Type: My Trần
Vương Y Bối có được ki nghỉ quý giá, cô không nghĩ quay về Yên Xuyên để gây bất ngờ cho Trần Tử Hàn, cũng không mua vé máy bay đi du lịch, cô chỉ ở lại thành phố này, đến một điểm du lịch không xa trung tâm thành phố lắm. Ánh đèn vàng vọt ban đêm tỏa sáng mờ mờ trên con phố của cố thành, đủ loại quán xá đặc sắc hiện lên, cô cứ lang thang tản bộ trên đường, mệt thì dừng chân, thấy đồ ăn vặt thì chạy đi mua, cô ăn hai que kem, một chiếc kẹo bông gòn, hai xiên khoai tây đặc sản, năm xiên thịt dê. Cô vừa ăn vừa thưởng thức mỹ cảnh xung quanh, tâm trạng chưa từng thoải mái đến thế.
Về lại nơi ở, Vương Y Bối dựa vào phần mềm bản đồ chỉ đường trên điện thoại đi dọc bờ song rồi thong thả đi bộ về. Cây cầu lớn bắc qua sông phản chiếu hình bóng xuống nước, sóng gợn lăn tăn, tựa như dòng Ngân Hà bị tầng mây che phủ trên bầu trời, mờ mờ ảo ảo như lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Về khách sạn hai chân Y Bối đã đau nhức, cô tắm xong lên giường ngủ, một giấc ngủ sảng khoái làm sao!
Hôm sau Vương Y Bối đến khu vui chơi trong thành phố, ở đó có đủ thể loại trò chơi. Lúc chơi trò “Bay lên tầng mây, trong khoảnh khắc vút lên cao, cô đang chuẩn bị hét lớn thì nghe nữ sinh ngồi cạnh gào to “Trần Lỗi, em yêu anh!”, trong tích tắc cô quên cả sợ hãi, tràn ngập nỗi cảm động, trên khoảng không cao năm mươi mét thỏa sức hét to những gì mình nghĩ, đó không chỉ đơn giản là dũng khí. Lúc cô ngồi đu quay trên không, do bị đẩy văng ra ngoài nên có chút sợ hãi, nhưng khi cô gái ngồi trước mặt tự do tự tại huở chân múa tay, nỗi sợ đó lập tức bị xóa nhòa. Tuổi trẻ thật tuyệt vời, cũng thực sự đáng ngưỡng mộ biết bao.
Ngày thứ ba, cô đến một nơi có kiến trúc thành cổ đặc sắc, phía trong thắng cảnh đa số mọi người đều đang chụp hình, những tấm hình chụp ra rất đẹp, lãng mạn hơn chính bản thân nơi đó, có lẽ rất nhiều thứ đẹp đẽ đều cần chụp hình, đóng khung cẩn thận, lưu trữ, mới có thể trở nên vĩnh hằng.
Cô không ngời đi một lúc lại đụng người quen, điều này thật bất ngờ, cô nhìn Lục Dĩnh, Lục Dĩnh cũng nhìn cô, hai người đều hiểu ý mà cùng đi đến ngồi trong ngôi nhà Nho.
Lục Dĩnh nhìn Vương Y Bối rất lâu mới xác định đúng là cô đi một mình, bất giác tò mò, “Thật là có tâm trạng nhỉ, một mình đến nơi này.” Lục Dĩnh vốn định hỏi có phải là thất tình không, nhưng lại nhớ ra chuyện Vương Y Bối và Trần Tử Hàn đã kết hôn, cô hoài toàn không thể tưởng tượng ra người như Trần Tử Hàn sẽ ly hôn.
“Đúng rồi, một mình, còn cô?” Vương Y Bối cười rất ngọt ngào, cô bây giờ như tiến vài một trạng thái khác, rất thuần túy, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là đơn giản đến đây ngắm cảnh mà thôi.
“Một người bạn học chung đại học của tôi kết hôn, tôi đến giúp, hôm nay họ chụp hình cưới.”
Vương Y Bối nhìn cô dâu chú rể đang bị người chụp hình chỉ đạo diễn xuất trên bãi cỏ, nơi nay đúng là rất phù hợp để chụp ảnh cưới, trời xanh mấy trắng, cỏ cây hoa lá, thành cổ lâu đời, rất giống với tòa thành mà hoàng tử và công chúa cuối cùng sống với nhau, có một ngụ ý rất khác lạ.
Lục Dĩnh nhìn Vương Y Bối đang ngắm bạn học của mình, có vẻ ngờ vực, “Cô đến một mình thật hả, Trần Tử Hàn không đi với cô?”.
“Tôi đến đây làm việc.” Cô thu lại ánh mắt, quay sang nhìn người đối diện, “Cô từng nói cô rất ghét tôi, rất để tâm đến sự tồn tại của tôi, thực ra tôi cũng quan tâm tới sự tồn tại của cô, dù sao anh ấy cũng từng ở cạnh cô!”.
Những chuyện đó đã trôi qua rất lâu rồi, Lục Dĩnh nhớ lại vẫn có phần không can tâm, nhưng nỗi hận trong lòng đã dần tan biến theo năm tháng, dù sao cũng không còn là cô gái trẻ trung, luôn canh cánh chuyện nào đó trong lòng nữa, “Quan tâm sự tồn tại của tôi? Cô đang cười nhạo tôi hả?”.
“Tôi rất nghiêm túc.”
Dáng vẻ cô không giống đang đùa cợt, Lục Dĩnh cũng nghiêm túc lại, “Cô biết tại sao anh ấy lại ở bên tôi không?”
Vương Y Bối nhìn Lục Dĩnh với vẻ chân thành, sự mong chờ trong ánh mắt đã thay cho câu trả lời.
Lục Dĩnh luôn cảm thấy Vương Y Bối không có điểm đặc biệt, chỉ là một cô gái xinh đẹp, nghiêng về kiểu ngọt ngào đáng yêu mà thôi, nhưng lúc này nhìn vào đôi mắt mới phát hiện ra cô ấy rất đặc biệt, trong sự thuần túy lại khiến người khác cảm thấy có vài phần linh hoạt, có phải Trần Tử Hàn đã phát hiện ra vẻ đẹp đó nên mới một lòng một dạ với Vương Y Bối không? Lục Dĩnh khẽ thở dài, cho dù là nguyên nhân nào đi nữa thì cũng đều không còn can hệ gì đến cô nữa, “Lúc tôi lên đại học, tôi chơi rất thân với một nam sinh, lúc đấy có một nữ sinh đối xử rất tốt với cậu ta, nhưng nam sinh kia lại nói với tôi là cậu ta không thích cô gái ấy. Thế rồi về sau họ lại ở bên nhau, bây giờ còn kết hôn nữa, tôi hỏi cậu ta tại sao lại ở cạnh cô gái ấy, cậu ấy nói cô ấy rất tốt nên cậu ta bị cảm động. Thế là tôi tin rằng một người nhất định có thể khiến một người khác cảm động, tôi tưởng sự cảm động ấy có thể áp dụng được với Trần Tử Hàn. Anh ấy đến nơi xa xôi hẻo lánh, tôi đi theo, vì đó là cơ hội tôi gần gũi anh ấy. Hôm đó mưa rất lớn, anh ấy vẫn lái xe ra ngoài và không quay lại, tôi rất lo lắng nên đã đi tìm… Chiếc xe bị lật xuống sườn núi, anh ấy bị thương không thể nhúc nhích, tôi vừa khóc vừa cõng anh ấy, ngay cả chính tôi cũng không biết sức mạnh và dũng khí kia ở đâu ra. Chỉ biết rằng trong khoảng khắc đó, tôi không thể bỏ rơi anh ấy, thậm chí tôi cảm thấy nhất định phải ở cạnh anh ấy, cho dù chết cũng phải ở cùng nhau. Chúng tôi đều không chết, sau khi anh ấy tỉnh lại, tôi nói tôi muốn làm bạn gái anh ấy, thế là anh ấy đồng ý…”.
Lúc nhắc lại chuyện cũ, giọng Lục Dĩnh nhàn nhạt, không còn nhiều cảm xúc nữa, lúc đó cô thật sự nghĩ rằng cả đời này sẽ chỉ yêu người đó, chỉ có thể là người đó, không cần một ai khác.
Vương Y Bối nghe có phần buồn bã, như vậy có được coi là cũng nhau trải qua sinh tử không?
Lục Dĩnh cụp mắt, “Bây giờ nhớ lại, lúc đó anh ấy chịu ở bên tôi, trừ việc tôi cứu anh ấy, còn lại phải chăng là anh ấy muốn cho bản thân một lý do để từ bỏ cô…”.
Vương Y Bối cắn môi, cô không thể quên lúc đó cô và Trần Tử Hàn đang trong tình trạng thế nào, dường như đã đi đến đường cùng, phía trước là vực thẳm, họ đã không còn đường lui.
Lục Dĩnh chớp mắt, “Cô biết điều tôi không can tâm nhất là gì không?”.
“Là gì?” Vương Y Bối rất phối hợp.
“Trần Tử Hàn từng nói với tôi khi xe bị lật, nhìn thấy tôi bất chấp tất cả để cứu mình, điều anh ấy nghĩ đến chính là sao tôi lại cố gắng cứu anh ấy đến như thế, không tài nào bỏ rơi anh ấy, nhưng nếu là cô gặp một tình huống như vậy, chắc cô chỉ biết nói làm sao đây, làm sao đây, thậm chí còn để người bị thương là anh ấy phải an ủi cô… Lúc đó tôi thật ngốc, tưởng rằng anh ấy nói thế là để khen ngợi mình, chê bai cô.”
“Không phải thế ư?”
“Đương nhiên là không, Trần Tử Hàn là dạng người hạ thấp bạn gái cũ như thế sao? Nên tôi mới không can tâm, rõ ràng tôi phù hợp với anh ấy hơn, cũng không lùi bước trước khó khăn.” Lục Dĩnh hít thật sâu, “Về sau tôi mới biết, đàn ông là loại động vật thích hành hạ mình, Trần Tử Hàn cũng vậy, anh ấy thích vì cô mà làm đủ thứ, thích chăm sóc cô, cho dù vừa bất lực vừa phiền phức thì trong xương tủy, anh ấy cứ vẫn thích làm như vậy”.
Câu này khiến Vương Y Bối bật cười, “Cô nói như thể anh ấy thích tự ngược vậy, có lẽ cô hiếu sai rồi”.
“Haha, làm sao tôi sai được? Thế nên tôi mới không can tâm, nếu tôi thua ở chỗ không đẹp bằng, không dịu dàng bằng, không ưu tú bằng, thì tôi cảm thấy còn có thể hiểu được. Kết quả là tôi thua ở chỗ không đủ bướng bỉnh, không đủ gây chuyện, người bình thường ai mà chịu nổi?”
Vương Y Bối cười tới mức ngực cũng rung lên, Lục Dĩnh hình dung như thế đúng là thú vị.
Lục Dĩnh cau mày, “Cô còn cười à, tôi đang mắng hai vợ chồng cô đấy?” Mắng họ một người tự ngược, một người cứng đầu.
“Nhưng mà, buồn cười thật đó!”
Lục Dĩnh xoa trán, quả nhiên cô không tài nào lý giải được suy nghĩ của Vương Y Bối, nên cũng không cách nào hiểu được Trần Tử Hàn. Cô quan sát dáng vẻ Vương Y Bối đang cười rạng rỡ như một đứa trẻ, ma xui quỷ khiến thể nào lại nảy ra một suy nghĩ rằng, nếu Trần Tử Hàn nhìn Vương Y Bối lúc này, phải chăng sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu.