Thời gian đã gần một năm cách trận sóng gió lần trước, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử lên lớp năm.
Đến ngày khai giảng năm học mới, lớp Tường Tử có một học sinh chuyển trường sang đây, là một cô gái phía Nam, tên là Vương Nguyệt. Vì thế, lớp hai rốt cuộc đủ quân số ba mươi học sinh.
Vốn theo đạo lý mà nói, Vương Nguyệt phải học ở lớp một, bởi vì bên ấy nữ sinh nhiều hơn, vả lại còn thiếu một người là đủ số, nhưng không khéo chính là lớp hai có một nữ sinh dùng trăm phương nghìn kế muốn chuyển lớp, vì thế Vương Nguyệt chỉ đành “lưu lạc” đến lớp hai.
Đây là ngòi thuốc nổ cho một loạt sự kiện sau này.
Cô gái từ phía Nam này cho tất cả mọi người ở lớp hai một cảm giác mới mẻ. Ở phía Bắc có rất nhiều trẻ em cao lớn, dù cho đầu Nguyệt Nguyệt không nhỏ, cũng một mét tư. Tường Tử phát triển muộn, nhưng hiện tại cũng một mét năm. Rốt cuộc cao hơn Nguyệt Nguyệt rồi.
Thế nhưng cô gái Vương Nguyệt này là nữ sinh từ phía Nam tới, gần như một mét, vóc dáng nhỏ nhắn. Đồng thời cô ta có đặc điểm điển hình của con gái phía Nam —— làn da trắng, khung xương nhỏ, rất xinh đẹp, giống như là búp bê đặt trong tiệm bách hóa. Mái tóc dài đen láy xõa xuống, Vương Nguyệt di chuyển dưới ánh mặt trời, mái tóc bồng bềnh óng ánh. Thật sự là rất xinh đẹp. Đồng thời cô ta còn cài một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng nhạt, lại càng đáng yêu hơn.
Đây là phong cách hoàn toàn hiếm thấy ở phía Bắc.
Dù sao trẻ con phía Bắc phần lớn đều cao to, muốn ăn mặc đáng yêu cũng không bằng.
Hơn nữa Vương Nguyệt còn mặc váy.
Ngày đầu tiên vào lớp hai, Vương Nguyệt mặc một chiếc váy thời thượng màu hồng nhạt, chân mang đôi giày hoa, trong tình trạng những nữ sinh lớp hai gần như không mặc váy thì cô ta mang đến sự chấn động rất lớn.
Tiếp đó, khi giáo viên bảo cô ta tự giới thiệu, cô ta cười thẹn thùng, bất giác khuôn mặt ửng đỏ, càng lộ vẻ khiến người ta trìu mến.
Càng khiến cho nam sinh lớp hai kích động hơn chính là Vương Nguyệt dùng giọng nói êm dịu đặc biệt của con gái Giang Nam, bẽn lẽn mở miệng nói, “Chào mọi người, mình tên là Vương Nguyệt!” Lúc ấy, bọn nam sinh phía dưới ồn ào hẳn lên.
Sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?
Những nam sinh ở đây đã quen loại nữ sinh mạnh mẽ như Nguyệt Nguyệt, đột nhiên có một cô gái Giang Nam dịu dàng như nước, như là một viên gạch ném vào mặt hồ tĩnh lặng, có thể hiểu sẽ tạo nên ngọn sóng lớn.
Tường Tử ngồi tại chỗ, trông thấy cô gái kia hơi nhút nhát, cậu không nhịn được mà suy nghĩ —— hồi trước Nguyệt Nguyệt cũng có mái tóc xinh đẹp như vậy. Mỗi sáng, bà Khúc sẽ tết tóc cho Nguyệt Nguyệt, sau đó cài đóa hoa nhỏ nhìn rất đẹp. Cơ mà, sau đó Nguyệt Nguyệt vì để thuận tiện chơi bắn bi, cô lén lút dùng kéo cắt đi. Hơn nữa, cắt đến nỗi nhìn giống như bị chó cắn, khiến bà Khúc tức giận không thôi. Nhưng bà không nỡ mắng cô, chỉ đành đưa cô đi cắt tóc.
Sau đó, Nguyệt Nguyệt vui vẻ chạy khắp nơi, cô thấy rằng tóc ngắn rất tiện lợi, vì thế không để tóc dài nữa, cho tới giờ, Nguyệt Nguyệt vẫn để tóc ngắn ngang tai.
Tường Tử đột nhiên đối diện với ánh mắt của Vương Nguyệt, cô ta hơi rụt rè, lúc ánh mắt cô ta né tránh, cậu hơi ngây người.
Cậu dường như chưa từng thấy Nguyệt Nguyệt rụt rè. Cho dù là lúc nào, Nguyệt Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái tràn đầy nhiệt tình, ánh mắt kia có đôi khi phát sáng sẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Từ trước đến nay cô chưa từng sợ gì cả, chỉ có người khác sợ cô thôi.
Còn váy nũa, Tường Tử nhìn chiếc váy xinh đẹp trên người Vương Nguyệt mà nghĩ rằng, đã bao lâu Nguyệt Nguyệt không có mặc váy? Hình như rất lâu trước kia, Nguyệt Nguyệt cũng chỉ mặc quần, bởi vì cô nói mặc váy không chạy được.
Vì thế, đối với nhất cử nhất động trên bục giảng của Vương Nguyệt, Tường Tử luôn so sánh với Nguyệt Nguyệt, cậu phát hiện một vấn đề, nếu nữ sinh chính là bộ dạng như Vương Nguyệt, thế Nguyệt Nguyệt có tính là nữ sinh không?
Thật sự là nhức đầu mà.
Song, những điều này chẳng qua là một bài hát đệm thôi…
Sau đó, Vương Nguyệt mới tới trở thành bạn ngồi cùng bàn mới của Tường Tử, bởi vì bạn cùng bàn cũ của cậu đã chuyển lớp rồi.
Thế nhưng Tường Tử cũng phải chịu trách nhiệm về hành động “làm phản” của cô bạn ngồi cùng bàn hồi trước, bởi vì ngồi cùng với Tường Tử càng lâu, cô bạn càng hiểu được Nguyệt Nguyệt thật là có cách quản chồng. Nhìn xem hiện giờ Tường Tử là điển hình của bạn trai thế hệ mới. Vì thế cô bạn sùng bái Nguyệt Nguyệt tột đỉnh, trăm phương nghìn kế muốn có quan hệ tốt với Nguyệt Nguyệt, cho nên cuối cùng “làm phản”…
Mỗi ngày Tường Tử đều giúp bà xã nhỏ Nguyệt Nguyệt xách cặp đến trường, dù sao hồi tiểu học, cặp sách rất nặng, mỗi ngày phải đeo trên lưng một đống sách vở đến trường rồi về nhà. Sau đó, cậu rất tự nhiên đưa bữa sáng mà bà Lâm đã chuẩn bị xong cho Nguyệt Nguyệt, rồi tới sữa, cuối cùng là đồ ăn vặt. Bữa sáng này đều chuẩn bị tốt mỗi ngày, bà Khúc cũng bớt không ít phiền toái, đương nhiên vui vẻ chấp nhận.
Hơn nữa, sau khi cùng Nguyệt Nguyệt ăn sáng xong, Tường Tử còn lấy ra khăn tay trong túi quần mà lau miệng cho Nguyệt Nguyệt, đúng vậy, là khăn tay. Tường Tử thích loại khăn tay nhỏ màu xanh đen hơn là khăn giấy. Tiếp đó, cậu mới nắm tay bà xã của mình đi về phía cửa.
Ngồi xe, đến trường. Vừa nãy chỉ là bắt đầu, lúc ở trên xe, Tường Tử săn sóc Nguyệt Nguyệt tốt lắm. Chặng đường từ nhà đến trường gần hai mươi phút, Nguyệt Nguyệt nắm chặt từng phút mà bổ sung giấc ngủ. Vì thế, cái đùi của Tường Tử rất tự nhiên trở thành gối đầu của Nguyệt Nguyệt. Cái này còn chưa tính, mỗi ngày trong cặp sách của Tường Tử đều có một cái áo khoác, cậu dùng nó choàng lên người Nguyệt Nguyệt, để tránh Nguyệt Nguyệt bị cảm lạnh. Sau khi xong xuôi, cậu ngồi yên như pho tượng không nhúc nhích, nhìn Nguyệt Nguyệt gối đùi mình ngủ ngon lành.
Bấy nhiêu đó cũng chẳng là gì.
Đợi đến lúc hai người xuống xe, Tường Tử rất bình tĩnh nhét cái áo kia vào trong cặp của Nguyệt Nguyệt, bởi vì lúc hết giờ học cô thích nằm trên bàn ngủ, Tường Tử lo lắng khi đó sẽ lạnh. Sau đó mỗi ngày tan trường cậu đều lấy ra cái áo trong cặp Nguyệt Nguyệt, mang về nhà mình giặt, ngày mai lại đem theo cái khác.
Tới trường rồi, cậu nắm tay Nguyệt Nguyệt còn đang ngái ngủ đi về phía cổng trường, nhân tiện nhìn xung quanh, lắng nghe tiếng động của các bạn học khác, để tránh va chạm vào Nguyệt Nguyệt…
Đây cũng rất bình thường.
Khi cách cổng trường gần mười mét, Tường Tử sẽ kéo Nguyệt Nguyệt dừng lại. Sau đó từ trong cặp cậu lấy ra khăn quàng đỏ mới tinh thắt cho Nguyệt Nguyệt, rồi thắt cho chính mình, tất cả xong xuôi mới nắm tay Nguyệt Nguyệt vào cổng trường. Dù sao khi ấy không mang khăn quàng đỏ là không được vào trường.
Mà Nguyệt Nguyệt cũng chẳng để việc nhỏ như thế ở trong lòng, làm sao cô nhớ được? Cho nên chúng ta có thể đoán được, nếu không có Tường Tử, mỗi ngày Nguyệt Nguyệt khẳng định bị ngăn lại ở cổng trường.
Vào trường, Tường Tử sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đến phòng học lớp một ở trên lầu, dặn dò Nguyệt Nguyệt buổi trưa chờ cậu cùng tan trường rồi mới đi về phòng học của mình chuẩn bị lên lớp.
Cái này còn chưa hết đâu.
Hằng ngày, Nguyệt Nguyệt học xong hai tiết đều hay đói, hồi trước bà Khúc bảo Nguyệt Nguyệt mang chút đồ ăn đến trường, nhưng lần nào cũng bị Nguyệt Nguyệt ăn hết giữa giờ, tới lúc hết giờ học, cô vẫn đói.
Căn tin nằm đối diện ở dưới lầu, phải đi qua một sân thể dục nhỏ mới tới nơi. Nguyệt Nguyệt là loại thà rằng đói chết cũng không chịu di chuyển. Vì thế, gần như mỗi khi hết giờ học, Tường Tử đều đúng giờ tới cửa phòng học của Nguyệt Nguyệt, mang đồ ăn lại cho cô. Phần lớn đều là đồ ăn cô yêu thích.
Đương nhiên, cũng có lúc thời gian không chính xác, dù sao thỉnh thoảng giáo viên của lớp Tường Tử giảng bài rất nhập tâm, sẽ quên mất giờ tan lớp. Sau đó, rất đúng giờ có thể nghe thấy từ trên lầu truyền đến tiếng gào to của Nguyệt Nguyệt, “Ông xã, tớ đói bụng!” Vì thế, giáo viên vốn đã quen với tình hình này đều rất tự giác, bình tĩnh nói, “Tan lớp đi!”
Về sau, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Nguyệt, giáo viên cũng rất tự giác mà tan lớp. Thế cho nên, một hôm Nguyệt Nguyệt có giờ thể dục, cô đi ngang qua lớp của Tường Tử, đùa dai gọi, “Ông xã…”
Sau đó, giáo viên theo phản xạ “Tan lớp…!!!”
Đây rốt cuộc là tình huống gì thế này?
Trở lại chuyện chính, vẫn là nói tới học sinh mới chuyển trường đi.
Vương Nguyệt đeo cặp sách búp bê rất đẹp, chậm rãi đi đến bên cạnh Tường Tử, nhỏ giọng hỏi, “Xin hỏi, mình có thể ngồi bên này không?”
Lập tức khiến Tường Tử có phản ứng ngược lại.
Bởi vì cậu đã sớm quen với việc Nguyệt Nguyệt không chào hỏi mà đặt mông chen chỗ ngồi với cậu, rất tự nhiên ngồi xuống, từ đầu tới đuôi không nói chữ nào, không lo đến bạn có ý kiến hay không? Hiện tại lại có người ngồi chỗ của mình còn hỏi ý kiến cậu, quả là điều lạ lùng.
“Bạn học, xin hỏi mình có thể ngồi bên này không?” Vương Nguyệt thấy Tường Tử không trả lời, vì thế hơi khẩn trương, thấp thỏm hỏi dò, ngón tay kéo làn váy hơi dùng sức một chút, như là sợ Tường Tử không đồng ý.
Cái này cũng khó trách, bởi vì tuy rằng Tường Tử đẹp trai, nhưng khuôn mặt cũng rất lạnh lùng, ngoại trừ trước mặt Nguyệt Nguyệt, đối diện với ai cậu cũng trưng ra khuôn mặt cứng nhắc, rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm. Mà con gái đối với nam sinh đẹp trai, đặc biệt là nam sinh vừa đẹp trai lại có khí chất thì luôn rất ngượng ngùng. Đương nhiên, ngoại trừ Nguyệt Nguyệt.
Bởi vì ở trong mắt Nguyệt Nguyệt, nam sinh ngoại trừ Tường Tử, những người khác đều là trứng thối, lo người ta đẹp hay không đẹp làm gì? Hơn nữa càng tuấn tú, ở trước mặt Nguyệt Nguyệt lại chẳng có lợi ích gì. Bởi vì trước kia bà Khúc từng nói, con trai càng đẹp thì càng bay bướm. Mà con trai bay bướm, không hề nghi ngờ chính là trứng thối. Như vậy, đối xử với trứng thối thì phải dùng tấn công như cuồng phong bão táp, để cho bọn họ không dám giở trò xấu. Cái này, dựa theo thái độ ác liệt của Nguyệt Nguyệt đối với Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy là có thể làm sáng tỏ điểm này!!!……
Đó là nguyên do mà Nguyệt Nguyệt không đối xử theo lẽ thường.
Lúc này, Tường Tử phục hồi tinh thần, vội vàng trả lời, “À, được, được.”
“Cám ơn!” Vương Nguyệt cười thẹn thùng với Tường Tử, đặt cặp sang một bên rồi cẩn thận ngồi xuống. Đồng thời chỉnh lại làn váy.
Mà Tường Tử vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Haiz, tha thứ cho cậu đi, dù sao cũng ở chung với Nguyệt Nguyệt lâu rồi, cậu chưa bao giờ biết thì ra một chuyện nhỏ như vậy, mà gần như có thể nói rằng mình căn bản không giúp gì mà lại có người nói lời cảm ơn với cậu, thật sự là kỳ quái. Ở cùng với Nguyệt Nguyệt, bạn làm cho cô bao nhiêu việc đi chăng nữa, cũng không nhận được một từ cám ơn, bởi vì Nguyệt Nguyệt từng nói, “Ông xã nên thương bà xã!” Vì vậy, Tường Tử làm cái gì cho Nguyệt Nguyệt đều là đạo lý hiển nhiên, sau này chính cậu cũng cảm thấy vậy. Thế nhưng, đột nhiên, một học sinh mới chuyển trường nói mấy câu đơn giản như vậy liền phá vỡ tư tưởng của cậu.
Tại sao có thể như vậy?
Mà càng khiến cậu cảm thấy lạ lùng chính là sau khi hết giờ học của tiết thứ hai, khi đưa đồ ăn cho Nguyệt Nguyệt xong rồi, cậu trở về, Vương Nguyệt bạn cùng bàn mới vươn tay ra, cười ngọt ngào nói với cậu, “Bạn học, bạn đói bụng không? Mình mời bạn ăn kẹo…”
Sau đó, Tường Tử thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước mặt rõ ràng là mấy viên kẹo sữa, đột nhiên cậu hơi kích động. Hơn nữa, hoàn toàn không biết làm sao lại như vậy.
Lúc này, trước mặt cậu hiện lên hình ảnh cậu vừa mới đưa đồ ăn cho Nguyệt Nguyệt, cô ôm lấy đống đồ ăn, sau đó liền chạy về chỗ ăn, căn bản không để ý đến cậu.
Vì thế, tại khoảnh khắc này, Tường Tử phát hiện, so với Nguyệt Nguyệt bá đạo dũng mãnh thì bạn cùng bàn mới hơi yếu đuối này tốt như vậy…