Nghiên Dương quay trở lại Thiên Kỳ sau khi rời khỏi hang. Tân Vinh nằm chính giữa Bắc Triều và Thiên Kỳ nên đường đi cũng hơi xa một chút!
Hạ Tâm cùng Hạc Hiên đi theo sau để hộ tống cô. Cô nói:”Hạ Tâm, đi về trước đi! Coi chừng bị nghi ngờ!”
Hạ Tâm đáp lại:”Môn chủ, trước khi đi, thuộc hạ có nói vì hối hận nên bỏ đi. Bây giờ cùng môn chủ quay lại, không sao đâu. Cứ nói là môn chủ quay về phủ quốc công mấy hôm vì cúng bái phụ thân, thuộc hạ bất cẩn nên không phát hiện ra! Vậy là được rồi!”
“Uhm…Vậy cũng được!”
———
Nghiên Dương về đến Thiên Kỳ cũng chính là lúc mà thái tử đăng cơ. Tiếng trống vang vọng khắp nơi rất là náo nhiệt.
Cô không ngờ rằng có thể gặp lại thái tử của Bắc Triều (nhị hoàng tử) ngay tại đây, tại thời điểm này. Hắn ta cưỡi một con ngựa, phía sau rất nhiều người hầu kẻ hạ. Đặc biệt hơn, bên cạnh hắn có một tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng. Quần áo của cô ta có hơi diêm dúa nhưng chắc hắn đó là trang phục của Đại Thành Quốc.
Nghiên Dương làm lơ không biết gì, cô đi thẳng vào trong cung.
Vào bên trong, ai nấy cũng đều ngạc nhiên! Không phải Trần tiểu thư đã chết trong biển lửa rồi hay sao? Không lẻ cô ta biết cải tử hoàn sinh? Cô ta không hề chết??
Lãng Nghệ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và đang tiến vào cung. Trên đường đi hắn gặp Nghiên Dương. Hắn vẫn chưa biết bữa giờ xảy ra chuyện gì, hắn nói:”Trần tiểu thư, có phải tiểu thư cũng đang trên đường tìm thái tử! À không, tìm hoàng thượng!”
“Phải!”
“Hôm nay hoàng thượng tiếp đãi rất nhiều khách! Không biết có tiện gặp tiểu thư hay không! Nhưng mà tiểu thư cứ đi theo thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sẽ nói với hoàng thượng đến gặp ngừoi!”
“Vậy sao? Cảm ơn ngươi!”
“Là chức trách của thuộc hạ!”