởng đi ra từ phòng ngủ, nhìn không dời mắt. Cố học trưởng thay áo đấu ba lỗ màu đỏ giống Chu Diệu; không giống với da thịt màu lúa mạch nam tính của Chu Diệu, Cố học trưởng lộ ra cánh tay cùng chân dài, màu da vô cùng trắng nõn.
Hay cho một hòa thượng sống an nhàn sung sướng. Nhan Nghệ nghĩ như vậy.
Nhất định là Cố học trưởng thường bế quan tu hành, mới có thể trắng như vậy. Đa Ninh nghĩ thế.
“Cố Gia Thụy, anh. . . Bây giờ anh còn có thể chơi bóng sao?” Nhan Nghệ lên tiếng hỏi. Một hòa thượng tay trói gà không chặt, nếu trên sân bóng bị người ta đẩy ngã chắc không chịu nổi mất.
“Chơi giỏi thì phải chăm luyện tập, đợi lát nữa xác thực cần em Chu chiếu cố nhiều hơn.” Cố Gia Thụy đáp lời Nhan Nghệ. Sau đó câu hỏi Chu Diệu: “Có phải có thể xuất phát rồi không?”
“Đúng.” Chu Diệu nói, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bọn Hà Hạo đã xuất phát đến trung tâm thể thao, lqđ bởi vì Cố học trưởng muốn tới nhà của Chu Diệu thay giầy và quần áo chơi bóng, lúc bọn anh đến sân chơi bóng rổ ở trung tâm thể thao của thành phố A, gần như bên trong đã kín người.
Phóng viên đưa tin truyền thông đều đã đến đây, sớm dựng xong các thiết bị ghi hình, rất nhiều phóng viên truyền thông cầm phone nhìn máy quay đưa tin rầm rộ. Đây là giải bóng rổ do trăm công ty mạnh về khoa học tự nhiên ở thành phố A phối hợp tổ chức, đương nhiên có rất nhiều mánh lới; những công ty dự thi ngoại trừ phần lớn là bộc lộ tài năng khoa học kỹ thuật mới, còn có không ít những ông trùm liên kết với nhau.
Nhà tài trợ cũng có hơn trăm, Thiên Tín cùng Nhất Nguyên đều là một trong số đó.
Trận đấu đêm nay, Thiên Tín cùng Nhất Nguyên là trận đầu; vị trí hai công ty cũng gần nhau, đều là đối thủ hàng đầu. Hà Hạo mặc quần áo thi đấu màu đỏ ngồi cùng một chỗ với Ô Giang, trò chuyện một đáp một không.
Như là bạn cũ ôn chuyện.
Quần áo thi đấu của Thiên Tín là màu đen, bọn họ một đỏ một đen, đồng loạt ngẩng đầu. Hà Hạo chỉ sang bên Thiên Tín thăm dò một chút, nở nụ cười vẫy vẫy tay với Đa Ninh; tầm mắt lạnh lùng của Ô Giang cũng nhìn theo, lúc nhìn thấy Cố Gia Thụy thì nhếch môi.
Ô Giang cùng Cố Gia Thụy cũng là bạn cùng phòng bốn năm, đương nhiên hiểu rõ Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng, vốn không phải người trong công ty Nhất Nguyên.
Hà Hạo đứng lên, vỗ bả vai Ô Giang, bắt đầu vui đùa: “Bạn bè nên giúp đỡ nhau, đều ở chung ký túc xá, cậu sẽ không tố cáo chứ.”
“. . . Nhàm chán.” Ô Giang nói, nâng bả vai lên, ý bảo Hà Hạo buông tay ra.
“Không nghĩ tới tiểu Giang tử cũng ở đây.” Cố Gia Thụy ngồi ở vị trí của Nhất Nguyên, mỉm cười nói. Đa Ninh suy nghĩ một hồi, tiểu Giang tử là ai. Hà Hạo đã về chỗ, ngồi bên cạnh Chu Diệu; lúc đi ngang qua Cố Gia Thụy, ngứa tay giơ tay lên.
Định tập kích cái đầu bóng loáng của Cố Gia Thụy.
Ngại quá, tốc độ của Cố Gia Thụy nhanh hơn, lập tức trở tay cầm lấy tay của Hà Hạo.”Không thể ác như vậy, chuột nhỏ.” Cố học trưởng cầm lấy tay của Hà Hạo nhắc nhở.
“. . . Cậu vào Thiếu Lâm tự sao?” Hà Hạo không thể không nghĩ tốc độ phản ứng của Cố Gia Thụy nhanh như vậy, ngượng ngùng cười hỏi.
Sau đó xin buông tay, bắt đầu nói chính sự với Chu Diệu ngồi bên cạnh.
Vừa rồi anh ta sang bên Thiên Tín để tìm hiểu đối thủ, cố ý tán gẫu chuyện trong ngành với cầu thủ của Thiên Tín, kết quả mười người thì có sáu người im lìm không đáp.”Bên Thiên Tín có ít nhất năm người, là cầu thủ chuyên nghiệp.” Hà Hạo phán đoán.
Chu Diệu nhìn lướt qua Thiên Tín bên kia, trong đó còn có hai người cao trên 1m9; nhìn thể trạng cùng bộ dáng của bọn họ, không giống người làm bên nghiệp vụ tài chính, cũng không giống chương trình viên bên kỹ thuật.
Trận đấu như này, vì đạt được thành tích tốt, tìm tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp treo đầu dê bán thịt chó, là phương thức làm bậy mà rất nhiều công ty vụng trộm dùng. Nhưng lần này Thiên Tín dùng năm cầu thủ chuyên nghiệp, rõ ràng là hướng về phía Nhất Nguyên bọn họ.
Bởi vì Nhất Nguyên cùng Thiên Tín là trận đầu.
Có lẽ Thiên Tín còn muốn mang chức vô địch về. Chu Diệu nhẹ nhàng nhếch môi.
Đa Ninh cũng nghe Hà Hạo đoán, lo lắng nhìn qua Chu Diệu: “Vậy làm sao bây giờ?” Cô tin tưởng thực lực của đội bóng Nhất Nguyên, cũng tin tưởng Chu Diệu từng là người dẫn dắt đội, nhưng sao cầu thủ nghiệp dư có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp được.
Đa Ninh an vị bên cạnh Chu Diệu, bên cạnh cô là Nhan Nghệ. Vừa rồi Nhan Nghệ giành vị trí nhanh, để Cố học trưởng ngồi đầu bên phải, sau đó đến Nhan Nghệ.
Đối mặt với sự lo lắng của Đa Ninh, Chu Diệu bắt đầu vui đùa: “Bọn họ có tuyển thủ chuyên nghiệp, không phải chúng ta có đại sư sao?”
Chu Diệu thật sự không cảm thấy bên Thiên Tín mời năm tuyển thủ chuyên nghiệp là chuyện đáng sợ cỡ nào, cho dù đội của đối thủ ở cơ trên. Giải đấu cả trăm đội như này Thiên Tín cũng không dám trực tiếp mời hẳn một đội bóng chuyên nghiệp. Cho nên có lẽ đêm nay Thiên Tín mời các tuyển thủ đến từ các đội bóng khác nhau trong nước, phối hợp với mấy nhân viên chơi được của Thiên Tín.
Nhưng mà, ghi điểm cho đội bóng cần phối hợp ăn ý.
Bây giờ trận đấu còn chưa bắt đầu, còn chưa thể nhìn ra nhược điểm lớn nhất của đối phương là gì.
. . .
Trận đấu sắp bắt đầu, Đa Ninh không nghĩ tới Chu Diệu lại yêu cầu vô sỉ: “Hôn anh một chút.” Anh cần tình yêu cổ vũ. Đúng lúc dì bên Toronto gọi về, Đa Ninh mở video, lập tức thấy được Thiểm Thiểm.
Không nghĩ tới trước trận đấu còn có thể thấy được con gái nhỏ của anh, Chu Diệu cười mỉm, cùng Đa Ninh đối diện với camera.
Thiểm Thiểm cũng thấy được Chu Diệu, vui vẻ đến mức đầu lưỡi đảo quanh trong miệng. Sau khi Thiểm Thiểm về Toronto, Đa Ninh cố gắng mỗi lần gọi video đều có Chu Diệu, nhưng bởi vì thành phố A và Toronto trái giờ, hai người chỉ có thể chọn thời gian buổi tối.
Nếu Chu Diệu cần tình yêu cổ vũ, Đa Ninh đối diện với Thiểm Thiểm đang liên tục uống sữa nói: “Thiểm Thiểm, lát nữa anh Chu Diệu phải thi đấu, em cho anh ấy một ít hôn gió được không?”
Qua video có vẻ Thiểm Thiểm hiểu được có trận đấu là gì, nặng nề gật đầu, sau đó phóng ra hôn gió biubiubiu tới Chu Diệu. Màn hình bên kia, dượng cũng nhắc nhở Thiểm Thiểm nói cố lên, Thiểm Thiểm nhìn Chu Diệu mặc quần áo thi đấu, miệng kêu a a: “Thêm. . . Dầu, cố lên! A! ”
A! ? Bởi vì Thiểm Thiểm thường xem trận đấu quốc tế với dượng.
. . . Sự thật là, sau chữ cố lên cũng chỉ có hai ba chữ.
Chu Diệu hơi rũ con ngươi, sau đó lấy điện thoại của Đa Ninh, hạ xuống một cái hôn trên màn hình. Dùng phương thức của anh đáp lại nụ hôn gió biubiubiu của Thiểm Thiểm, sau đó đưa điện thoại di động cho Đa Ninh.
Đa Ninh kéo tay của Chu Diệu lại, cũng mở miệng nói: “Anh Chu, cố lên!”
Một cái hôn, lơ đãng dừng ở cái trán của Đa Ninh. Trước công chúng cô không dám hôn Chu Diệu, Chu Diệu lại cúi người xuống hôn cái trán của cô. Sau đó, Chu Diệu cười nói: “. . . Sợ em ăn dấm chua của Thiểm Thiểm.”
Đa Ninh hít vào nửa ngụm khí, mặt đỏ đến độ sắp nổ tung.
“Xem ra tiến triển thần tốc.” Lúc vào sân thi đấu Cố Gia Thụy cười trêu ghẹo.
Chu Diệu nhìn qua cái đầu bóng loáng của Cố Gia Thụy, nhếch môi từ chối cho ý kiến.
Trận đấu bắt đầu, không khí trong toàn bộ sân bóng cũng nóng lên. Bên Thiên Tín có một người phụ nữ mặc váy ngắn tóc vàng, ngồi chính giữa khu vực dành cho thành viên dự bị của Thiên Tín. Xem ra quả thực Thiên Tín rất coi trọng trận đấu này, đại tiểu thư còn tự mình đến đây trấn thủ.
“Ô Giang, cố lên ô!” Dương tiểu thư hô tên một người trong sân bóng.
“Bà cô già kia chính là đại tiểu thư của Thiên Tín?” Nhan Nghệ hỏi Đa Ninh, không nhịn được đánh giá.
“Lần trước cậu còn khoa cô ta đẹp như mấy người nổi tiếng trên mạng.” Đa Ninh nhắc nhở Nhan Nghệ, bởi vì liên quan đến Miêu Miêu nên Nhan Nghệ chú ý đến weibo của Dương tiểu thư, trước đó không lâu còn nhìn ảnh Dương tiểu thư chụp nói cái gì Miêu Miêu gặp bi kịch, một người phụ nữ xinh đẹp lại có tiền như vậy theo đuổi Ô Giang, cho dù đã ly hôn thì như thế nào, chắc chắn Ô Giang sẽ không chịu nổi dụ hoặc làm lão Tam của Thiên Tín.
Đa Ninh thật sự không hy vọng nhìn thấy kết quả như vậy.
Tình yêu của Ô Giang và Miêu Miêu kéo dài nhiều năm, cho dù Miêu Miêu rời khỏi Ô Giang, trong lòng cô cũng không hy vọng Miêu Miêu thua người khác.
Nhan Nghệ cũng thừa nhận chính mình mắt mù, giải thích nói: “Quỷ mới biết khả năng sửa ảnh của Dương tiểu thư tốt như vậy.”
Đa Ninh: . . .
Sau đó Đa Ninh kích động đứng lên, vừa rồi Chu Diệu ném vào một quả. Trên sân bóng Chu Diệu cùng Cố học trưởng vỗ tay nhau. Hai người nhiều năm không cùng nhau chơi bóng, không nghĩ tới vẫn còn giữ lại sự ăn ý lúc tác chiến.
Thoáng nhìn qua khán đài, Chu Diệu đi tới chỗ Hà Hạo dặn dò một câu, đánh giá một vòng mới một lần nữa tiếp tục.
Tiếp đó trận đấu có phần căng thẳng, có vẻ như cầu thủ chuyên nghiệp được Thiên Tín mời đến cảm nhận được thực lực của bên Chu Diệu, liên tục ỷ vào kinh nghiệm đoạt rổ hai lần.
Bỗng chốc cướp lại điểm.
Đối phương đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi ngày huấn luyện ăn trứng □□ luyện cơ bắp, thể lực cùng thể trạng của Chu Diệu đều không tệ, nhưng dù sao cũng là một người làm việc trí óc; những thành viên khác của Nhất Nguyên cũng thế, bởi vì tốc độ tác chiến của đối phương quá nhanh, mỗi một giây bọn họ đều tiêu hao rất nhiều thể lực.
Điểm số Thiên Tín có được chủ yếu là do hai người 1m9 kia.
Trận bóng này, còn kịch liệt hơn những gì Đa Ninh tưởng tượng.
Đa Ninh xem Chu Diệu chơi bóng từ sơ trung, trận bóng này cô càng xem càng khẩn trương. Hai tay cô cầm bình nước khoáng, vang lên lộp bộp. Bởi vì đối phương đoạt bóng vô cùng nhanh, ở đằng sau, Chu Diệu Hà Hạo Cố học trưởng luôn luôn truy đuổi.
Giữa giờ Chu Diệu còn bị đối phương hung hãn và vào, sau đó dựa vào ném phạt anh ghi được hai điểm.
Nghỉ giữa giờ, cả người Chu Diệu đầm đìa mồ hôi đi tới, trực tiếp dùng áo đấu lau mồ hôi trên mặt. Đa Ninh đưa một chai nước khoáng qua, Chu Diệu đổi thành bò húc.
Cố Gia Thụy giống thế cũng ra không ít mồ hôi, vốn định dùng áo đấu lau mồ hôi giống như Chu Diệu, dừng một chút, bỏ qua.
Làm hòa thượng năm năm, tóm lại có gánh nặng tâm lý nhất định, không thể phóng đãng không câu nệ giống người đàn ông nào đó.
Đúng lúc này, một tờ giấy được đưa cho anh.
“Thiện. . . Đa tạ.” Cố Gia Thụy nhận lấy khăn tay từ trong tay Nhan Nghệ. Lau lau cái đầu bóng loáng đầy mồ hôi của mình.
Nhan Nghệ nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Cố Gia Thụy xoay người cố ý nói với Chu Diệu: “Em Chu, không nghĩ tới kỹ thuật chuyền bóng của cậu càng ngày càng tốt.” Cố Gia Thụy nói tới pha bóng vừa rồi trên sân, dưới tình huống đang vị vây quanh như thế mà Chu Diệu còn có thể truyền bóng cho anh.
Chu Diệu thở ra hơi nóng, chỉ chỉ đầu mình, mượn ý chỉ cái đầu quy y bóng loáng của Cố học trưởng, vui đùa mở miệng nói: “Phật quang phản chiếu, cậu long lanh nhất.”
Cố Gia Thụy: . . . Thật tổn hại mà!
Nửa trận đấu sau, Cố học trưởng thay ra, bên Thiên Tín Ô Giang cũng ra. Đấu nửa trận mà hai đội Thiên Tín cùng Nhất Nguyên chỉ kém hai điểm, làm cho nửa trận đấu sau càng thêm gay cấn.
“Cố Gia Thụy, anh cảm thấy mấy người Chu tổng có thể thắng sao?” Nhan Nghệ hỏi Cố Gia Thụy đang nghỉ ngơi ngoài sân.
Cố Gia Thụy: “Có thể.”
“Làm sao anh biết được.” Bởi vì giọng điệu Cố Gia Thụy rất chắc chắn, ngược lại Nhan Nghệ không tin, do dự một chút hỏi: “. . . Tính sao?”
Cố Gia Thụy không trả lời.
Nhan Nghệ cũng không nói tiếp, nâng nâng cằm.
“Đa Ninh, cho tôi một chai bò húc.” Cố Gia Thụy nói với Đa Ninh ngồi cách hai ghế. Có lẽ lát nữa anh còn cần vào sân giúp em Chu.
Đa Ninh vội vàng đưa một chai bò húc. Vừa rồi bọn Chu Diệu Hà Hạo đều uống bò húc bổ sung thể lực, chỉ có Cố học trưởng uống nước khoáng, trong lòng cô còn đoán có phải người xuất gia không thể uống đồ uống hay không.
Người xuất gia chia làm nhiều loại, Cố Gia Thụy không đặc biệt kiêng kị đồ uống, lúc không uống rượu cũng sẽ uống chút nước có ha. Không uống bò húc chỉ đơn thuần là không thích mùi vị của bò húc.
“Đa Ninh, lát nữa có tiện mua cho tôi một chai nước có ga không?” Cố Gia Thụy nói với Đa Ninh: “Cùng là loại này, nhưng mà mát.”
Đa Ninh: “. . . Được.”
Đa Ninh nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đi mua nước có ga cho Cố học trưởng. Lúc nghỉ giữa giờ cô muốn đi toilet mà cũng không đi, bởi vì muốn xem đầy đủ trận đấu. Kết quả vẫn phải đi mua nước có ga cho Cố học trưởng.
Trên đường, cô nhân tiện vào toilet một chuyến. Cách khoảng cách nhất định, cầu quán đèn đuốc sáng trưng, truyền đến các loại tiếng gọi ầm ĩ.
Nghe tiếng la, hình như là Nhất Nguyên lại ném vào. . .
Cố Gia Thụy cố ý sai sử Đa Ninh đi mua nước có ga, bởi vì phía dưới có giai nhân nhìn, mấy pha bóng em Chu của anh đều dùng rất nhiều sức, hiển nhiên là tác dụng của nội tiết tố quá mạnh mẽ.
Bên ngoài sân bóng, Đa Ninh đi ra khỏi toilet, ra bồn rửa tay bên ngoài để rửa tay, kết quả xoay người thì nhìn thấy Ô Giang tiến vào. Mặt đối mặt đụng phải, cô cùng Ô Giang đều có chút xấu hổ.
Càng xấu hổ hơn là ——
Dương tiểu thư giẫm giày cao gót từ phía sau đuổi theo tiến vào, vẫn giống như lần trước Dương tiểu thư xem nhẹ cô, như thể trong toilet này chỉ có hai người là cô ta cùng Ô Giang.
Sau đó, không đợi Đa Ninh bước chân rời đi, Dương tiểu thư đã sán người lại kéo tay của Ô Giang lên, cười quyến rũ như tơ nói nhỏ: “Ô Giang, nếu không đêm nay em đến chỗ của anh nhé?”
Giọng nói không nặng không nhẹ, hoàn toàn truyền vào trong tai Đa Ninh.
Đa Ninh: . . .
“Vị tiểu thư này, cô chưa thấy qua người yêu tán tỉnh sao?” Đúng lúc này, Dương tiểu thư cao giọng, nhìn về phía Đa Ninh đang đứng bất động, lên tiếng chất vấn.
Tác giả có lời muốn nói: Oán hoặc không oán, là một vấn đề.
Đa Ninh hỏi Chu Diệu: Cố học trưởng gọi Ô Giang là tiểu Giang tử, Hà Hạo là chuột nhỏ, vì sao chỉ gọi anh là em Chu?
Chu Diệu: Bởi vì cậu ta không dám.
Bởi vì tiểu… Diệu… Tử?