Bẫy Tình 2

Chương 56 - Đã Lâu Không Gặp.

trước
tiếp

Về nước, cô cũng không lập tức báo cho mọi người biết. Chỉ thuê một phòng khách sạn ngủ nghỉ một giấc thật ngon. Sau đó chính là tự thưởng cho chính mình bằng cách đi tới những địa điểm du lịch. Cô đi tất xung quanh đất Hà Nội, sau đó lại tới Đà Nẵng rồi lại ra Đà Lạt rồi vào Cố đô Huế rồi lại tới Hội Ăn, Sài Gòn. Cô dành ra hai tuần để đi du lịch ăn uống ngủ nghỉ. Toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của cô, chỉ có điều gặp lại anh chính là sự cố xảy ra ngoài kế hoạch.

Phía trước là một người đàn ông cùng một người phụ nữ bước đi, cô ở phía bên này vừa tới cửa khách sạn. Sảnh khách sạn vốn dĩ rất rộng nhưng bây giờ cô lại thấy rất bé. Vạn lần cô không ngờ sẽ gặp lại anh trong cái tình cảnh như thế này. Cô bình tĩnh bước tới, gặp lại người quen muốn chào hỏi một chút, có thể anh không muốn nhưng cô cũng sẽ tới. Từng bước từng bước cô dần dần kéo gần khoảng cách dừng như anh cũng nhận ra cô, không biết cố ý hay vô tình cô lại thấy bên môi anh nở một nụ cười nhạt. Cô cười tươi bước tới bên anh.

” Đã lâu không gặp.” Cô từng nghĩ rằng nếu cô gặp lại anh thì cô đầu tiên cô sẽ nói cái gì? Hỏi anh sống thế nào hay là khoẻ không, đơn giản hơn chỉ là một câu chào cùng cái bắt tay xã giao. Nhưng bây giờ không phải, câu đầu tiên cô nói với anh chính là ” đã lâu không gặp.” Cứ nghĩ câu này mở miệng ra sẽ rất khó khăn nhưng lại không ngờ nó dễ dàng đến thế.

Cô nhìn anh, anh nhìn cô. Anh cười:

” Đã lâu không gặp.” Vẫn câu nói đó, đã lâu không gặp. Cô bắt đầu lúng túng, cô thật sự bây giờ không biết nói cái gì. Hỏi anh sống có khoẻ không? Gần đây như thế nào? Cái này thì quá dư thừa nhìn anh như vậy thì sống rất tốt. Nhưng bây giờ trong đầu cô không xuất hiện bất kì một từ ngữ nào. Thời gian như đọng lại, cho đến khi cô nàng bên cạnh lên tiếng.

” Cô ấy là…??” Cô nhìn cô nàng kia. Cô nàng kia thật sự rất quyến rũ, ba vòng cuốn hút nhìn thật sự rất nóng mặt. Nhưng khuôn mặt lại ngây ngô, có gì đó trẻ con. Nhìn hai người thật sự rất xứng đôi. Không để cho anh trả lời, cô liền nói trước.

” Một người quen, đã lâu không gặp.” Vợ chồng sau ly hôn vẫn được tính là người quen đúng không? Cô hình như không nói sai điểm nào nhưng liếc mắt qua nhìn anh thì anh có vẻ không vui. Cô không hiểu ánh mắt kia của anh, cũng không muốn hiểu sắc mặt đó của anh là như thế nào. Chẳng phải lúc nãy vẫn còn rất tốt sao, bây giờ thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô quay sang nhìn anh, nở một nụ cười:

” Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Chắc chắn sẽ gặp lại, lúc gặp lại một lần nữa trò chơi sẽ bắt đầu.

* * *

Bố em sẽ nuôi anh.

“Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!”

“Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!”

“Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!”

Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm.

Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa.

Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát.

Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học.

Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn.

Buổi học đầu tiên.

Thầy giáo bước vào lớp.

“Woa, thầy giáo đẹp trai quá!”

Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.

“Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?”

“Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!”

“Cả lớp trật tự!”

Giọng nói uy quyền của anh vang lên.

“Em nào vừa mới hét toáng lên trong lớp đó?”

Ba mươi chín nhân hai là bảy mươi tám con mắt đổ dồn về phía cô.

“Là em sao? Em là học sinh mới phải không?”

Anh nghiêm túc hỏi, không hề biết khuôn mặt và khí chất của mình đang làm tan nát con tim ai đó.

“…”

“Em kia! Tôi hỏi sao không trả lời?”

Anh nghiêm mặt bước gần hơn về phía cô.

“Hự, thầy giáo, thầy dùng loại nước hoa gì vậy? Thật quyến rũ, hự hự…”

Anh đen mặt. Mặc dù có rất nhiều nữ sinh khen anh đẹp trai, nhưng chưa có ai dám khen anh quyến rũ như cô học trò này cả.

“Em tên gì?”

Anh nghiến răng nói từng chữ.

“Em là Hoa Kỳ Tâm! Còn thầy tên là gì?”

Cả lớp nín thở, còn anh thì đen mặt. Cô học trò này mặt dày không phải ở mức bình thường.

“Tôi là Vũ Dĩ Phàm. Mời em xuống kia đứng xó.”

Anh từ tốn nói.

“Hả? Sao em lại phải đứng xó chứ?”

“Em gây ồn trong lớp và vô lễ với giáo viên.”

“Em không vô lễ! Em xem thầy như bảo bối mà nâng niu mà…”

Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nhau, cúi mặt xuống bàn cười muốn rụng răng.

Anh vừa tức vừa ngượng, đập bàn đánh rầm một cái.

“Còn dám nói không vô lễ? Em viết ngay một bản kiểm điểm, xin chữ kí phụ huynh, hôm sau nộp cho tôi!”

“…”

“Mời cả phụ huynh đến gặp tôi nữa!”

Anh tức điên lên, chưa bao giờ anh thấy xấu hổ như thế này.

“Thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp!”

Cô chống nạnh cãi lại.

Chương 2.

“Em vừa nói gì? Nhắc lại xem nào!”

Anh nghiêm mặt nhìn cô.

“Em nói thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp bố em!”

“Em là con gái hiệu trưởng Hoa? Con gái thầy hiệu trưởng mà hỗn láo thế này à?”

Anh gần như là quát lên khiến cả lớp sợ run.

Cô cúi mặt không đáp, hic, vừa rồi đúng là mình hỗn láo với anh ấy, nhầm, với thầy giáo.

Anh nổi giận lôi đình, túm cổ cô lôi lên phòng hiệu trưởng.

Phòng hiệu trưởng.

“Bố ơi…”

Hoa Kỳ Tâm mếu máo rất đáng thương.

Hiệu trưởng Hoa Kỳ Chí vô cùng khó xử, một bên là con gái yêu, một bên là hậu bối mà ông rất yêu quý.

“Kỳ Tâm, ở trường không nên xưng hô bố con như vậy. Thầy giáo Vũ, Kỳ Tâm làm sai, cậu cứ theo quy định mà xử lí.”

“Vâng thưa hiệu trưởng.”

“Huhu bố ơi…bố hết thương con rồi à…huhu…”

Hôm sau.

“Hoa Kỳ Tâm không đến lớp sao?”

Anh nhăn mày, cô nhóc này lại định giở trò gì nữa đây?

“Dạ…giấy phép của bạn ấy đây ạ…” – Lớp trưởng dè dặt nói.

“Bị ốm liệt giường sao?”

Không phải hôm qua còn hùng hồn khen anh quyến rũ sao? Hôm nay lại lăn ra ốm liệt giường?

Tại căn biệt thự xa hoa của Hoa gia.

“Ôi, là thầy giáo của Kỳ Tâm sao? Sáng nay con bé kêu mệt không thể đến lớp được, tôi rất lo lắng…”

Mẹ của Hoa Kỳ Tâm niềm nở nói.

“Tôi có thể lên thăm em Kỳ Tâm được không?”

“Được chứ được chứ, nhờ thầy để ý nhiều đến nó, con bé này học hành chểnh mảng lắm…”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Cốc cốc.

“Kỳ Tâm, tôi là thầy chủ nhiệm Vũ đây.”

“Hả? Là thầy sao??”

Cô ào ra như một cơn lốc, kéo tay anh vào phòng.

“Em bị ốm liệt giường đây à?”

Anh trầm giọng hỏi, biết ngay là cô nhóc này lại giả vờ mà.

“Em bị ốm thật mà, vừa nhìn thấy thầy là em khỏi!”

“Hừ! Nói tóm lại là ngày mai em có thể đi học được chứ?”

“Tất nhiên rồi! Nhưng mà bài học hôm nay khó quá à…”

“Tôi sẽ giảng cho em.”

Ánh mắt cô sáng rực lên như hai cái đèn ô tô.

Chương 3.

“Mệnh đề là câu khẳng định có thể xác định được tính đúng hay sai của nó. Một mệnh đề không thể vừa đúng, vừa sai…”

“Khò…”

“Hoa Kỳ Tâm! Em dậy ngay cho tôi!”

Anh cầm cây bút gõ mạnh vào trán cô.

“Thầy Vũ! Sao thầy đẹp trai mà giảng bài chán quá vậy?”

Cô vừa che miệng ngáp vừa càu nhàu.

“Đừng lý do lý trấu! Do em không tập trung thôi!”

“Dạ, là em sai, xin lỗi thầy giáo, thầy giảng tiếp đi nha!”

Cô lập tức đổi giọng, cúi mặt cười gian.

“E hèm… chúng ta tiếp tục…”

“Đẹp trai quá…”

“Phủ định của một mệnh đề… blabla…”

Cô nuốt nước miếng đánh ực một cái. Má ơi, anh ấy, nhầm, thầy ấy có họ hàng với Dương Dương đúng không? Góc nghiêng thần thánh này làm con tim cô nổ tung mất…

Tách tách tách tách tách…

Cô rút điện thoại ra, xoay đủ mọi góc cạnh, chụp một lèo mấy chục cái.

Pặp! Anh tóm lấy tay cô, nhếch môi nói:

“Chậc, điện thoại hịn đấy, thật đáng tiếc lại phải tịch thu!”

“Ối đừng mà… trả cho em đi thầy giáo đẹp trai…”

“Hừ! Muốn trả sao? Lấy ví dụ một mệnh đề cho tôi!”

Cô vắt óc suy nghĩ:

“Em thích thầy.”

“Hả… à… khụ… lấy ví dụ khác đi!”

“Đúng rồi mà! Thầy phải tôn trọng ý kiến của em chứ!”

Anh hít sâu một hơi, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Mình không thể rơi vào bẫy của cô nhóc này được!

“Mệnh đề phủ định.”

“Em không thích thầy.”

“Mệnh đề đảo.”

“Thầy sẽ thích lại em.”

“Em tào lao vừa thôi!”

Anh tức nổ đom đóm mắt, bất chấp hình tượng mà hét ầm lên.

“Bình tĩnh đi, thầy giáo! Em hỏi này, thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hử? Hai mươi ba tuổi.”

Anh thận trọng trả lời, nói chuyện với cô nhóc này phải thật cẩn thận, sai một li là đi cả một vòng trái đất chứ không phải chỉ là một dặm đâu.

“Ôi, thật sao? Vậy là ông trời an bài cả rồi. Năm nay em mười sáu tuổi, sáu năm nữa là học xong đại học, còn thầy hai mươi chín tuổi, sự nghiệp ổn định vững chắc rồi. Chúng ta sẽ hẹn hò, tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân…”

“Đủ rồi! Hoa Kỳ Tâm, em liệu mà học hành cho cẩn thận! Ngày mai sẽ có bài kiểm tra đấy!”

Đầu anh bốc khói ngùn ngụt, giận dữ bước nhanh ra khỏi phòng.

Chương 4.

Hôm nay có bài kiểm tra đại số.

Là về cái chương mệnh đề gì đó.

Hoa Kỳ Tâm ghét nhất là môn toán, nhưng hôm nay cô lại phá lệ chăm chỉ đột xuất, cả giờ ra chơi đều chúi mũi vào học toán.

Haizz, ai bảo thầy Vũ dạy môn toán làm gì. Thân là vợ tương lai của thầy ấy, cô không thể nào dốt toán được.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, đó là cô học mãi mà vẫn không vào đầu chút nào cả.

Sắp vào lớp rồi! Làm sao đây?

“Kỳ Tâm! Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu!”

Cậu bạn bàn trên đột nhiên quay xuống, nở nụ cười thân thiện với cô.

Cô sững người giây lát rồi cũng ngoác miệng ra cười:

“Tốt quá, cảm ơn cậu nhiều, Sâm Phong!”

Nụ cười tỏa nắng của Kỳ Tâm làm tim Sâm Phong đập lỡ một nhịp. Cậu vội quay lên, hai tai đỏ bừng.

Hoa Kỳ Tâm hí hửng ném vù quyển sách đi, thật là thoải mái quá! Sâm Phong học giỏi nhất lớp, lần này cô không cần phải lo lắng gì nữa!

Trống vào lớp. Vũ Dĩ Phàm với khuôn mặt không biểu cảm bước vào.

“Ai dám hó hé, không cần nói nhiều, 0 điểm!”

Cả lớp im thin thít, một vài người còn lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi cho đỡ căng thẳng. Duy chỉ có hai kẻ vẫn ung dung bình tĩnh, một là Sâm Phong đã nắm chắc bài học, hai là kẻ không biết trời cao đất dày là gì, Hoa Kỳ Tâm.

Cô cảm thấy ánh mắt của anh lúc phát đề cho cô như muốn đông lạnh cô luôn vậy.

“Sâm Phong à, cậu đề số mấy vậy?”

Cô phát tín hiệu cầu cứu.

Sâm Phong còn chưa kịp trả lời, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến tai cô:

“Đề số 2.”

“À… đề số 2 hả… Oái! Sao lại là thầy?”

Cô giật nảy mình khi phát hiện người vừa trả lời cô không phải là Sâm Phong như cô hằng mơ ước, mà là ông thầy giáo tai quái của cô.

“Thầy Vũ…” – Cô cười hì hì – “Đừng nhìn em như vậy… Thầy làm em phân tâm quá à…”

“Lên bàn giáo viên ngồi làm bài cho tôi.”

Anh tuyên bố một câu động trời, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.

“Há??”

“Tôi cho em mười giây.”

“Không được đâu… huhu…”

“Mười… chín… tám…”

“Em lên em lên…”

Rốt cuộc cô vẫn phải đầu hàng, ai bảo thầy ấy càng tức giận thì trông càng đẹp trai chứ…

Cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì anh đã lấy một chiếc ghế từ cuối lớp đặt bên cạnh chỗ cô đang ngồi, thản nhiên ngồi xuống, nở một nụ cười không thể đáng ghét hơn:

“Nhìn cái gì? Không thấy tôi đang tiếp thêm động lực làm bài cho em sao?”

Chương 5.

Cô méo mặt, thầy mau biến đi chỗ khác đi! Đằng này lại ngồi ỳ ra đây, vừa nhìn cô chăm chăm làm cô không hó hé được gì, vừa dùng mỹ nam kế dụ cô phân tâm không làm được bài nữa chứ.

Cô ném cho Sâm Phong một ánh mắt đáng thương.

Sâm Phong ở phía dưới, thấy cô như vậy cũng cực kỳ đau lòng. Cũng may là Kỳ Tâm cùng đề với cậu…

“A, C, B, A, D, …”

Sâm Phong hết dùng khẩu hình lại đến dùng tay ra hiệu, Kỳ Tâm ở trên hớn hở khoanh đáp án lia lịa.

“Muốn 0 điểm đúng không?”

Anh cất giọng lạnh lùng, đưa tay nhéo tai cô làm cô kêu oai oái.

“Á… đau quá đi…”

Anh giật mình, vội rụt tay lại. Trước giờ anh chưa từng nhéo tai nữ sinh bao giờ. Hôm nay tự nhiên mình bị gì vậy không biết?

“Khụ… xin lỗi em…”

Cô chớp chớp mắt, thầy ấy vừa mới xin lỗi cô sao?

“Thầy Vũ, thầy thật quá đáng… đau như thế này làm sao em làm bài được… huhu…”

Cô ra sức nhăn nhó rên rỉ, làm như mình sắp chết đến nơi.

Anh nhức đầu, cô nhóc này đúng là có năng khiếu đòi nợ mà!

Anh cẩn thận liếc xuống lớp một lượt, rồi mới cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:

“Tôi cộng cho em 1 điểm, em làm ơn vặn nhỏ volume lại…”

Cô mừng húm, cũng bắt chước nói nhỏ vào tai anh:

“1 điểm chưa đủ đâu thầy giáo kính mến…”

“Hừ! 2 điểm, vậy đã được chưa?”

Anh tức xộc máu lên não nhưng vẫn phải nhún nhường thỏa hiệp.

“Được rồi! Thầy thật đáng yêu!”

Cô cười tít mắt, cúi đầu làm bài. Từ nãy đến giờ Sâm Phong đọc cho cô gần hết bài rồi, chỗ còn lại cứ khoanh bừa cho xong!

Hết giờ, cả lớp nộp bài, cô lủi thủi về chỗ trước cái lườm cháy mắt của anh.

Sâm Phong vội lao ra, sốt sắng hỏi:

“Kỳ Tâm, cậu ổn chứ? Tai còn đau không?”

Cậu thương tiếc đưa tay xoa xoa tai cô.

“Cậu làm gì đó??”

“Cậu làm gì đó??”

Hai tiếng hét đồng thanh vang lên từ hai cái miệng công suất lớn.

Sâm Phong ngơ ngác nhìn, một bên là Kỳ Tâm với vẻ mặt khó chịu, một bên là thầy Vũ với vẻ mặt… giết người.

“Ha.. hai người… làm sao vậy…”

Kỳ Tâm chu miệng đáp:

“Không cho phép cậu sờ vào tai tớ, tớ… rất nhột…”

“À… ừ… tớ xin lỗi…”

Sâm Phong cười ngây ngô, may quá, cậu chỉ sợ Kỳ Tâm giận cậu thôi.

Vũ Dĩ Phàm cũng trừng mắt nói:

“Không cho phép cậu sờ vào tai các bạn nữ!”

Nói rồi hằm hằm bỏ đi.

Chương 6.

Kỳ Tâm vừa chuyển đến đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người.

Nhất là hội học sinh cá biệt, lại càng yêu quý cô. Có trò gì đều lôi cô đi quậy cùng, làm gì có ai dám bắt bẻ con thầy hiệu trưởng chứ, đúng không?

Không, sai rồi, vẫn còn có một người, chính là thầy Vũ Dĩ Phàm, soái ca trong lòng mọi nữ sinh.

“Kỳ Tâm đi học muộn, phạt lau nhà vệ sinh.”

“Kỳ Tâm mất trật tự trong giờ, phạt đứng xó.”

“Kỳ Tâm không học bài cũ, phạt chạy mười vòng quanh sân trường.”

“Kỳ Tâm bôi phấn vào ghế của thầy Vũ, phạt xách cặp cho thầy một tuần.”

“Kỳ Tâm…”

“Kỳ Tâm…”

Sổ theo dõi ghi chi chít lỗi lớn lỗi bé của cô, toàn là những tội danh mà anh mới chế.

Cô chịu đựng như vậy là quá đủ rồi!

Thầy ấy tuy đẹp trai nhưng thật là đáng ghét, ỷ mình có chút nhan sắc, suốt ngày bắt nạt cô.

“Kỳ Tâm, nhanh lên, em lề mề quá!”

“…”

“Đừng kéo lê cái cặp của tôi như thế, nếu không tôi sẽ tăng lên hai tuần đấy.”

Anh lớn tiếng giáo huấn cô, trong lòng cười thầm. Cả tuần nay, ngày nào anh cũng bỏ thêm mấy quyển sách chuyên ngành dày cộp vào cặp, bắt cô xách đi xách lại. Một phần là do đích thân hiệu trưởng Hoa nhờ anh rèn giũa Kỳ Tâm, một phần là xuất phát từ mối thù riêng nữa…

Một đám học sinh đi qua trố mắt nhìn, nhỏ to nghị luận.

“Chuyện gì thế nhỉ?”

“Đó là Hoa Kỳ Tâm, chắc là lại gây chuyện nên bị phạt đó…”

Kỳ Tâm tức sôi máu, quăng cái cặp đánh rầm một cái.

“Em không phải osin, nếu thầy cần, em sẽ thuê hộ thầy một người!”

Rồi cô quay người đi thẳng.

Anh ngơ ngác nhìn cô đi, một lúc sau mới định thần lại, ném cho đám học sinh dám chọc Kỳ Tâm tức giận kia một cái nhìn sắc lẻm. Họ bị anh nhìn cho sợ khiếp vía, co giò chạy thục mạng.

Anh vội đuổi theo cô.

“Kỳ Tâm! Em đứng lại đã, tôi sẽ không phạt…”

Anh đứng sựng lại vì nhìn thấy Sâm Phong từ đâu sốt sắng chạy đến, bộ dạng của cậu ta có vẻ rất lo lắng quan tâm đến Kỳ Tâm.

“Kỳ Tâm, có chuyện gì, có ai bắt nạt cậu hả? Nói đi, tớ sẽ đánh cho thằng đó một trận!”

“Là thầy Vũ…”

Kỳ Tâm òa lên khóc lớn.

Sâm Phong ngạc nhiên há hốc miệng. Thầy Vũ sao? Cậu sẽ đi đánh cho thầy Vũ một trận sao??

“Không sao không sao, cậu đừng quan tâm tới thầy ấy nữa là được…”

“Tớ ghét thầy ấy… huhu… cả tuần này tớ phải đi lao động khổ sai… huhu… sái cả khớp vai rồi đây này…”

Sâm Phong rất biết tranh thủ cơ hội, nhanh tay bóp bóp vai cho Kỳ Tâm, kiên nhẫn nghe cô kể hết, vắt hết vốn từ ra để an ủi cô.

Kỳ Tâm khóc chán lại cười, Sâm Phong thật tốt!

Chương 7.

Anh im lặng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Kỳ Tâm và Sâm Phong đang cười nói vui vẻ với nhau.

Vui quá nhỉ!

Tí tuổi đầu đã bày đặt yêu với chả đương! Hỏng hết cả một thế hệ! Anh sẽ chống mắt lên xem hai đứa nó được bao lâu!

Trong buổi họp hội đồng.

“Cái gì? Thầy Vũ, cậu muốn tổ chức một buổi ngoại khóa về tình yêu tuổi học trò sao?”

Hiệu trưởng Hoa ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, gần đây tình trạng học sinh yêu sớm xuất hiện ngày càng nhiều. Tôi thấy việc giáo dục tư tưởng cho các em là rất cần thiết.”

Vũ Dĩ Phàm dõng dạc phát biểu.

“Phải đó, tôi ủng hộ ý kiến của thầy Vũ.”

“Tôi ủng hộ, bọn nhỏ bây giờ suốt ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít thôi…”

“Tôi cũng ủng hộ…”

Các giáo viên khác đều ủng hộ nhiệt tình.

“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì cứ làm như thầy Vũ nói đi.”

Hiệu trưởng Hoa liếc nhìn Vũ Dĩ Phàm một cái, cuối cùng vẫn đồng ý.

Giờ sinh hoạt.

Anh tuôn một tràng thao thao bất tuyệt về kế hoạch tổ chức buổi ngoại khóa.

Giọng nói trầm ấm êm tai, hùng hồn khí thế, chỉ tiếc là không ai thèm nghe.

Nhất là cái cô nhóc Kỳ Tâm kia, đã không chú ý nghe, còn ngang nhiên đeo tai nghe nghe nhạc trong lớp. Càng tức hơn là khi cô ngẩng lên chạm phải ánh mắt của anh, thì lại hất mặt ngoảnh đi chỗ khác nữa chứ.

Không lẽ cô ngốc này vẫn còn giận anh vụ xách cặp sao?

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên thấy hối hận vì hành vi có phần quá đáng của mình. Anh nở một nụ cười hiền lành hiếm có với cô.

Kỳ Tâm khịt mũi khinh thường, lại là mỹ nam kế, đúng là đồ đáng ghét.

Cô cũng có mỹ nhân kế của cô.

Lạnh lùng hất tóc ra sau lưng một cách sang chảnh, cô khều khều lưng Sâm Phong, nhờ cậu giảng hộ mấy bài toán.

Kỳ Tâm đâu ngờ cái mỹ nhân kế kia của cô không chỉ thành công thu hút ai đó, mà còn kèm theo tác dụng phụ, thổi bùng ngọn lửa ghen tức của anh.

Anh nhìn hành động thân thiết của Kỳ Tâm và Sâm Phong dưới lớp, sắc mặt đen thui như đáy nồi, sẵng giọng nói:

“Thầy muốn tổ chức một vở kịch về đề tài tình yêu tuổi học trò, có em nào cảm thấy mình có thể tham gia không?”

“Nếu không có ai xung phong, thầy sẽ cử bạn Kỳ Tâm và bạn Sâm Phong tham gia nhé, hai bạn rất có tố chất.”

Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thầy giáo bị cái gì vậy, tự dưng ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nổi hết cả da gà.

“Kỳ Tâm, Sâm Phong, hai em thấy sao?”

Kỳ Tâm thờ ơ ném cho anh một câu:

“Sao cũng được!”

Sâm Phong đỏ mặt, nếu Kỳ Tâm tham gia thì cậu cũng tham gia, cậu lắp bắp:

“Em… à… em sẽ tham gia…”

Vũ Dĩ Phàm cười gian, từ tốn nói:

“Tốt, vở kịch này, tôi cũng sẽ tham gia.”

Chương 8.

“Kịch bản như sau: Hai em sẽ đóng vai hai học sinh yêu sớm, bỏ bê học hành, thường xuyên ăn chơi đua đòi…”

Vũ Dĩ Phàm đọc một lèo, vô cùng hài lòng với kịch bản mà mình tự nghĩ ra.

“Kịch bản gì mà dở như cám lợn vậy, vừa nghe là biết thầy tự nghĩ rồi!”

Kỳ Tâm bĩu môi, giội cho anh một gáo nước lạnh thấu xương.

“Vậy em thử viết kịch bản hay hơn đi!”

Anh đen mặt phản bác, hừm, anh viết hay như thế mà cô nhóc này dám chê.

“Có gì khó chứ? Em và Sâm Phong sẽ là đôi bạn thân, đi học, đi chơi, đi ăn, đi xem phim,… đều phải đi cùng nhau…”

“Kịch bản gì mà nhảm nhí vậy? Quá thiếu muối!”

“Kịch bản của thầy mới là thiếu muối!”

“…”

Mắt thấy chiến tranh sắp xảy ra, Sâm Phong vội xen vào hòa giải:

“Hai người bình tĩnh, bình tĩnh, cứ cãi nhau như vậy thì tập sao được?”

Trời ạ, hai người này, kịch bản của ai cũng dở ẹt hết, nhưng thầy Vũ là thầy giáo, nên nghe theo thầy ấy vậy.

Ngày biểu diễn.

“Tớ nghĩ kĩ rồi, giữa chúng ta không thể có tình yêu được. Yêu sớm làm ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập, cậu có hiểu không?”

Kỳ Tâm vừa diễn vừa âm thầm buồn nôn trong lòng, lời thoại gì mà sến súa thế không biết.

Vũ Dĩ Phàm đóng vai ông bố, mạnh mẽ kéo Kỳ Tâm đi, để lại Sâm Phong với đôi mắt rưng rưng, đau khổ.

Vở kịch kết thúc, anh đắc ý cười gian, xem hai đứa nhóc này còn dám yêu đương vớ vẩn nữa không.

Ngay hôm đó, trên trang confessions của trường.

“Trời đất ơi, bạn nữ đóng kịch xinh quá à! Mình thích bạn ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

“Bạn nam đóng kịch trông soái ghê! Hai người đó đẹp đôi quá đi!”

“Ai lớp du, Hoa Kỳ Tâm!”

“…”

Thế là Kỳ Tâm và Sâm Phong nổi như cồn chỉ sau một đêm, cả trường còn đồn ầm lên là hai người đang yêu nhau.

Phòng hiệu trưởng.

“Thầy giáo Vũ, cậu lại có chuyện gì nữa?”

Hiệu trưởng Hoa dở khóc dở cười nhìn Vũ Dĩ Phàm xông vào như một cơn lốc.

“Hiệu trưởng, em nghĩ nên dẹp ngay cái trang confessions vớ vẩn kia đi!”

Anh thở hồng hộc nói, biểu tình rất oan ức.

“Cậu muốn nói chuyện của Kỳ Tâm sao? Không cần lo lắng, tôi thấy cậu Sâm Phong này rất được, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của tôi…”

“Ai quan tâm thầy chọn rể ra sao chứ?”

“Vũ Dĩ Phàm, rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?”

“Hơ… à thì… cả trường đang đồn ầm lên… cho nên… ừm… em là thầy giáo chủ nhiệm thì không thể khoanh tay đứng nhìn…”

“Cái thằng này! Tôi là bố nó, tôi còn chưa lo thì cậu lo cái gì chứ?”

Hiệu trưởng Hoa cảm thấy có gì là lạ, trừng mắt hỏi.

“Bởi vì em…”

“Cậu làm sao?”

“À thôi, không có gì, chào thầy em về!”

Anh tiu nghỉu bỏ đi.

Chương 9.

Ngày hôm nay là một ngày đáng nhớ của Vũ Dĩ Phàm.

Buổi sáng.

Anh ngao ngán nhìn đám nam sinh đứng xếp hàng dài trước mặt mình.

“Thầy ơi, làm ơn cho em đổi chỗ ngồi gần Kỳ Tâm đi…”

“Thầy ơi, cho em ngồi gần Kỳ Tâm, em hứa sẽ học hành nghiêm chỉnh…”

“Làm ơn đi thầy giáo, không được ngắm cô ấy thì em phát bệnh chết mất…”

“Thầy ơi…”

Anh bóp tay răng rắc, phũ phàng ném ra một câu:

“Các cậu đi cọ nhà vệ sinh hết cho tôi.”

Cô nhóc này cũng có nhiều ruồi muỗi bám theo đấy!

Buổi trưa.

Tại căng tin.

“Thầy Vũ, sao anh không ăn cơm đi? Không khỏe sao?”

Một giáo viên quan tâm hỏi anh.

“À, tôi không sao…”

Anh liếc nhìn sang bàn bên cạnh, Kỳ Tâm và Sâm Phong ngồi ăn cùng nhau, thân thiết cười nói vui vẻ.

Nhìn cảnh kia là thấy no luôn rồi!

Buổi chiều.

Trường của Kỳ Tâm có một thầy giáo mới chuyển đến.

Mà phương châm sống của cô là “Ở đâu có trai đẹp, ở đó có Kỳ Tâm”, nên cô đã tìm mọi cách moi móc thông tin từ bố mình từ mấy hôm trước rồi.

Thầy giáo mới tên là Kim Minh Hoàng, hai mươi hai tuổi, dạy thể dục, điều quan trọng là chưa có bạn gái.

“Hú, trường mình có thầy giáo mới, đẹp trai dã man luôn!”

“Đâu đâu… đẹp trai bằng thầy Vũ không?”

“Chắc là hơn đấy, Hoa Kỳ Tâm bỏ thầy Vũ đi theo thầy giáo mới rồi!”

Đám nữ sinh phấn khích tán gẫu với nhau.

“Nghe nói thầy ấy dạy thể dục, chơi bóng rổ cực đỉnh, lại còn soái vô cùng…”

“Nhìn đằng kia đi, Hoa Kỳ Tâm đang bám dính thầy ấy đòi học chơi bóng rổ kìa!”

Giữa sân bóng rổ, Kỳ Tâm đang giở ba mươi sáu kế câu crush mà cô mới học trên mạng. Nhõng nhẽo có, bánh bèo có, vô sỉ mặt dày cũng có hết luôn.

Cô cười vui sướng đến nỗi hai mắt híp thành một đường thẳng, lon ta lon ton chạy theo thầy thể dục.

“Thầy Kim, thầy chơi bóng đỉnh quá à! Em ngưỡng mộ thầy quá đi!”

Kim Minh Hoàng ngượng ngùng cười:

“Em quá khen rồi! Khi nào rảnh thầy sẽ lại dạy em chơi!”

“Thật sao? Tuyệt quá đi! Em lúc nào cũng rảnh hết!”

Ôi, người gì đâu mà vừa đẹp vừa thân thiện, đâu có như ai kia, xí, đồ chảnh chọe!

Cô đâu biết rằng “ai kia” đang đứng ở một góc sân, thu hết điệu bộ dại trai của cô vào mắt.

Buổi tối.

“Bố, muộn rồi, bố chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Thầy giáo Vũ bị bệnh, bố đến bệnh viện thăm một chút.”

Hai mắt Kỳ Tâm tỏa sáng:

“Thật sao? Bị bệnh gì vậy ạ?”

“Nghe nói là bị viêm loét dạ dày.”

Chương 10.

“Ồ, bị viêm loét dạ dày sao?”

Kỳ Tâm mừng thầm trong bụng, đúng là đáng đời mà, ai bảo suốt ngày ăn hiếp cô.

“Bố à, cho con đi với! Đi mà bố!”

“Ồ? Hôm nay tự nhiên biết quan tâm thầy giáo thế?”

“Thầy giáo của con mà, bố cho con đi theo đi, con nhất định sẽ chăm sóc thầy ấy ‘thật chu đáo’!”

“Được rồi, đừng có quậy tung bệnh viện người ta lên đấy!”

“Vâng vâng…”

Kỳ Tâm ngọt ngào đáp, vạch sẵn trong đầu hàng loạt kế hoạch trả thù Vũ Dĩ Phàm.

Bệnh viện.

“Kỳ Tâm, con đi đâu đó, sao không vào cùng bố luôn?”

“À, con đi mua chút đồ ăn cho thầy Vũ…”

“Bố mang rất nhiều đồ ăn rồi, con làm ơn ngồi yên một chỗ đi!”

“Con chỉ mua một ít cháo thôi mà!”

Kỳ Tâm chạy vù đi, trên môi nở nụ cười gian xảo. Đồ ăn thì rất nhiều, nhưng cháo trắng thêm nửa lọ muối thì chỉ có một suất đặc biệt mà thôi…

Trong phòng bệnh của Vũ Dĩ Phàm.

“Thầy Vũ, cậu đã đỡ hơn chưa? Sao tự nhiên lại bị viêm loét dạ dày chứ?”

Hiệu trưởng Hoa quan tâm hỏi.

“Anh ấy từ trước đến giờ luôn có thói quen ăn đồ chua! Nói mãi mà vẫn không nghe!”

“Hà Thủy, em biết gì mà nói!”

Vũ Dĩ Phàm bất mãn nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Cô ấy là Ly Hà Thủy, đồng nghiệp và cũng là bạn từ thời cấp ba của anh. Cô thích thầm anh từ khi còn học cấp ba đến giờ.

“Hừ, anh mau ăn cháo đi!”

“Cháo trắng sao? Anh không thích, không ăn!”

“Anh bị loét dạ dày, không ăn cháo thì ăn cái gì chứ?”

“Đã bảo là không ăn!”

Hai người cười nói vui vẻ, đến nỗi hiệu trưởng Hoa ngồi đó cũng thấy mất tự nhiên.

“Khụ, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây. Haizz, con bé Kỳ Tâm này chạy đâu mất dạng rồi!”

Không ai biết Kỳ Tâm nãy giờ đứng trước cửa, chứng kiến hết cảnh tượng thân mật vui vẻ vừa rồi. Cô khó chịu bước vào.

“Bố, cháo trắng bố nhờ con mua này!”

Cô đặt tô cháo đánh bịch một cái lên bàn, xị mặt bỏ đi.

“Con bé này, sao lại vô lễ vậy chứ?”

Hiệu trưởng Hoa thấy vậy cũng vội đuổi theo.

Ly Hà Thủy nhìn theo hướng Kỳ Tâm chạy đi, nhíu mày nói:

“Cô bé đó chính là con gái hiệu trưởng Hoa sao? Có vẻ như được nuông chiều thành hư rồi!”

“Hà Thủy! Đừng nói vậy, em hiểu lầm Kỳ Tâm rồi!”

Anh không vui nói, với lấy tô cháo của Kỳ Tâm, xúc một miếng lớn đưa vào miệng.

Chương 11.

“Ù khụ khụ khụ… ặc ặc ặc…”

“Dĩ Phàm! Anh làm sao vậy?”

Ly Hà Thủy hoảng sợ nhìn anh ho như sắp chết tới nơi.

“Đang yên đang lành, tự nhiên ăn cháo vào thì lại ho?”

Cô nghi ngờ định giật lấy tô cháo từ tay anh.

“Em làm gì vậy? Trả cho anh!”

Vũ Dĩ Phàm ăn phải miếng cháo mặn muốn rụt lưỡi, nhưng vẫn phải cố làm như không biết gì. Đây là cháo mà hiệu trưởng mua cho anh!

“Sao lúc nãy còn õng ẹo chê cháo trắng cơ mà? Bây giờ lại ăn như chết đói vậy?”

Ly Hà Thủy bĩu môi, chẳng lẽ cháo này lại ngon đến thế? Đã vậy cô cũng muốn thử một miếng.

“Cho em một miếng đi!”

“Ối, không được!”

Anh khổ sở than trời, nếu để Hà Thủy nếm được cháo này, không biết cô ấy sẽ làm gì cha con Kỳ Tâm nữa.

Đã đến nước này…

Anh nhắm mắt nhắm mũi nuốt hết tô cháo vào miệng.

“Ưm ưm… ặc… ngon dễ sợ…”

Rồi anh lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Hôm sau.

Cả lớp ngạc nhiên vì người bước vào lớp không phải là thầy Vũ như mọi khi, mà là cô giáo Ly.

“Thầy Vũ bị bệnh, tuần này có thể không lên lớp được. Thời gian này, cô sẽ dạy môn toán cho các em thay thầy ấy.”

“Trời, thầy bị bệnh gì vậy cô? Có nặng lắm không ạ?”

Cả lớp lo lắng hỏi, duy chỉ có một mình Kỳ Tâm là bất mãn khoanh tay trước ngực.

Cô không ngốc đến nỗi không nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của cô giáo Ly khi nhìn cô.

Hứ, cô cũng không ưa gì cô ta cả!

“Hoa Kỳ Tâm, em không nghe giảng mà nhìn đi đâu đó?”

“…”

“Đừng nghĩ mình là con hiệu trưởng mà xấc xược với tôi!”

Ly Hà Thủy bực tức, lớn tiếng mắng Kỳ Tâm. Cả một lớp học bốn mươi con người, nhưng cô ta chỉ để ý mỗi một mình Kỳ Tâm, chỉ cần Kỳ Tâm phạm phải một lỗi gì, cô ta lập tức mắng sa sả.

“Hoa Kỳ Tâm, mời em lên bảng làm bài tập số 5!”

Cả lớp hú hồn, bài đó rất khó, Sâm Phong còn chưa làm được. Không lẽ Kỳ Tâm làm gì chọc giận cô giáo Ly rồi sao?

Quả nhiên, Kỳ Tâm loay hoay cả buổi vẫn chưa làm được bài toán đó.

Ly Hà Thủy thấy vậy càng lên nước:

“Đã không làm được bài, còn không chịu nghe giảng, vô lễ với giáo viên nữa! Em về nhà chép một trăm lần nội quy, buổi sau nộp cho tôi!”

Một trăm lần nội quy! Cô giáo Ly bị điên rồi sao?

Cả lớp sợ xanh mặt, một vài người đứng lên xin cô giáo giảm bớt hình phạt cho Kỳ Tâm.

“Ai nói giúp cho Hoa Kỳ Tâm, phạt gấp đôi!”

Ly Hà Thủy cao ngạo nói.

Kỳ Tâm không nói gì, chỉ nhếch mép cười nhạt.

Cô giáo Ly thân mến, nãy giờ em ghi âm hết rồi, giờ chỉ cần gửi cho thầy Vũ cute thôi!

Chương 12.

Đúng như Kỳ Tâm dự đoán, chỉ năm phút sau, chuông điện thoại của Ly Hà Thủy vang lên. Cô ta nghe máy xong, sắc mặt tái mét, mắt trừng trừng nhìn Kỳ Tâm.

“Cô có chút việc gấp phải đi trước, các em tự quản nhé.”

Cô ta hớt hải chạy đi, làm gì còn vẻ kiêu ngạo hống hách như lúc quát mắng Kỳ Tâm nữa.

Bệnh viện.

“Hà Thủy, em làm anh rất thất vọng.”

Vũ Dĩ Phàm thở dài nhìn cô gái đang sụt sùi khóc lóc trước mặt mình.

“Dĩ Phàm, em chỉ muốn giúp anh xả giận thôi…”

“Con bé là học sinh của anh! Em không có quyền làm gì nó cả!”

“Em xin lỗi…”

“Hôm nay anh sẽ xuất viện, không phiền em phải dạy thay anh nữa đâu!”

Anh kiên quyết nói, mặc kệ Ly Hà Thủy van xin níu kéo.

“Dĩ Phàm, anh với cô bé Kỳ Tâm đó không bình thường!”

Cô ta cười lạnh.

“Đó là chuyện của anh!”

Anh lạnh lùng đáp lại.

Tối hôm đó, tại nhà Vũ Dĩ Phàm.

“Anh hai, anh bị cô nào đá hả? Sao mặt bí xị thế kia?”

“Thằng quỷ kia, biết gì mà nói? Ăn nhanh lên rồi đi rửa bát đi!”

“Suốt ngày rửa bát! Bố mẹ để em đến đây ở cùng anh là để anh chỉ bảo em học hành, chứ không phải đến làm osin cho anh đâu nhá!”

Vũ Dĩ Việt nhe răng trợn mắt cãi lại.

“Ngoan, đi rửa bát đi, sau này anh lấy vợ, sẽ có người rửa bát thay em!”

“Hừ! Anh nhớ đấy!”

Một lúc sau.

Kính coong…

Vũ Dĩ Phàm nằm dài trên sopha xem ti vi.

“Dĩ Việt, ra mở cửa đi!”

“Nhà của anh, anh đi mà mở!”

Anh tức điên lên, ở trường bị con nhóc Hoa Kỳ Tâm chọc tức vẫn còn chưa đủ sao, ở nhà lại đến thằng em trai trời đánh này nữa.

“Có tin anh đóng gói trả em về cho bố mẹ không hả?”

“Hừ! Để tôi đi vậy! Suốt ngày chỉ biết ăn hiếp con nít!”

Vũ Dĩ Việt làu bàu như ông cụ non, đi ra mở cửa.

“Oa, chào chị xinh đẹp! Chị xinh đẹp ơi, chị xinh quá à!”

Vũ Dĩ Việt phấn khích hét toáng lên.

“Oa, thầy Vũ phiên bản nhỏ đây sao?”

Kỳ Tâm cũng phấn khích hét toáng lên.

“Chị xinh đẹp à, cho em thơm một cái được không?”

Vũ Dĩ Việt cười tít mắt hỏi.

Kỳ Tâm rất thích thằng bé đáng yêu này, reo ầm lên:

“Được chứ được chứ, một trăm cái cũng được!”

“Chị xinh đẹp mang nhiều đồ ăn thế? Cho em đúng không?”

“Đúng đúng, cho em hết…”

“Chị xinh đẹp tên là gì vậy?”

“Chị là Hoa Kỳ Tâm…”

“Đọc số điện thoại.”

“0123456789.”

“Ok! Lưu là ‘Chị Kỳ Tâm xinh đẹp’ được không?”

“Được được…”

“…”

Cứ thế hai người đứng ở cửa léo nhéo nói chuyện, đúng hơn là thi nhau hét ầm lên hàng tiếng đồng hồ.

Vũ Dĩ Phàm bị ồn quá không chịu nổi, tức giận chạy ra túm cổ hai kẻ tâm thần kia lôi vào nhà.

“Em trai vào rửa bát tiếp được chưa?”

Chương 13.

“Thì ra nhóc là em trai thầy Vũ sao? Đúng là giống thật đó…”

Kỳ Tâm thích thú nựng nựng hai má phúng phính của Vũ Dĩ Việt.

“Không giống, em đẹp trai hơn anh hai nhiều!”

Vũ Dĩ Việt nhăn mặt phản bác.

“Còn nữa, cấm chị xinh đẹp được gọi em là nhóc!”

“À… ừ… chị nhớ rồi…”

Kỳ Tâm đơ người mấy giây, quái lạ, sao lúc nói chuyện với thằng nhóc này, cô luôn phải nhún nhường nó vậy?

“Hoa Kỳ Tâm, em đến đây làm gì?”

Một giọng nói nguy hiểm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện nhí nhố của Kỳ Tâm và Dĩ Việt.

“À… em đến thăm thầy, không được sao?”

“Ờ… được chứ… em ngồi đó đi…”

Anh cười thân thiện nhưng trong lòng thì đang chửi thầm. Đến thăm tôi sao, có mà đến xem tôi chết chưa thì có!

Kỳ Tâm đang ân hận về vụ tô cháo “siêu muối” hôm trước, cô chủ động cười nói lấy lòng anh:

“Thầy Vũ à, thầy đã khỏe hẳn chưa? Em có đem rất nhiều trái cây, để em gọt cho thầy ăn nhé? Dạ dày thầy không tốt, đừng nên ăn những thứ quá chua…”

“Và cả những thứ quá mặn nữa!”

Anh hờ hững bổ sung một câu.

“À… phải phải… đúng vậy đó, hihi…”

Xoảng!

“Anh hai ơi, chị xinh đẹp ơi, em làm vỡ bát mất rồi, huhu…”

“…”

Vũ Dĩ Phàm ngạc nhiên muốn rớt luôn mắt ra ngoài, thằng quỷ này cũng biết khóc lóc làm nũng cơ đấy!

Anh đang định đứng lên thì Kỳ Tâm đã nhanh nhảu đứng dậy ấn anh ngồi xuống ghế.

“Thầy Vũ à, để em đi! Thầy mới ốm dậy, cần phải nghỉ ngơi nhiều! Hì hì…”

Anh hơi mỉm cười, hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô xăm xăm chạy vào phòng bếp. Coi bộ cô nhóc này cũng biết làm việc nhà đấy chứ!

Xoảng! Xoảng! Xoảng!

“Huhu, anh hai ơi, chị xinh đẹp cũng làm vỡ bát mất rồi!”

Anh hằm hằm đi vào bếp, xách cổ hai kẻ phá hại lôi ra ngoài.

“Mời hai ông bà ngồi chơi xơi nước giùm tôi!”

Kỳ Tâm áy náy nhìn anh lúi húi dọn dẹp trong bếp.

“Chị xinh đẹp đừng để ý, em nói cho chị nghe, trông anh hai hung dữ vậy thôi, chứ nhìn mặt là biết anh ấy có số hầu vợ rồi!”

Vũ Dĩ Việt thản nhiên ăn trái cây, lại bắt đầu một chủ đề nhí nhố mới.

“Thật sao? Hừm…”

“Không cần phải tính toán, chị không có cửa đâu!”

“Gì?? Thằng nhóc này, em biết chị đang nghĩ gì sao?”

Kỳ Tâm giật thót, có lẽ thằng oắt này từ hành tinh khác đến mất!

“Nhìn bản mặt dại trai của chị là em biết thừa rồi!”

“Chị đâu có…”

“Muốn làm chị dâu của em sao, chị còn phải cố gắng nhiều!”

Chương 14.

“Tại sao chứ? Chị vừa xinh vừa đáng yêu, cái gì chị cũng giỏi hết!”

Kỳ Tâm nhanh nhảu biện hộ.

“Kỳ Tâm, em đã làm bài tập chưa?”

Vũ Dĩ Phàm từ trong nhà bếp đi ra, cất giọng lạnh lùng hỏi.

“Hớ? Bài tập gì chứ?”

“Bài tập sách giáo khoa trang 23, sách bài tập trang 92, bài số 10 và 15 sách tham khảo trang 36, 10 tập đề luyện thi, 100 bài tập tôi tự soạn nữa…”

Rầm!

“Ối, chị xinh đẹp ngất xỉu rồi anh hai ơi!”

Anh cau mày nhìn cô nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha.

“Gọi cô ấy dậy!”

“Chị ơi, chị à, chị xinh đẹp ơi, tỉnh lại đi, chị đừng chết mà… huhu…”

“…”

“Lẽ nào chị sẽ giống như công chúa Bạch Tuyết, tỉnh lại sau nụ hôn của hoàng tử? Anh hai, mau lại đây hôn cho chị ấy tỉnh lại đi!”

Bốp!

Anh nổi giận, không thương tiếc táng cho thằng em quý hóa một cú vào đầu.

“Ăn nói linh tinh! Muốn thì em đi mà hôn!”

“Huhu… đau quá… đồ bạo hành trẻ nhỏ, đồ… đồ vũ phu! Hèn gì đến giờ vẫn ế!”

Dĩ Việt ôm đầu khóc tu tu, trông vô cùng đáng thương.

“Ế gì mà ế hả? Anh đây quá nhiều người theo đuổi nên chưa lựa được thôi!”

“Hừ! Bớt xạo đi anh hai! Trừ bà chị này ra, còn có ai dám theo anh à?”

“Em thì biết gì? Hoa Kỳ Tâm dở hơi này chính là một phần tử quá khích trong đám con gái theo đuổi anh đó!”

“Cũng chỉ có người dở hơi như bà chị này mới đi theo đuổi anh!”

Dĩ Việt lắc lắc đầu, ngả người vào ghế suy tư.

“Hai người vừa phải thôi! Thấy tôi đang xỉu, không lo cứu chữa thì thôi, lại còn ở đấy nói xấu tôi nữa!”

Kỳ Tâm nhảy dựng lên.

“May quá! Chị tỉnh rồi, nhà em có mỗi hai phòng, em không thể để chị ngủ phòng em được, mà em lại không nỡ để chị ngủ ngoài phòng khách… chỉ còn mỗi phòng anh hai thôi…”

“Dĩ Việt! Ngậm mồm lại mau! Về phòng học bài!”

Anh tức giận gầm lên, rồi quay sang Kỳ Tâm:

“Còn em nữa, mau về nhà học bài đi! Em đến đây đã xin phép bố mẹ chưa? Có biết bây giờ muộn lắm rồi không hả?”

“Phải đó thầy Vũ, muộn quá rồi, một mình em về sợ lắm á… huhu…”

“Hừ! Đợi một chút, tôi gọi taxi đưa em về!”

Anh phát mệt với cô nhóc này mất!

“Huhu… không được đâu, nhỡ… nhỡ ông tài xế… giở trò với em thì sao? Tốt nhất là thầy đưa em về đi…”

Cô khóc ầm lên, làm như mình oan ức lắm.

Anh tức quá, hai tay nắm chặt quả đấm, nhếch miệng cười:

“Vậy em không sợ tôi sẽ giở trò gì với em sao?”

Cô lẩm bẩm:

“Được vậy thì tốt quá!”

Chương 15.

“Lẩm bẩm cái gì đó?”

Anh nhìn cô như muốn xử tử cô luôn vậy.

“À… haha… đâu có gì đâu…”

Im lặng mấy giây.

“Ủa, thầy Vũ, thầy không định đi sao?”

Kỳ Tâm chột dạ hỏi dò, lỡ anh đổi ý thì tính sao giờ?

“Tôi đang gọi taxi, tôi sẽ đi cùng em…”

“Ối không được…”

Thầy giáo soái ca ơi, gọi taxi thì còn gì là không gian riêng tư nữa? Không hiểu đầu óc thầy thông minh ở đâu nữa!

“Sao lại không được?”

Anh vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng thẩm vấn cô.

“À… tại vì… em bị say xe… đúng đúng… em bị say xe đó…”

Bùm!

Anh tức điên, không nhịn được đấm mạnh vào tường một cú.

“Tóm lại giờ Hoa tiểu thư muốn thế nào?”

“Hơ… thầy làm em sợ đó…”

“Tôi hỏi em muốn thế nào?”

“À thì… em thấy tốt nhất là thầy cùng em đi dạo phố, ấy nhầm, đi bộ, đúng rồi, là đi bộ đó…”

Anh không nói gì, lừ lừ quay vào phòng, bỏ lại Kỳ Tâm thấp tha thấp thỏm.

Thất bại rồi sao? Âm mưu của cô thất bại rồi sao? Huhu…

“Khoác áo vào!”

“Há?”

Lại quát! Giật hết cả mình không à!

“Ngoài trời lạnh lắm! Mau khoác áo vào! Tôi đưa em về!”

Cô mở to mắt nhìn chiếc áo khoác giơ lên trước mặt.

“Áo của thầy hả?”

“Sao em nói nhiều quá vậy? Không lẽ của Dĩ Việt?”

“A được được… em mặc liền!”

Kỳ Tâm vui sướng giật lấy chiếc áo, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Ôi, áo của soái ca, mùi của nó thật là nam tính quá đi!

Anh nhìn cô cười như con ngốc, khuôn mặt anh tuấn bất giác cũng nở nụ cười.

“Cắt!!!! Đề nghị hai ông bà dừng ngay hành động dạy hư trẻ con!”

Dĩ Việt từ đâu chạy ra, phá tan tành không khí lãng mạn.

“Muốn đánh mông hả em trai? Về phòng mau!!!”

Mặt anh đen như đáy nồi, sao anh đàng hoàng tử tế thế mà lại có thằng em trai đen tối như vậy?

Trên đường về.

“Oa, trời đẹp quá ha thầy Vũ?”

“Đen thui chứ có gì đẹp!”

“Một hai ba bốn năm sáu… hí hí… nhiều sao quá, thật lãng mạn quá…”

“Kỳ Tâm này!”

“Dạ?”

Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô làm tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Ôi, không phải là tỏ tình đấy chứ??? Ngại quá đi!!

Đáp lại trái tim thổn thức của cô là một câu nói vô cùng nghiêm túc:

“Có lẽ tôi nên đưa em đến bệnh viện tâm thần trước.”

Chương 16.

Bệnh viện tâm thần sao?

Anh muốn đưa cô đến bệnh viện tâm thần sao?

Cô cố nặn ra một nụ cười:

“Thầy Vũ, thầy vui tính quá đi! Sao lại muốn đưa em đến bệnh viện tâm thần?”

Anh làm bộ thở dài:

“Dấu hiệu thứ nhất, hay cười một mình.”

“…”

“Dấu hiệu thứ hai, hay ảo tưởng.”

“…”

“Dấu hiệu thứ ba, hay tự nhận mình đẹp và bắt người khác công nhận điều đó.”

“…”

“Dấu hiệu thứ tư, mất khả năng nhận thức thế giới xung quanh.”

“…”

Kỳ Tâm bị anh nói cho xanh mặt, bất lực cãi lại:

“Sao thầy lại nói em mất khả năng nhận thức thế giới xung quanh?”

Anh giơ tay chỉ chỉ lên trời, thản nhiên đáp:

“Trời đen thui không có lấy một ngôi sao, vậy mà em lại đếm được tận sáu ngôi!”

“À… hơ…”

Huhu, con người vô tâm kia, cô đang bị tình yêu làm mờ mắt, nhìn đâu cũng thấy màu hồng, nhìn trời đen thui cũng thấy sao, anh có hiểu không hả?

“Thôi, đi nhanh lên, có vẻ trời sắp mưa rồi đấy!”

Anh vừa dứt lời…

Rào rào rào rào rào…

“Thầy Vũ, tôi hối hận vì đã thích anh!”

Kỳ Tâm nức nở khóc, mồm miệng gì mà vừa gọi mưa là mưa liền! Lại còn coi cô như một kẻ tâm thần nữa!

“Này, đứng lại, em đi đâu đó? Trời đang mưa to đấy!”

Kỳ Tâm khóc um lên, xông vào một quán nhậu ven đường.

“Òa òa á á… huhuhu…”

Chủ quán thấy vậy sợ hết hồn:

“Cháu không sao chứ?”

“Cháu không sao, cho cháu một chai, à không, hai chai, à không, hai thùng bia đi!”

“Hai… hai thùng sao? Cháu không uống được đâu!”

“Tóm lại ông có bán không hả?”

“…”

“Không bán chứ gì?”

Kỳ Tâm móc trong túi ra một cái bật lửa, cái bật lửa này là bố cô đi du lịch nước ngoài mua về tặng cô, là hàng hiệu phiên bản giới hạn, đúng chuẩn dân chơi.

“Mang bia ra đây! Tôi đốt quán bây giờ!”

Cô khiêu khích nhìn ông chủ quán tội nghiệp.

Chương 17.

Ông chủ quán sợ hãi vội mang hai thùng bia ra.

Kỳ Tâm thấy vậy, mắt sáng lên, bắt đầu mở bia ra uống, uống một hơi hết gần nửa chai, vừa uống còn vừa rên rỉ hát.

“Huhu, ở đâu ra một con người vô tâm như vậy…”

“Đúng là đồ mắt mù mới không nhìn thấy mình tốt thế nào mà…”

“Một thằng khốn, tôi sẽ bắt cóc anh đem đi bán, bán làm trai bao, không không, bán sang châu Phi luôn!”

Khi Vũ Dĩ Phàm đuổi kịp thì đã thấy Kỳ Tâm nằm lăn ra bàn ngáy khò khò.

Ông chủ quán len lén nhìn sắc mặt đen thui của anh, dè dặt hỏi:

“Cậu là Vũ Dĩ Phàm đúng không?”

“Đúng là tôi! Có chuyện gì ạ?”

“Bạn gái cậu uống say, đập nát hết quán của tôi rồi! Cô bé còn nói một lát nữa sẽ có người tên là Vũ Dĩ Phàm đến đền…”

Anh nghe đến đây, sắc mặt từ màu đen thui chuyển sang đỏ như núi lửa phun trào.

“Bạn gái gì cơ? Ông đừng ăn nói linh tinh! Lại còn đền cái gì chứ? Tôi không liên can!”

Ông chủ quán nãy giờ vẫn nghĩ Kỳ Tâm là tiểu thư nhà giàu bỏ nhà đi chơi, đợi một lúc sẽ có người đến chuộc, bây giờ nghe anh nói không chịu đền, tức giận túm áo anh la ầm lên:

“Đồ mất nết kia! Đền cho tôi mau! Thanh niên trai tráng gì mà bắt nạt một ông già lọm khọm vậy hả?”

Anh đen mặt nhìn xung quanh, chai lọ vỡ tan tành, bàn ghế đổ tứ tung, nồi niêu xoong chảo, bát đĩa thìa đũa nhà người ta đều bị Kỳ Tâm đập nát bét không chừa một thứ gì.

Còn cái kẻ đầu sỏ gây chuyện thì đang nằm lăn quay ra ngủ như chết.

“Giờ sao? Không đền đúng không?”

Ông chủ quán vẫn túm chặt anh không buông.

Giời ơi! Anh có tội tình chi? Sao ông ấy lại nhìn anh như thằng phá làng phá xóm thế này?

“Dạ cháu xin lỗi, cháu chỉ có nhiêu đây thôi, ông cầm tạm được không?”

Anh nuốt cục tức vào bụng, móc hết tiền trong túi ra đưa cho ông chủ quán.

Kỳ Tâm đang nằm ngáy o o, tự dưng ngóc đầu dậy, lè nhè nói:

“Chỗ đó không đủ đâu, ông à, cho cháu cắm tên này ở đây nha! Mai cháu đến chuộc!”

Ông chủ quán: “…”

Vũ Dĩ Phàm : “…”

“Ông yên tâm đi, cháu không đến chuộc thì cũng có mụ Ly Hà Thủy đến rước về!”

“…”

“Anh ta biết rửa bát, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, biết nhiều thứ lắm!”

“…”

“Cho anh ta làm bồi bàn thì các chị em ghé quán của ông ngùn ngụt cho xem! Ha ha ha ha… khụ… ọe ọe…”

“…”

Ai đó nghe thấy mấy lời chán sống của Kỳ Tâm, tức giận nhét tiền trở lại vào ví, hằm hằm bỏ về.

“Này, cậu kia, cậu không đền tôi à? Còn cô bé kia thì ai đưa về đây?”

Ông chủ quán tội nghiệp đuổi theo gọi anh lại.

Anh không thèm ngoảnh lại lấy một lần, gắt um lên:

“Ông cứ để cô ta nằm đó đi, lát nữa sẽ có người tên là Sâm Phong đến chuộc!”

Chương 18.

“Ông cứ để cô ta nằm đó đi, lát nữa sẽ có người tên là Sâm Phong đến chuộc!”

Anh vừa dứt lời…

“Ủa, thầy Vũ, muộn thế này rồi sao thầy còn ở đây?”

Sâm Phong xách một túi đồ đi qua, ngạc nhiên hỏi.

“À, thầy đi dạo thôi… Còn em sao lại ở đây?”

“Em đi mua chút đồ thôi ạ… ủa, kia không phải Kỳ Tâm sao?”

Sâm Phong nhìn qua cũng nhận ra là Kỳ Tâm, cậu hốt hoảng chạy đến đỡ cô dậy.

“Kỳ Tâm, Kỳ Tâm, sao cậu lại nằm đây? Cậu uống bia sao? Trời ạ, mau đứng dậy, tớ đưa cậu về!”

“Á, bỏ ra, tôi không về đâu! Cậu là ai? Đừng có mà lợi dụng nhé!”

“Tớ là Sâm Phong! Cậu không nhận ra tớ sao? Mau đi về, một mình cậu ở đây không an toàn!”

“Ai nói Kỳ Tâm một mình ở đây?”

Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ vang lên.

“Ủa, thầy Vũ, thầy chưa đi sao? Em tưởng thầy đi dạo mà!”

“Phải, tôi đi dạo cùng với Kỳ Tâm!”

Anh bước đến kéo tay Kỳ Tâm định cõng lên.

(Ông chủ quán: “Yeahhh! Cuối cùng cậu ta cũng quay lại rồi!”)

Sâm Phong lạnh lùng gạt tay anh ra:

“Thầy nói là Kỳ Tâm đi cùng thầy? Vậy tại sao thầy lại để cô ấy say khướt thế này?”

“Việc này là ngoài ý muốn! Cậu tránh ra, tôi đưa Kỳ Tâm về!”

“Sao mà em yên tâm được? Thầy tránh ra, em đưa Kỳ Tâm về!”

Vũ Dĩ Phàm lạnh mặt quát lên:

“Giao cô ấy cho cậu mới là không yên tâm! Tôi là thầy giáo của cô ấy, đây là trách nhiệm của tôi!”

“Thầy vẫn còn nhớ mình là thầy giáo của Kỳ Tâm sao?”

Sâm Phong bám theo không buông.

“Tôi cũng mong cậu đừng vượt quá giới hạn của một người bạn!”

Anh bỏ lại một câu, cõng Kỳ Tâm đi.

“Chết tiệt!!!”

Sâm Phong đá ghế đánh “rầm” một cái, tức giận bỏ đi.

(Ông chủ quán: “Ai trả tiền cho tôi???”)

Trên con đường khuya vắng vẻ.

“Ọe… ọe… ự…”

Kỳ Tâm nôn lấy nôn để.

Vũ Dĩ Phàm khóc dở mếu dở lau áo, lau tay, lau mặt, lau đầu, lau đi lau lại khuôn mặt đẹp như nam thần và mái tóc bồng bềnh quyến rũ của mình.

Nếu để đám nữ sinh thấy cảnh này, hình tượng soái ca của anh sẽ tan thành mây khói.

Tinh tính tình tinh…

Chuông điện thoại của Kỳ Tâm reo lên.

Nhìn Kỳ Tâm đang gà gật ngủ, anh thở dài cầm điện thoại lên xem.

“Bố bụng xệ” đang gọi…

Thôi chết rồi! Bố Kỳ Tâm đang gọi!

Hiệu trưởng đại nhân đang gọi!

Làm sao giờ???

Chương 19.

Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Bố bụng xệ đang gọi” kia.

Hoa Kỳ Tâm, kiếp trước tôi nợ gì em đúng không?

Nghe hay không nghe?

Nghe cũng chết, không nghe cũng chết!

Anh đang do dự thì Kỳ Tâm đã chộp lấy điện thoại.

“Alo, bố béo của con đó hả?”

“Kỳ Tâm! Con đang ở đâu? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Con đang ở… òa huhu, bố ơi, con đang ở đâu đây… huhuhu…”

Hiệu trưởng Hoa nghe vậy bủn rủn tay chân:

“Con không sao chứ? Con ở đâu vậy? Bình tĩnh kể cho bố nghe!”

“Con bị bắt cóc rồi bố ơi!! Uhuhu…”

Ông bố tội nghiệp nào đó sợ rớt tim ra ngoài luôn rồi.

“Con… bị bắt cóc sao? Con có nhìn rõ mặt tên bắt cóc không?”

Kỳ Tâm dụi dụi mắt nhìn Vũ Dĩ Phàm bên cạnh:

“Tên bắt cóc sao? Ừm… nhìn mặt anh ta giống mặt thầy Vũ Dĩ Phàm ghê!”

Anh sợ khiếp vía, vội giật lấy điện thoại:

“Hiệu trưởng Hoa, là em, là Vũ Dĩ Phàm! Chuyện không như Kỳ Tâm nói đâu!”

“Là cậu sao? Mau đưa con gái tôi an toàn trở về, ngay lập tức!”

“Dạ dạ…”

Ba mươi phút sau, anh đang yên vị ngồi trên ghế uống nước cùng hiệu trưởng Hoa.

“Vũ Dĩ Phàm, cậu có thể giải thích tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”

“À dạ… chuyện là thế này…”

“Tại sao con gái tôi lại ở cùng cậu? Tại sao nó lại say không biết trời đất là gì như thế? Tại sao hai đứa không về sớm mà lại lang thang ngoài phố khuya thế này? Tại sao…”

“Hiệu trưởng, em biết lỗi rồi, tại em tại em hết…”

Anh khúm núm đáp, trong lòng thì muốn treo ngược Kỳ Tâm lên trần nhà đến nơi.

Hiệu trưởng Hoa thở dài:

“Dĩ Phàm, cậu thật sự không biết gì sao?”

Anh ngơ ngác hỏi lại:

“Biết cái gì cơ ạ?”

“Con bé Kỳ Tâm, nó rất thích cậu. Mặc dù bản tính nó mê trai đẹp, nhưng tôi chưa từng thấy nó để ý ai như cậu.”

“Em…”

“Dĩ Phàm, tôi biết cậu khó xử. Tình cảm nó dành cho cậu, cậu có thể chấp nhận hoặc từ chối, tôi không có quyền can thiệp.”

“…”

“Nhưng tôi là bố của Kỳ Tâm, thấy nó vì cậu mà bê tha như thế, tôi không thể làm ngơ. Có thể tôi sẽ cho con bé chuyển trường.”

Anh thẫn thờ không tin vào tai mình. Không, Kỳ Tâm không thể chuyển trường được, anh không thể xa cô ấy được!

Hả? Chẳng lẽ anh cũng thích Kỳ Tâm rồi sao?

Hiệu trưởng Hoa nhìn anh lẩm bẩm một mình như kẻ điên, đằng hắng một tiếng:

“Ừm! Kỳ thi khảo sát sắp tới, nếu Kỳ Tâm qua được, tôi sẽ không bắt nó chuyển trường nữa. Còn nếu không…”

“Giời ạ! Hiệu trưởng đừng nói nữa! Em đảm bảo là Kỳ Tâm sẽ qua!”

Anh bật dậy như lò xo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chương 20.

Ngày chủ nhật. Ba giờ sáng.

“Trời đất! Kỳ Tâm, sao con dậy sớm quá vậy?”

Bố mẹ Kỳ Tâm nghe thấy tiếng động lạ trong phòng cô, vội chạy vào xem có chuyện gì.

“Oáp… dậy cái gì chứ… con còn chưa đi ngủ mà…”

“Con học thâu đêm sao?”

“Dạ vâng… oáp…”

Bà Hoa nghe vậy mừng quá suýt nữa ngất luôn tại chỗ, cuối cùng đứa con gái bất trị này cũng chịu “cải tà quy chính” rồi, còn hiệu trưởng Hoa thì khẽ mỉm cười, bước đến vỗ vai con gái:

“Giỏi lắm, nhưng mà con phải học hành có giờ giấc điều độ, thức khuya xấu lắm đó!”

“Dạ!”

Kỳ Tâm lễ phép đáp, sau đó lăn ra ngủ như chết.

Buổi trưa.

“Ủa, là thầy giáo Vũ sao?”

“Là cháu, cô Hoa. Cháu đến kèm Kỳ Tâm học.”

“Trời ơi, tiếc quá, con bé vừa mới ra ngoài, nó nói là muốn ra hiệu sách!”

“Hả? Kỳ Tâm đến hiệu sách sao?”

Anh vội vàng chạy như bay đến hiệu sách gần đó.

Haizz, cô nhóc này, không phải tại lời anh nói tối qua mà nổi khùng đấy chứ?

(Tối hôm qua….

Tại nhà Vũ Dĩ Phàm.

“Thầy Vũ, em không muốn chuyển trường, em nhất định phải vượt qua kỳ thi này!”

Kỳ Tâm thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.

“Cố lên, tôi cũng không muốn em chuyển trường đâu!”)

Đấy, anh chỉ nói mỗi câu đó thôi, còn cô nhóc này nghĩ đi đâu thì anh cũng bó cánh rồi.

Hiệu sách.

Có một cô nữ sinh đang ngẩn ngơ nhìn dãy sách cao ngất, do dự không biết nên chọn sách nào.

Dẫn theo không biết bao nhiêu con mắt cũng đang ngẩn ngơ ngắm nhìn cô.

“Ồ, hình như cuốn kia mình có thấy trong giá sách của thầy Vũ!”

Cô kiễng chân lên với một cuốn sách, lập tức có vài anh chàng lao đến lấy cho cô.

Kỳ Tâm tươi cười nói cảm ơn, làm bọn họ sướng muốn nhảy cẫng lên.

“Kỳ Tâm! Trùng hợp quá, em cũng đến đây mua sách sao?”

Vũ Dĩ Phàm lao xồng xộc vào hiệu sách, miệng thở hồng hộc, còn mắt thì trừng trừng nhìn mấy cậu trai kia.

Bọn họ sợ hãi vội lỉnh đi chỗ khác.

Anh bực mình đi lướt qua những hàng sách, lựa mấy cuốn rồi lôi Kỳ Tâm về.

“Đọc sách phải biết chọn lọc, nhất là với cái đầu của em thì càng phải chọn lọc kỹ càng!”

“Dạ! Hì hì…”

Kể từ hôm đó, hai người sáng đi sớm, chiều về muộn, tối lại học tăng cường.

Mà điều lạ lùng là Kỳ Tâm bỗng nhiên tiếp thu rất nhanh, tiến bộ thấy rõ.

Kết quả, cô không chỉ vượt qua kỳ thi, mà còn tăng được 100 hạng, vừa đủ điểm đỗ vào lớp chọn.

Chương 21.

“Bố ơi, con đỗ vào lớp chọn rồi! Ha ha ha…”

Kỳ Tâm biết được kết quả thi, điều đầu tiên cô làm là phi xồng xộc vào phòng hiệu trưởng để khoe với bố mình.

“Ra ngoài đi! Có gì về nhà rồi nói!”

“Hic, sao bố lạnh lùng với con như vậy? Hay là bố can thiệp vào kết quả của con đó?”

“Con bé này! Con cho bố là loại người gì hả?”

Hiệu trưởng Hoa nghe con gái rượu nhà mình ba hoa chích chòe, mặt lạnh như một cục đá.

“Không phải thì thôi, sao bố lại cáu gắt với con như thế? Chính bố vừa nói có chuyện gì thì về nhà nói mà!”

“Ờ thì…”

Hiệu trưởng Hoa á khẩu không biết trả lời ra sao. Gần đây thằng nhóc Dĩ Phàm và Kỳ Tâm con gái ông suốt ngày như hình với bóng. Hừ, con gái bảo bối của ông không thể dâng không cho thằng nhóc đó được!

Nghĩ vậy, ông giận dữ rống lên:

“Tại sao hôm đó lại uống say, hả?”

“Ủa, sao bố biết?”

“Sao bố biết á? Danh tiếng của con còn ít người biết quá à? Uống say bét nhè, đập nát quán nhà người ta, con giỏi quá rồi! Từ hôm nay, phạt con…”

Vù!!!

Kỳ Tâm nghe đến chữ “phạt”, chạy biến ra ngoài như một cơn lốc.

Mười giây sau, cô lại chạy vù vào, léo nhéo nói:

“Ngài hiệu trưởng, thầy Vũ là một thầy giáo giỏi, để thầy ấy dạy lớp chọn là hợp lý nhất! Mong ngài chú ý điểm này!”

Rồi lại chạy vù đi.

Đã đến năm học cuối cấp.

Kỳ Tâm vừa đủ điểm đỗ vào lớp chọn, nên đương nhiên là đứng bét lớp.

Mỗi ngày đi học về cô chỉ biết than ngắn thở dài:

“Ôi, cái lớp gì vậy nè! Toàn những đứa đến từ hành tinh khác! Để cho người khác giỏi cùng với chứ!”

Tình hình học tập của cô, ngoài bố mẹ cô ra thì còn có một người cũng đang lo sốt vó.

“Kỳ Tâm, em chọn hai tư sáu hay là chọn ba năm bảy?”

“Hai tư sáu? Ba năm bảy? Trời ơi, thầy Vũ, thầy đang nghĩ cái gì vậy, hí hí…”

Bốp! Anh gõ cây bút vào đầu cô:

“Tỉnh lại đi! Tôi hỏi em là muốn tôi kèm học hai tư sáu hay ba năm bảy!”

“Chủ nhật đi!”

Kỳ Tâm mất hứng, không để ý anh nữa, cắm cổ làm bài tập.

Buổi sáng chủ nhật.

“Hế lô thầy Vũ đập chai! Ủa, mùi gì thơm thế nhỉ?”

Cô như thường lệ đến nhà anh để anh kèm cặp vào ngày chủ nhật.

Vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, thế là cô bay theo mùi thơm đó vào bếp.

Chương 22.

Cô thấy một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô đang xào nấu cái gì đó, đứng bên cạnh bà ấy là Dĩ Việt đang hau háu nhìn.

“Mẹ ơi, cho con nếm trước nha mẹ!”

“Thằng quỷ, suốt ngày chỉ biết có ăn!”

Ồ, thì ra là mẹ của thầy Vũ sao?

Ha ha ha, phải vào chào hỏi mẹ chồng tương lai mới được!

“Con chào bác! Dĩ Việt, chào bé cưng!”

Bà Vũ trố mắt ra nhìn:

“Chào con! Con là…”

Cô còn chưa kịp trả lời thì đã bị Dĩ Việt lao đến kéo ra phòng khách ngồi.

“Oái, sao em lại đuổi chị chứ?”

“Hừ, không đuổi ra thì có phải chị sẽ giới thiệu chị là con dâu tương lai của mẹ em không?”

“Chị đâu có!”

Kỳ Tâm ra vẻ oan ức nói, nhưng trong bụng lại nghĩ thầm: “May quá! Suýt chút nữa mình lỡ miệng nói như thế!”

Cô đứng dậy, chỉnh đốn trang phục đầu tóc, hiên ngang bước vào bếp:

“Thưa bác, con tên là Hoa Kỳ Tâm, con là học sinh của thầy Vũ! Con đến đây nhờ thầy Vũ kèm cặp thêm!”

Dĩ Việt thở phào nhẹ nhõm, nếu để bà chị này nói năng linh tinh trước mặt mẹ cậu, không biết cậu sẽ bị anh hai xử lý thế nào nữa.

“Ồ, thì ra là học sinh của Dĩ Phàm sao? Mau vào đây nếm thử đồ ăn bác nấu đi, lát nữa Dĩ Phàm tắm xong sẽ ra!”

Á!

Đang tắm sao?

Kỳ Tâm nở một nụ cười bỉ ổi, dọa Dĩ Việt sợ dựng tóc gáy.

“Chị kia, chị định làm gì anh hai tôi?”

“Babe, chị có làm gì đâu!”

Kỳ Tâm xoa xoa đầu Dĩ Việt rồi hớn hở đi vào bếp.

“Bác gái, bác nấu ăn ngon quá đi!”

“Vậy con ăn nhiều một chút!”

Bà Vũ cười hiền lành, tỉ mỉ quan sát Kỳ Tâm. Cô gái này không tệ, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của bà.

“Mẹ ơi, mẹ quên mất con trai yêu của mẹ rồi sao?”

Dĩ Việt ngồi một bên giận dỗi nói. Mẹ đúng thật là, chưa gì đã bị bà chị dở hơi này lôi kéo dụ dỗ rồi.

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy thương anh hai đến thế, anh ấy đúng là xui tám kiếp mới vớ phải bà chị này mà!

Cạch! Cửa phòng tắm mở ra, Vũ Dĩ Phàm cầm khăn lau lau tóc, cơ bụng sáu múi đập thẳng vào con mắt háo sắc của ai kia.

Bà Vũ thấy Kỳ Tâm đưa tay che mũi, hốt hoảng:

“Kỳ Tâm! Con sao vậy? Đồ ăn cay quá sao?”

Anh nhíu mày, vội vơ lấy chiếc áo mặc vào.

“Em đến rồi hả? Sao không gọi tôi?”

“…”

“Mỗi lần thấy trai đẹp là em lại như vậy à?”

“Phải, à… không phải đâu, trai nào bằng trai này được chứ…”

Chương 23.

“Hoa Kỳ Tâm, em mới có 18 tuổi thôi!”

Anh tức giận hét lên.

“Thầy Vũ, 18 tuổi là tuổi đã biết yêu! Đã thế thầy còn suốt ngày lượn lờ trước mặt em, bảo em làm sao mà…”

“Ai lượn lờ trước mặt ai cơ?”

Anh tức quá, từ trên ghế đứng bật dậy.

Cái bàn đáng thương vô duyên vô cớ bị đấm một phát.

“Dĩ Phàm, con làm gì đó? Tự nhiên đấm bàn như tên côn đồ là sao?”

Bà Vũ ôm lấy Kỳ Tâm như gà mẹ bảo vệ gà con, nhẹ nhàng hỏi:

“Con không sao chứ?”

“Dạ con không sao đâu bác…”

“Đừng khóc đừng khóc… Dĩ Phàm, con học ở đâu cái kiểu quát mắng dọa nạt học sinh thế hả?”

“Mẹ à, con đâu có!”

Anh oan ức thanh minh.

“Đừng biện hộ nữa! Con nghe đây, nếu để mẹ biết con còn bạo hành học sinh nữa, thì đừng gọi mẹ là mẹ!”

Bà Vũ nghiêm mặt nói, tức giận bỏ đi.

“Anh hai, anh thấy chưa? Chúng ta sắp mất mẹ rồi! Oa huh u…”

“Dĩ Việt! Trật tự đi! Đàn ông con trai gì mà hở tí là khóc thế hả?”

Lại có tiếng nói từ trên lầu vọng xuống:

“Còn quát mắng em nữa à? Dĩ Phàm, tối nay con nhịn đói đi là vừa!”

Vũ Dĩ Phàm khó khăn nuốt cục tức vào bụng, quay sang nhìn hai cặp mắt nai con vô tội của Kỳ Tâm và Dĩ Việt, trong lòng chỉ muốn treo ngược hai đứa nhóc này lên ngọn cây.

“Hai đứa, lấy sách vở ra học bài!”

“Thầy Vũ, em không ngồi học chung với thằng quỷ này đâu!”

“Anh hai, em không ngồi học chung với bà thím này đâu!”

“…”

“Chị nói ai là thằng quỷ hả?”

“Em nói ai là bà thím hả?”

“…”

“Chị nói em đó, con trai gì mà đanh đá hết phần thiên hạ!”

“Chị thì sao, con gái gì mà hễ thấy trai đẹp là sáng mắt lên!”

“…”

“Em trật tự đi, tại em mà thầy Vũ của chị mới bị mắng đó!”

“Chị trật tự đi, tại chị mà anh hai của em mới bị mắng đó!”

“…”

Anh uể oải đi lấy hai viên Panadol uống.

Có lẽ anh đã thật sự sai lầm khi để hai đứa này ngồi học chung.

Tổng kết một ngày chủ nhật, vị thầy giáo soái ca nào đó vừa bị mẹ mắng, vừa bị xóa sổ bữa tối, vừa được tặng kèm một combo ù tai và nhức đầu.

Vẫn còn chưa hết, buổi tối trước khi đi ngủ, anh lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Thầy Vũ, em là Sâm Phong!”

“…”

“Dạo gần đây em học hơi sa sút, ngày chủ nhật em có thể đến nhà thầy để thầy chỉ bảo thêm được không?”

Chương 24.

Sâm Phong, thằng nhóc này, định giở trò gì đây không biết?

Giờ mà không cho cậu ta đến thì anh mang tiếng là thầy giáo thiên vị, chỉ dạy kèm Kỳ Tâm mà không dạy kèm cậu ta, còn cho cậu ta đến thì…

“Khụ, để tôi suy nghĩ thêm, tôi phải sắp xếp thời gian đã!”

“Vâng, chào thầy ạ!”

Sâm Phong cúp máy, trong lòng cực kỳ vui sướng.

“Kỳ Tâm, tôi có chuyện muốn nói!”

Kỳ Tâm chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn.

Đầu óc đen tối của cô lại suy nghĩ đi đâu đó, đêm rồi còn có chuyện gì muốn nói chứ?

Cô cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để tỏ ra sang chảnh.

“Em mệt rồi, muốn đi ngủ. Có gì sáng mai hẵng nói.”

Tin nhắn vừa gửi đi được trả lời ngay tức khắc:

“Gấp lắm, cần nói ngay bây giờ!!!”

Cô vui muốn chết, gấp thế cơ à?

“Vậy thầy cứ từ từ nói, không cần phải gấp quá!”

Cô hồi hộp chờ đợi, hừm, soái ca tỏ tình sẽ ra sao nhỉ?

“Sâm Phong muốn nhờ tôi dạy kèm!”

Hả?

Tỏ tình đây à?

Kỳ Tâm cụt hứng, ôi quê quá đi! May mà bản mặt hóng hớt hồi nãy của cô không bị ai nhìn thấy!

“Cậu ta đến thì sao?”

“Cậu ta nhờ thầy dạy chứ có nhờ em dạy đâu mà phải hỏi ý em?”

“Muốn hay không là quyền của thầy mà!”

“Em ngủ rồi, chào thầy!”

Cô tức tối xả liền mấy tin nhắn, vùi đầu vào gối ngủ.

Mười giây sau cô lại bật dậy:

“Trời ơi, không được, cậu ta đến thì còn gì là không gian riêng tư nữa?”

Thế là cô hùng hổ tóm lấy điện thoại:

“Em cấm thầy dạy cậu ta đó!”

Hôm sau, ở trường.

“Thầy nói gì? Kỳ Tâm không đồng ý? Em không tin!”

Sâm Phong nghi ngờ nhìn anh.

“Cậu có thể tìm Kỳ Tâm hỏi thẳng.”

Vũ Dĩ Phàm làm bộ nghiêm túc nói.

Sâm Phong thất vọng chạy đi tìm Kỳ Tâm. Cô ấy vốn rất thân thiện với cậu, sao tự nhiên lại đối xử với cậu thế này?

Cô ấy bây giờ lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học sống học chết, thời gian nói chuyện với cậu cũng không có.

“Kỳ Tâm, sao cậu không đồng ý tớ cùng đến nhà thầy Vũ học với cậu?”

“À, tớ…”

Kỳ Tâm vắt óc nghĩ một lý do để biện hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.