Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 68 - Chương 56

trước
tiếp

Hôm qua ba mẹ Nhan cùng nhau đến thành phố A, vừa xem cuộc sống của con gái bọn họ thế nào, cùng với đó cũng khảo sát cửa hàng thú bông mới mở của con; biết rõ con gái ở cùng phòng với bạn học đại học là Đa Ninh, đặc biệt mang từ Hải thành bao lớn bao nhỏ đặc sản.

Đáng tiếc Đa Ninh tham gia hôn lễ của anh họ, không gặp được ba mẹ Nhan.

Đối với việc ba mẹ hiếm khi đến được một lần, Nhan Nghệ lái xe đưa bọn họ dạo xung quanh, từ hoa viên Lam Thiên đến khu phòng làm việc, trên đường tích cực nhiệt tình giới thiệu; nhất là phòng làm việc này, bởi vì người bỏ vốn cho cô chính là ba mẹ, đối với Nhan Nghệ đây thực sự là hai vị chủ tịch.

Đối mặt với chủ tịch, Nhan Nghệ một mực cung kính dâng danh thiếp tổng giám đốc của mình lên.

Đáng tiếc là ba mẹ Nhan không mua thứ này, cầm danh thiếp lắc đầu, thở dài nói: “Nhìn số lượng đơn đặt hàng hiện tại của các con, khéo đến cuối năm sẽ đóng cửa mất.”

Nhan Nghệ không phản đối, từ nhỏ đến lớn chỉ số chờ mong của ba mẹ với cô không cao, khó tin là cô sẽ gây dựng được sự nghiệp; cũng bởi vì như vậy, sau khi cô tốt nghiệp đại học không lâu, bọn họ đã tìm người giới thiệu đối tượng cho cô khắp nơi.

Tìm người đàn ông có chút vốn liếng, có chút năng lực, có chút hiếu thuận, thường thường thuận thuận an an ổn ổn cùng cô sống quãng đời còn lại; không cần cô làm lụng vất vả hoặc quan tâm cái gì. Về phần Vương Diệp, chính là đối tượng phù hợp tiêu chuẩn nhất mà lúc ấy ba mẹ cô lựa chọn, kết quả là một tên cặn bã.

Xét đến cùng, cũng là chính cô không chịu tranh đấu, sống ngày nào qua ngày ấy, đương nhiên cuộc sống cũng chỉ tạm bợ.

Sau đó, lúc vào trong xe lại không khỏi tiếp tục nghe vài lời lải nhải.

Hiện tại cuộc sống của cô xuôi gió xuôi nước như này, điều mẹ cô quan tâm nhất cũng chính là đại sự của cô, Nhan Nghệ nghe vào một tai ra luôn tai kia, mãi đến khi mẹ bảo cô tiếp tục đi xem mắt, tìm một đối tượng để tái hôn——

Sở dĩ bây giờ cô trở thành phụ nữ đã ly hôn, chẳng lẽ không phải là kết quả của việc năm ấy bọn họ giục kết hôn sao?

Nhan Nghệ dùng lời này phản bác ba mẹ mình, ghế sau tức khắc lặng ngắt như tờ. Qua một lúc, mẹ Nhan thỏa hiệp mở miệng nói: “Được rồi, chúng ta không thúc giục không thúc giục.”

Đột nhiên, mẹ Nhan cười rộ lên, phát ra những tiếng ha ha nhỏ.

Nhan Nghệ cầm vô lăng, nghe thấy tiếng cười của mẹ cô đứng ngồi không yên, cân nhắc đặt câu hỏi: “Lại có chuyện tốt gì sao?” Hay là bị kích thích rồi?

Đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì nhà họ Vương đã xảy ra chuyện. Mẹ cô nói tình huống gần đây nhất của nhà họ Vương, nhà họ Vương và nhà họ Ngô đã hoàn toàn lật mặt, hôn lễ tháng 10 cũng không được cử hành; mẹ chồng trước của cô dùng lí do bát tự không hợp để ngăn trở Ngô Tâm vào cửa, người nhà họ Ngô cũng sĩ diện, chịu không nổi vũ nhục như vậy, sau đó hai bên nhanh chóng cãi nhau ầm ĩ. Vốn hai nhà có lui tới làm ăn, hơn nữa năm nay còn góp chung vốn trong một vụ làm ăn lớn.

Sau đó, Nhan Nghệ cũng cười khẽ lên, ha ha, ha ha ha. Khó trách thời gian trước Vương Diệp liên hệ với cô bằng mọi cách, thì ra là do nguyên nhân này. Tốt lắm, cô lại bị Vương Diệp làm cho thấy ghe tởm một phen.

Trước khi giúp cô nói vài câu linh tinh ở học viện phật giáo Cố Gia Thụy đã từng nói: Gia hòa mọi sự hưng, hiện tại nhà họ Vương đã bất hòa, thật sự cô không cần tiếp tục so đo tính toán với bọn họ; chỉ cần chờ bọn họ làm mưa làm gió, sau đó đứng ở một bên chê cười.

Bằng không, chung quy cô vẫn sẽ cảm thấy bất bình.

Cho tới bây giờ, cuối cùng Nhan Nghệ cũng có phần cảm nhận được lời này của Cố Gia Thụy. Không biết có phải Vương Diệp đã thành con muỗi hút máu cô hay không; mà cô lại thích một người đàn ông đã xuất gia, tư tưởng cảnh giới cũng nâng cao.

Bởi vì không có chuyện khác, ba mẹ Nhan định trở về, Nhan Nghệ nhìn về phía trước, mở miệng nói: “Ngày hôm nay không tệ.” Trên đường thấy vài chiếc xe của đám cưới đi ngang qua; nhiều người kết hôn như vậy, đương nhiên là ngày không tệ.

“Nếu không thì con đưa hai người đi thắp nén nhang.” Nhan Nghệ thương lượng với hai người già ngồi ghế sau, sau đó cố ý thoải mái cười cười: “Con biết ở thành phố A có ngôi chùa không tệ.”

Ba mẹ Nhan: . . .

Nhan Nghệ trực tiếp đưa ba mẹ tới Bắc Đồng Tự, chùa miếu chỗ Cố Gia Thụy; sau đó mua hương nến tốt nhất, quỳ lạy trang nghiêm ở đại điện trước mặt Phật tổ.

Hai tay tạo thành chữ thập, dập đầu xuống đất ba cái.

A men! Phật tổ con có tội, thích một vị hòa thượng nhà ngài. Nhưng có thể nhìn vào tấm lòng thành của con, để Cố Gia Thụy hoàn tục hay không! Chỉ cần anh ấy hoàn tục, nhất định con sẽ đuổi kịp anh ấy.

Mà không phải, ngày ngày đêm đêm nhớ nhung một vị hòa thượng;

Dù cho là tuổi gì, thân phận nào, thầm mến là đau khổ nhất. Mà đau khổ nhất trong đau khổ, chính là đối phương là một người không thể nào. Sau khi phát hiện mình thích Cố Gia Thụy, gần đây phần lớn thời gian Nhan Nghệ đều dành thời gian lên mạng xem một ít sách phật giáo.

Tối nghĩa khó hiểu lại thâm sâu cất giữ ảo diệu, chính là nói về Phật học; khó trách có câu là phật hiệu khôn cùng.

Sau đó, cô suy đoán nhắn hỏi cho Cố Gia Thụy một tin: “Chẳng lẽ anh làm hòa thượng, là do cảm thấy hứng thú với Phật học?”

“Đúng.” Cố Gia Thụy trả lời cô.

Lần đầu tiên, Nhan Nghệ cảm thấy hai trái tim của cô và Cố Gia Thụy cũng có thể tới gần một chút.

. . .

Thắp hương cầu phúc chấm dứt, Nhan Nghệ đưa ba mẹ đi ra khỏi đại điện, đúng dịp nhìn thấy Cố Gia Thụy dẫn một đoàn tiểu hòa thượng đi tới. Nhan Nghệ dừng bước chân, nhìn Cố Gia Thụy càng tới càng gần, chỉ cảm thấy tim mình đập như Phạn âm*, im lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng vọng.

*Tiếng Phật ( Fanyin ) – tiếng nói của Đức Phật

Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy lúc Cố Gia Thụy đi ngang qua người cô thì đuôi mắt khẽ liếc qua; rõ ràng cô vẫn không nhúc nhích đứng ở đám người khách hành hương, căn bản không thấy được.

Nhan Nghệ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở nên đứng đắn nghiêm túc như vậy, giống với cách nhìn của thiện nam tín nữ, dành cho Cố Gia Thụy sự chăm chú thành kính.

Tuy rằng, cô cảm thấy Cố Gia Thụy vốn không thèm để ý bọn họ dùng ánh mắt gì để nhìn anh.

Tiếng xào xạc vang lên, bỗng nhiên chùa miếu nổi gió; gợi lên phiến lá tươi tốt của cây bạch quả ngày hè, gợi lên góc áo tăng bào màu nâu của Cố Gia Thụy, cũng gợi lên lòng của cô. . .

“Bộ dáng hòa thượng vừa đi qua thật đẹp trai.” Lúc đi từ chùa ra, mẹ Nhan hồi tưởng lại sau đó nói: “Nhìn tuổi cũng không lớn, cũng đã lên làm pháp sư, không biết có kết hôn không.”

Nhan Nghệ nghe vậy lỗ tai dựng thẳng lên. Có phải lời này của mẹ rất tùy tiện hay không? Như là tùy ý thổi phồng một người đàn ông trẻ tuổi có sự nghiệp thành công, cũng giống như vừa rồi lúc trong xe mẹ cô cũng dùng phương thức như vậy phóng đại đối tượng làm mối cho cô, cái gì tuổi còn trẻ mà đã lên phó chủ nhiệm.

Có lẽ trong mắt ba mẹ cô, đàn ông chỉ có hai loại, kết hôn cùng không kết hôn, sự nghiệp thành công cùng không thành công. Bọn họ không biết từng người đàn ông trừ bỏ dáng người chỉ số thông minh khác nhau, cũng là có nhân cách cùng lồng ngực hoàn toàn khác nhau; và liệu có thú vị hoặc phóng khoáng hay không.

Ngoài những thứ này, bọn họ còn có tư tưởng cùng đầu óc không giống nhau.

Cùng với cảnh giới nhân sinh không thể so sánh.

Nhan Nghệ than thở, nói với mẹ mình: “Nhưng anh ta làm hòa thượng, cái gì kết hôn không kết hôn, đừng vũ nhục người xuất gia.”

Mẹ Nhan không khỏi có chút hiếu kì: . . . Đột nhiên cảm thấy con gái không phải do mình sinh. Nếu như trước đây, mẹ con hai người đã sớm xoi mói bát quái hòa thượng đẹp trai kia vài lần. Dừng lại, mẹ Nhan nói với con gái: “Hiện tại không phải rất nhiều hòa thượng kết hôn sao? Hòa thượng kết hôn sớm tự do, rất dễ cắt* mà!” ( Có lẽ là cắt duyên với Phật )

Không hiểu sao Nhan Nghệ lại phản cảm, phản cảm mẹ cô đánh giá công việc hòa thượng này như vậy, tuy rằng trước kia cô cũng cho là như thế.”Mẹ, chính là mấy người như mẹ có thành kiến với bọn họ, mấy năm hòa thượng mới có thể bị Internet thêm mắm thêm muối bôi đen lợi hại như vậy.”

Mẹ Nhan bị con gái phản bác đến á khẩu không trả lời được.

Nhan Nghệ còn đang hít sâu.

“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa là được chứ gì.” Mẹ Nhan không nói, nhướn mày nói: “Dù sao hòa thượng kia cũng không có khả năng trở thành con rể của mẹ.”

Trong nháy mắt Nhan Nghệ ngừng hô hấp, vốn còn đang hít sâu, hiện tại đến hơi cũng không thở ra không được.

Ngày hôm sau, Nhan Nghệ đưa ba mẹ mình ra ga đường sắt cao tốc để trở về Hải thành. Bởi vì Đa Ninh đang ở khuôn viên chỗ phòng làm việc, Nhan Nghệ trực tiếp đến đó; trong phòng làm việc, Đa Ninh đang làm việc, nhẹ ấn chuột máy tính.

“Ngày hôm qua mình không về hoa viên Lam Thiên, cậu đoán xem mình làm cái gì?” Nhan Nghệ chủ động hỏi, tối hôm qua cô và ba mẹ ở bên chỗ chị, vì để trêu Đa Ninh, cố ý nói không rõ làm người ta mơ màng.

Để Đa Ninh đoán thử chút xem.

“Khụ!” Đa Ninh đang ngồi trước máy tính ho khan một chút, bị nghẹn cổ trắng nõn hiện ra màu phấn hồng. Đa Ninh vắt chân lên, hỏi Nhan Nghệ: “Tối hôm qua cậu làm gì?”

Nhan Nghệ lập tức cười ha ha, ngón tay chỉ Đa Ninh hỏi: “Hiểu sai. . . Đúng hay không?”

Đa Ninh: “. . .” Không phải cô hiểu sai Nhan Nghệ, là chính cô ấy có tật giật mình. Tối hôm qua cô cũng không về hoa viên Lam Thiên, mà ngủ bên chỗ Chu Diệu; căn nhà của Chu Diệu cách khu làm việc gần như vậy, mà buổi sáng hôm nay đến đây còn muộn.

May mắn cô và Chu Diệu đều là chủ, đi làm không cần quẹt thẻ.

Ngoại trừ làm chuyện xấu chột dạ, sáng nay đến bây giờ, Đa Ninh còn có chút chột dạ, lo lắng hành động bắt đầu tối qua có thể làm cô mang thai ngoài ý muốn hay không; cô cũng không phải nữ sinh còn nhỏ, biết mang thai không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, ai biết thể chất của Chu Diệu như thế nào, của cô như thế nào. Tạm thời cô thật sự không muốn cho Thiểm Thiểm thêm em trai hoặc em gái, thậm chí về sau cũng không có ý định mang thai lần hai.

Chu Diệu có cùng ý nghĩ với cô, cho nên đêm qua lúc tối muộn anh còn ra ngoài một chuyến.

Đa Ninh tiếp tục dừng ánh mắt trên máy tính, nhẹ ấn chuột tắt trang web đi. Trước khi Nhan Nghệ tới, cô ông tâm trạng hồi hộp tìm kiếm khả năng mang thai như hành động tối qua, không tìm còn đỡ, tìm rồi bị dọa nhảy dựng.

Hành vi X sát biên giới cũng có thể dẫn đến mang thai, chỉ cần vận khí tốt.

Phù hộ, vận khí đừng quá tốt. Vận khí như vậy, một lần là đủ rồi. . . Sáng nay cô cùng Thiểm Thiểm chat video, Thiểm Thiểm giới thiệu thỏ con dì dượng mua cho bé, vui vẻ đến mức cũng há miệng cười như thỏ con.

Hiện tại cô cùng Chu Diệu, thầm nghĩ dì mau chóng tín nhiệm bọn họ, sau đó đưa Thiểm Thiểm về nước.

“Đúng rồi.” Đa Ninh cầm trong tay phương án mới đưa nhãn hiệu vào hoạt động đưa cho Nhan Nghệ, đây là biện pháp đối phó cô soạn ra sau khi biết trên mạng có người làm giả sản phẩm của mình. Đương nhiên biện pháp là tham khảo đề nghị của Chu Diệu, Chu Diệu nói để đối phó với thị hiếu kiểu nông thôn ở trong nước, quan trọng không phải đăng kí bản quyền sở hữu trí tuệ trước, truy cứu quyền xâm hại nhà sản xuất; mà là đưa nhãn hiệu của các cô vào hoạt động cho tốt, để chính người tiêu thụ đánh giá.

Chu Diệu nói rất đúng, từ khi cô cùng Nhan Nghệ thành lập phòng làm việc đến bây giờ, trọng điểm đều đặt ở đơn hàng, chưa bao giờ kinh doanh với thương hiệu.

Hàng nhái vừa mới đưa ra thì thành hàng hot, độ nổi tiếng của nhãn hiệu thú bông Alice vẫn không có gì tăng lên như trước.

Thế nhưng đưa nhãn hiệu vào hoạt động không phải việc nhỏ. Nhan Nghệ nói cô ấy có một người chú có một nhãn hiệu thời trang, lúc ấy vì để nhãn hiệu được đưa vào hoạt động một cách tốt nhất đã bỏ ra mấy trăm vạn để mời một đoàn đội cố vấn. Chỉnh sửa một đống, ngoại trừ việc nhân viên cửa hàng học được cách khua môi chém gió, không có bất cứ tác dụng nào nữa. Ở trong nước, trọng điểm vẫn là kiếm tiền; có tiền, thì có nhãn hiệu.

Tạm thời Đa Ninh cùng Nhan Nghệ có chút bất đồng.

Nhan Nghệ lật phương án thay đổi của Đa Ninh, cân nhắc hỏi: “Đa Ninh, những thứ này đều do chính cậu nghĩ sao?”

“Không phải. . .” Nhưng cũng coi là thế, là Chu Diệu giúp cô cùng nhau nghĩ, sau đó cô sửa chi tiết lại một lần nữa. Là Chu Diệu hỗ trợ.” Đa Ninh nói thêm một câu.

Nhan Nghệ là một người hay thay đổi, tức khắc nói: “Đã có Chu tổng hộ giá hộ tống, vậy không thành vấn đề.”

Đa Ninh: . . .

“Nói đùa thôi.” Nhan Nghệ kéo tay Đa Ninh nói: “Đột nhiên mình cảm thấy bản thân có ý thức trách nhiệm, có phần không yên.”

Đối mặt với trách nhiệm, không yên là bình thường. Đa Ninh cũng giống thế.

Khác biệt là, Nhan Nghệ không có mặt mũi nào nói với Đa Ninh, vừa mới bắt đầu lập nghiệp với cô ấy cô chỉ mang suy nghĩ vui chơi, là Đa Ninh nghiêm túc đưa cô đi theo từng bước từng bước một, không chỉ làm cuộc sống của cô phong phú, còn làm cô đạt được một loại ý thức trách nhiệm vô cùng đặc biệt.

Là ý thức trách nhiệm lúc làm việc, mà không phải tùy tiện ứng đối cho xong việc như bình thường.

“Đa Ninh, cậu thật sự là quý nhân của mình.” Nhan Nghệ nói từ đáy lòng, sau đó cười ha ha sờ sờ mặt Đa Ninh.

“Khụ!” Một tiếng vang cắt ngang. Chu Diệu đi đến, từ công ty đến đây tìm Đa Ninh cùng ăn cơm trưa.

Nhìn sắc mặt Chu tổng không quá tốt, Nhan Nghệ lập tức rút tay về, làm động tác kéo kéo miệng.

Không sờ, không sờ!

Nhưng cũng thật kỳ quái, Chu Diệu không bao giờ vui khi cô động chân động tay với Đa Ninh, chắc là dụng vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ.

Sự thật cũng không phải là Chu Diệu mẫn cảm, quỷ mới hiểu rõ trong xã hội bây giờ tình địch của mình là nam hay nữ. Lúc bọn họ học sơ trung có một cô bạn theo đuổi Đa Ninh, định bẻ cong Đa Ninh.

May mắn anh phòng ngừa đúng lúc, chú dê của anh không biết một chút nào; bằng không lấy tính cách của Đa Ninh, bị bẻ cong thật vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê.

Nhan Nghệ hoàn toàn không biết Chu Diệu lại nghĩ mình như vậy, chẳng lẽ Chu tổng cho là cô sẽ bẻ cong Đa Ninh hay sao? Cô lấy cái gì mà bẻ cong Đa Ninh? Dùng 36D của cô sao?

Ngại quá, hiện tại cả trái tim Nhan Nghệ đều đang hướng về chỗ hòa thượng Cố Gia Thụy kia. Nhớ nhung không thôi, kết quả buổi chiều cô thật sự niệm được Cố Gia Thụy tới đây.

Đi từ trong xe BMW ra, vẻ mặt Cố Gia Thụy như Phật xuất hiện ngoài cửa thủy tinh chỗ phòng làm việc của các cô, bên trong Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đồng loạt ngẩng đầu. Đi ra chiêu đãi là Đa Ninh, hỏi Cố Gia Thụy: “Cố học trưởng, hôm nay anh lại đến kí tặng sách sao?”

Bởi vì cùng xuống từ chiếc xe đó còn có ông chủ Hoàng.

Đúng, Đa Ninh thật thông minh. Cố Gia Thụy hơi gật đầu, dừng lại: “Lần trước ăn một bữa cơm ở chỗ hai người, đợi lát nữa sau khi tôi kết thúc, mời mọi người ăn cơm. . . Kêu cả Chu Diệu nữa.”

Đa Ninh có phần khó xử, chỉ sợ hôm nay không được. Mấy ngày nay trung tâm thể thao Olympic thành phố A tổ chức một cuộc thi bóng rổ cho các thanh niên làm về mảng khoa học kĩ thuật, Nhất Nguyên là một trong những công ty khoa học kỹ thuật tài trợ cho giải này; đêm nay đến lượt Nhất Nguyên chính thức dự thi, đối đầu với một công ty khoa học kỹ thuật khác.

Chu Diệu đánh bóng rổ rất tốt, trận đấu lần này anh tự mình dẫn dắt đột, còn là thành viên chủ lực của Nhất Nguyên. Mà cô cũng muốn tới cổ vũ cho Chu Diệu và Nhất Nguyên.

Đa Ninh đã quên, Chu Diệu đánh bóng rổ tốt, Cố Gia Thụy đánh bóng rổ cũng tốt, lúc học đại học Chu Diệu cùng Cố Gia Thụy chính là bạn bè tốt trong đội bóng, một người ném rổ một người phòng ngự, phối hợp ăn ý.

Công ty sách báo Koala, ngòi bút của Cố Gia Thụy lướt nhanh kí từng chữ từng chữ lên trang sách. Anh định cự tuyệt ông chủ Hoàng ký tên trên 5000 cuốn sách là số sách dự định bán; nguyên nhân cũng không đáng nhắc, đau tay.

Cuối cùng ông chủ Hoàng lần lượt nhượng bộ còn 500 cuốn. Nguyên nhân cũng không đáng nhắc, trên đời này ai cũng không dễ dàng. So ra, anh làm hòa thượng ngược lại rất ung dung.

Buổi chiều tan tầm Chu Diệu mang theo giày chơi bóng và quần áo tới phòng làm việc của Đa Ninh, vừa vặn Cố Gia Thụy đã kí xong 500 cuốn sách đi từ công ty sách báo xuống, Cố Gia Thụy chủ động ân cần thăm hỏi Chu Diệu: “Em Chu, nghe nói buổi tối cậu có trận bóng quan trọng?”

Chu Diệu cùng Cố Gia Thụy khinh bỉ lẫn nhau, lại hiểu biết lẫn nhau; Chu Diệu mặc kệ giọng điệu của Cố Gia Thụy, chỉ biết Cố Gia Thụy có phần ngứa tay.

“Muốn giúp đỡ sao?” Chu Diệu chủ động hỏi, cũng muốn đoạt một vị mãnh tướng về đội của mình. Cũng không biết Cố Gia Thụy làm hòa thượng nhiều năm, thể lực còn tốt không.

“Mấy năm nay niệm kinh trong lúc nhàn hạ cũng thường chơi bóng với mấy vị tăng hữu, cường thân kiện thể.” Cố Gia Thụy nói như vậy, cho thấy chính mình chơi một trận bóng cũng không có vấn đề gì.

Sau đó, vẻ mặt cũng lộ một chút khó xử.

Chu Diệu thấy phiền nhất chính là Cố Gia Thụy nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cậu muốn đi, tôi đưa đi.”

Dùng chiêu này là tốt nhất, Cố Gia Thụy do dự không đến hai giây, cười hỏi Chu Diệu: “Có tiện không?” Dừng lại, trực tiếp hỏi: “Chỗ cậu còn dư giày chơi bóng với quần áo không?”

Mượn anh mặc một lần.

Hỏi có tiện không là lo lắng sẽ bị người nhận ra hay không, dù sao anh cũng không phải là người của công ty em Chu, gia nhập Nhất Nguyên dự thi là hành vi làm bậy. Đương nhiên, nếu anh muốn cùng tác chiến, cũng không thể mặc tăng bào ra trận được.

Niệm kinh cũng không phải là không ném được bóng.

Không nghĩ tới Cố học trưởng đồng ý nhanh như vậy, toàn bộ hành trình Đa Ninh cùng Nhan Nghệ kéo tay nhau, đôi mắt còn không chớp, Cố học trưởng gia nhập đội bóng của Chu Diệu.

Đêm nay cùng ra trận với Chu Diệu.

Trận thi đấu bóng rổ đêm nay, chính là Nhất Nguyên đối đầu với Thiên Tín. Đa Ninh thấy được tin tức so tài trên trang chủ, sau đó trong đội ngũ thi đấu của Thiên Tín, thấy được tên Ô Giang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.