Lãng Nghệ dắt Nghiên Dương cùng Hạ Tâm đi vào bên trong. Hắn ta nói:”Trần tiểu thư, tiểu thư cứ quanh chơi ở đây một lúc! Vì đang tiến hành lễ nên không thể tuỳ tiện ra vào được! Đợi cho xong, thuộc hạ sẽ vào báo cho hoàng thượng!”
“Cảm ơn ngươi!”
Lãng Nghệ nói rồi đi mất! Một lát sau, Nghiên Dương lại gặp lại đoàn của thái tử Bắc Triều. Hắn ta thật hống hách! Tiểu cô nương đi bên cạnh hắn cũng vậy!
Hắn bước ngang qua cô nhưng không nói gì, chỉ có tiểu cô nương chua ngoa nói:”Ây da…nghe nói đây là Trần tiểu thư! Từng là chính thê của thái tử sao? Haizzz…nhìn cũng khá là đẹp đó…chỉ tiếc là….thật đáng thương!”
Hạ Tâm nghe những lời chua ngoa đó mà tức giận thay cho chủ cả của mình:”Cô…cô…! Cô giỏi thì nhìn bản thân mình lại đi!”
Cô ta tức giận nên đã tiến tới tát thẳng vào mặt của Hạ Tâm một cái “bốp”.
Lúc này, Nghiên Dương mới lên tiếng:”Chẳng phải đây là Hải Quỳnh công chúa đó sao? Nghe danh đã lâu!”
Cô công chúa chua ngoa đó hất mặt lên, chảnh choẹ nói:”Thế thì ngươi coi như cũng có hiểu biết đó!”
Nghiên Dương không nể mặt cô ta, cô đến tát thẳng vào mặt của vị công chúa đó một cái rõ đau. Sau đó cô phủi tay rồi nói:”Thứ nhất, không một ai có quyền đụng đến người của ta! Thứ hai, ta không phải là người dễ bị bắt nạt. Và nên nhớ, ở đây không phải là đất nước của cô. Ta có từng là chính thê của thái tử thì ảnh hưởng gì tới cô? Còn nữa, người của ta, chỉ được do ta quản, không đến lượt người khác ra mặt!”
Hải Quỳnh công chúa đó tức đến đỏ cả mặt. Không làm gì được nên ả ta bắt đầu chơi chiêu khóc lóc ỏng ẹo của mình, ả ta nói:”Phu quân…ả ta dám…dám nói thiếp! Phu quân cũng nghe rồi đó! Nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”
Thái tử Bắc Triều chỉ nói lại một câu:”Không nên ồn ào ở đây! Có gì về nhà nói!”