Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 57 - Muốn Đi Với Ai?

trước
tiếp

Hứa Thanh San mở cửa với thái độ nóng nảy, cũng không nhìn xem nhân viên phục vụ đưa cái gì vào phòng mà đi tìm quần áo để thay.

Sau lưng vang lên một loạt tiếng động lách cách, tiếp đó là tiếng đóng cửa. Lúc Hứa Thanh San tìm được quần áo để thay, thì chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô bất giác nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại.

“Giận à?” Hứa Thanh Sơn đưa bó hoa ly cho Hứa Thanh San, rồi duỗi cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi cô: “Tắc đường mà.”

“Anh có thể gọi điện lại hoặc nhắn tin cho em.” Trên mặt Hứa Thanh San toát ra vẻ không vui, cô đẩy hắn ra: “Ai thèm hoa héo kia.”

Hứa Thanh Sơn ôm cô không buông tay, đoạn cúi đầu thơm má cô, giọng hắn khàn khàn, cười thành tiếng: “Nhớ anh thế sao?”

“Không nhớ.” Hứa Thanh San tức tối xoay mặt sang bên khác. Từ lúc nhận phòng cho đến khi hắn xuất hiện chưa đầy hai mươi phút, nhưng cô cảm thấy như thể đã lâu lắm rồi.

Hứa Thanh San hôn môi cô, dần dần sâu hơn, cho tới khi cô sắp nghẹt thở mới buông ra. Sau đó, hắn thỏa mãn ôm cô đến ngồi trước cửa sổ, còn mình đi đẩy xe đồ ăn tới và nói: “Ăn cơm đã, anh đã báo trước cho nhà hàng của khách sạn chuẩn bị đấy.”

“Đút cho em!” Hứa Thanh San vẫn còn tức, cô phồng má, dáng vẻ không chịu bỏ qua.

Nụ cười trên môi Hứa Thanh Sơn lan rộng, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cầm dao nĩa cắt bít tết rồi đưa đến bên miệng cô.

“Anh ăn chưa?” Hứa Thanh San rướn cổ qua, chưa cắn được miếng bít tết thì môi đã bị lấp kín.

Hứa Thanh Sơn chỉ hôn phớt một cái. Trước khi cơn giận của cô trở nên lớn hơn, hắn đã ngồi lại vị trí, nhân tiện đưa miếng bít tết vào miệng cô, đáp rằng: “Mới ăn món khai vị thôi, vẫn đói.”

“Đói chết anh luôn đi!” Hứa Thanh San hờn dỗi buông một câu, sau đó ngoan ngoãn ăn bít tết.

Ăn xong, Hứa Thanh Sơn đẩy xe đẩy đồ ăn ra. Hứa Thanh San ôm bó hoa ly lên, thấy bên trong còn kẹp một tấm thiếp, cô mỉm cười mở ra xem. Chữ viết trên đó hẳn là của Hứa Thanh Sơn: Tặng bà Hứa yêu quý.

Coi như hắn có chút lương tâm.

Quẳng tấm thiếp qua bên, trước mắt cô liền xuất hiện một bóng người. Hứa Thanh San ngẩng đầu lên, khuôn mặt Hứa Thanh Sơn bỗng chốc phóng to. Đôi bên nhìn nhau, cô có thể thấy rõ sự cháy bỏng trong mắt hắn, thế là không nhịn được run rẩy: “Ánh mắt gì đây?”

“Ánh mắt muốn ăn em.” Hứa Thanh Sơn khẽ cười, tiếp đến bế cô lên, cùng ngã xuống giường. Hắn lột áo choàng tắm trên người cô ra, vứt xuống đất…

Từ đầu Hứa Thanh San đã biết thể lực của hắn rất tốt, nhưng đấy là cô vẫn còn đánh giá thấp về điều đó. Đến sau cùng, giọng cô khàn đến nỗi gần như không kêu được ra tiếng.

Kết thúc màn “nóng bỏng”, Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San, hôn liên tục lên đỉnh đầu cô: “Sáng thứ Hai anh đi, ngày mai vẫn bận.”

“Vâng…” Hứa Thanh San gối lên khuỷu tay hắn, giọng điệu giống như đang bâng quơ: “Em không muốn sinh con cho lắm, mang bầu cũng mệt mà cũng khó nuôi.”

“Không vội, em muốn sinh thì sinh, không muốn thì cứ sống thế này cả đời thôi!” Hứa Thanh Sơn nâng cằm cô lên, thơm một cái vào môi cô: “Quyết định của em là quyết định của anh.”

Hứa Thanh San chớp chớp mắt, quay người lại đối diện với Hứa Thanh Sơn, gác chân lên đùi hắn, nói với vẻ không tin: “Thật sao?”

Lúc chưa xác định được tình cảm của cô, hắn thật sự muốn trói buộc cô bằng đứa con, nhưng bây giờ đã không cần thiết nữa.

Cô muốn sinh, cũng chỉ có thể sinh con của hắn.

Hứa Thanh San nhéo má Hứa Thanh Sơn, rồi cong khóe môi và nhắm mắt lại: “Ngủ thôi, em vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, muốn sinh em sẽ nói cho anh biết.”

Hứa Thanh Sơn tóm lấy tay cô, đưa tới bên miệng, ngoạm một cái. Hắn lật mình đè lên người cô và nắm lấy tay kia của cô, áp lên đỉnh đầu, khàn giọng cười nói bên tai cô: “Ôn tập lần nữa!”

“Ngày mai không phải tận thế…” Hứa Thanh San vừa bực vừa buồn cười.

Hứa Thanh Sơn dường như không nghe thấy, hắn cắn vành tai cô, rồi phủ kín môi cô.

Buổi sáng thức dậy, hai người dùng bữa sáng tại khách sạn. Hứa Thanh San nhận được điện thoại của Tô Nhiễm. Sau khi tiễn Hứa Thanh Sơn đi, Hứa Thanh San lên xe bảy chỗ chuyên dùng cho các ngôi sao, đi gặp Tô Nhiễm.

Lần này Tô Nhiễm cực kỳ lý trí, không chọn cách một mình đơn thương độc mã thành lập văn phòng nữa, mà quyết định ký hợp động với một công ty nổi tiếng trong nghề, gửi kèm văn phòng của mình vào đó.

Hứa Thanh San hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của Tô Nhiễm, chỉ đưa ra đề xuất chứ không can thiệp vào quyết định của cô ấy.

Thảo luận chi tiết hợp đồng cả một ngày, Hứa Thanh San lười tham dự tiệc tối bèn gọi điện thoại cho Hứa Thanh Sơn mới biết hắn vẫn còn đang ở Viện Mỹ Thuật, thế là cô bắt xe đi tìm hắn luôn.

Đứng ngoài cửa đợi một lúc thì Hứa Thanh Sơn từ trong đi ra với vẻ mệt mỏi.

“Khó xử lý lắm hả anh?” Hứa Thanh San đưa nước cho hắn, thấy đau lòng lạ lùng: “Anh ăn cơm chưa?”

Hứa Thanh Sơn uống hớp nước, đoạn lắc đầu bật cười: “Vừa định gọi cho em rủ đi ăn cơm!”

Hứa Thanh San nhướng môi, thuận miệng hỏi: “Vị trợ lý của giáo sư rất xinh đẹp đúng không?”

“Không đẹp bằng em.” Dứt lời, Hứa Thanh Sơn thoáng sửng sốt, cúi đầu hôn cô: “Chua quá*!”

*Ý Hứa Thanh Sơn nói Hứa Thanh San đang ghen.

“Chua ở chỗ nào, em không ngửi thấy.” Hứa Thanh San lườm hắn một cái, sau đó ấn điện thoại liên lạc với xe chuyên dùng.

Hứa Thanh Sơn không nhịn nổi cười, ôm cô vào trước ngực, khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu cố: “Bà Hứa xinh nhất, đẹp nhất trên đời. Tối nay chúng mình ăn gì?”

“Ăn dao.” Hứa Thanh San nghiêng đầu tránh đi, giả vờ không vui: “Có nhìn trộm cô ấy không đấy? Người ta cao bao nhiêu, vóc dáng thế nào?”

Hứa Thanh Sơn lại cười ầm. Hắn nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng triền miên.

Hắn thật sự không để ý tới điều đó. Đến đây chỉ đưa số liệu thực nghiệm cho giáo sư, đi theo làm phân tích suốt, lặp lại các bước thử nghiệm lúc trước để cố gắng tìm ra chỗ sai.

Vả lại, trong mắt hắn từ lâu đã không chứa nổi ai khác, có xinh đẹp nữa cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Hôn xong, xe chuyên dụng vừa khéo chạy tới.

Hai má Hứa Thanh San đỏ lựng. Cô kéo hắn lên xe, lên đường đến Tứ Hợp Hiên. Tối qua hắn nói đến thủ đô làm việc mấy lần, nhưng chưa thật sự nếm thử đồ ăn vặt ở đây.

Cô từng ở nơi này một thời gian, bạn bè lại toàn dân mê ăn uống, ở đâu có món ngon cũng rõ như lòng bàn tay.

Đi được nửa đường, bên cạnh bỗng nhiên im thít, Hứa Thanh San quay sang nhìn thấy Hứa Thanh Sơn ấy vậy mà đã ngủ khì, cô không khỏi lắc đầu.

Cho dù dự án Chùa Khai Thiện có thể hoàn thành đúng tiến độ, hắn cũng không cách nào ở lại thành phố trong thời gian dài, cứ có dự án là lại phải đi.

Lần này, trước khi đến thủ đô, Tô Nhiệm lại một lần nữa đưa ra đề nghị bảo Hứa Thanh San làm giám đốc tuyên truyền cho văn phòng của cô ấy. Hứa Thanh San vẫn chưa chính thức trả lời, nhưng trong lòng cô bây giờ bỗng nhiên đã có câu trả lời.

Cô không muốn ở quá xa hắn…

Ăn xong về đến khách sạn, Hứa Thanh Sơn tắm rửa rồi ngã xuống giường ngủ luôn. Hứa Thanh San cầm di động của Hứa Thanh Sơn, vừa giúp hắn chỉnh sửa bản vẽ lưu trong máy vừa gửi sang điện thoại của cô.

9 giờ hơn, Tống Bảo Ninh đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng mình đang ở thành phố B, vợ và bố mẹ của gã chồng cũ đang ôm hũ tro cốt của anh ta, đứng trước cửa nhà cô ấy làm ầm ĩ, còn hỏi Hứa Thanh San là mình nên làm gì.

“Chung Thành đâu?” Hứa Thanh San cau mày: “Bố mẹ cậu cũng không ở nhà à?”

“Anh ấy không về thành phố. Bố tớ dẫn mẹ tớ đi công tác cùng, ngày mai mới về.” Tống Bảo Ninh hoảng hốt: “Tớ có cần báo cảnh sát không cậu?”

“Tất nhiên phải báo cảnh sát rồi!” Hứa Thanh San đỡ trán: “Cậu mau gọi điện báo cảnh sát đi, tớ tìm người qua đó giải quyết.”

Căn phòng cưới của Tống Bảo Ninh và chồng cũ cô ấy từng ở là đứng tên của cô ấy. Căn phòng được mua toàn bộ bằng tiền của bố Tống. Kết quả sau khi ly hôn, Tống Bảo Ninh không đòi hỏi bất cứ điều gì, gã chồng cũ cũng đã chuyển khoản cho cô ấy. Việc này nói sao thì cái lý cũng thuộc về Tống Bảo Ninh, căn bản không cần bận tâm cô vợ mới của tên chồng cũ cặn bã kia muốn thế nào.

Hứa Thanh San gọi điện thoại cho Chung Thành, kể cho anh nghe chuyện vừa rồi, để anh tìm bạn bè làm luật sư đến hỗ trợ vụ này.

“Anh liên lạc để bạn anh qua đó ngay đây, em gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ!” Lửa giận của Chung Thành thật kinh người, anh quát to: “Em gọi luôn đi!”

Hứa Thanh San xoa nhẹ lỗ tai bị chấn động đến phát đau, sau khi gác máy liền gọi lại cho Tống Bảo Ninh.

Cuộc gọi kết nối, nghe thấy giọng nói run run của cô bạn, Hứa Thanh San không nén nổi đau lòng: “Cậu đừng lo, họ không xông vào nhà được đâu. Họ còn làm ồn nữa thì hàng xóm nhà cậu cũng sẽ báo cảnh sát thôi.”

Tống Bảo Ninh “ừ” một tiếng, có lẽ cô ấy đã trở về phòng nên tiếng tạp âm nhỏ đi nhiều.

Một lát sau, giọng nói của Tống Bảo Ninh lại vang lên, rõ ràng là đã bình tĩnh hơn: “Liệu họ có treo cổ trước cửa nhà tớ không?”

Hứa Thanh San không nín nổi cười, chẳng biết nên nói gì với cô bạn cho phải.

Cô cười một hồi mới thôi, lại không nhịn được mà cất lời trêu Tống Bảo Ninh: “Cậu không sợ nữa à?”

“Đỡ rồi!” Tống Bảo Ninh cũng cười, giọng nói êm ái: “Lúc đầu không ngờ họ ở đang bên ngoài, tớ đang ở bên trong.”

Hứa Thanh San lại không nén nổi cười, vừa tán gẫu với Tống Bảo Ninh vừa hỏi cô ấy rốt cuộc định xử lý thế nào.

Dù sao, đổi lại là mình, Hứa Thanh San chắc chắn sẽ không tặng không căn hộ cho người lạ ở, chưa kể giá nhà hiện tại cao mức nào, cứ bán đi lấy tiền làm việc thiện cũng tốt hơn để cho ả bồ nhí kia chiếm hời.

“Đòi căn hộ về rồi bán đi. Đến lúc nghỉ hè, tớ muốn ra ngoài một thời gian.” Cuối cùng cảm xúc của Tống Bảo Ninh đã ổn định hẳn, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, tớ vẫn chưa thật sự đi du lịch lần nào. Cậu phải đi cùng tớ đấy!”

“Đi cùng cậu á.” Hứa Thanh San thở dài: “Cậu phải đảm bảo Chung Thành không bóp chết tớ cơ, bằng không tớ sẽ không đi đâu.”

Tống Bảo Ninh cười khẽ, cất giọng êm ái đảm bảo rằng Chung Thành chắc chắn sẽ không tức giận.

Hứa Thanh San biết cô bạn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng lười chẳng buồn vạch trần cô ấy.

Chuyện gẫu một hồi thì cảnh sát đến ngoài cửa. Tống Bảo Ninh không cúp máy, mà đeo tai nghe đi ra mở cửa.

Hứa Thanh San lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, cảm giác người của Chung Thành cũng đã tới. Cô đang định ngắt máy thì di động của Hứa Thanh Sơn có cuộc gọi, hiển thị số máy của Chung Thành.

Hứa Thanh San đã yên tâm, dặn Tống Bảo Ninh mấy câu, bấy giờ mới cúp máy.

Có lẽ giọng nói của cô quá to, đã đánh thức Hứa Thanh Sơn. Hắn túm cô vào trong chăn, ôm chặt lấy cô, ừm ờ hỏi: “Muốn đi cùng ai?”

“Bảo Ninh. Nghỉ hè cô ấy muốn đi du lịch.” Hứa Thanh San bị hắn đè lên, không thể cử động. Cô nhăn mày: “Ông Hứa?”

“Hử.” Hứa Thanh Sơn lơ mơ đáp, đoạn dán bên tai cô thì thầm: “Em còn chưa đi du lịch với anh kìa.”

“Đợi anh rảnh thì chúng mình đi!” Hứa Thanh San nâng mặt hắn lên, nụ cười trên môi càng thêm đậm: “Anh muốn đi đâu?”

Phỏng chừng Hứa Thanh Sơn đã quá buồn ngủ, hắn cúi đầu hôn nhẹ cô, rồi lật người xuống, ôm lấy cô từ phía sau và đáp: “Chưa nghĩ ra.” sau đó lại ngủ mất.

Hắn ngủ không sâu giấc, không biết là thói quen trước đây hay sau khi bên cô mới như vậy. Ban đêm, thỉnh thoảng cô trở mình một cái, hắn liền trở mình theo, thế nào cũng phải ôm cô mới vững tâm.

Hứa Thanh San nằm yên một lúc, đoạn cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Tống Bảo Ninh.

Cô vợ mới của gã cặn bã kia không phải diện vừa, lại đang mang thai. Ngộ nhỡ cô ta căn bản là không cần đứa bé mà cố tình gây ra hành động nguy hiểm, không biết Tống Bảo Ninh có thể ứng phó được không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.