Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 26 - Chương 16.2

trước
tiếp

Type: My Trần

Hai hôm trước, Thẩm Lam có dịp “chạm trán” Trần Tử Hàn. Mục đích lần này cô đến đây đương nhiên không phải chỉ để thị sát công ty con, mà còn vì phi vụ hợp tác với Hoàn Quang. Do một số lợi ích không đạt được như dự kiến nên hai bên không ai nhường ai, việc hợp tác bị trì trệ, Thẩm Lam phải đích thân đến đây xử lý. Khi Thẩm Lam đến Hoàn Quang, người tiếp cô chính là Trần Tử Hàn, Trần Tử Hàn chỉ nghĩ đến việc công, hơn nữa vừa xuất hiện đã tỏ ra không mấy hứng thú với việc hợp tác này, như thế rõ ràng khiến đối phương thấy áp lực tâm lý, khiến Thẩm Lam cũng có phần ngớ người…. Thẩm Lam xốc lại tinh thần, cùng Trần Tử Hàn bàn bạc, hy vọng mỗi bên nhường một bước, cô cũng ý thức được rằng vị phó tổng nổi tiếng này lợi hại chỗ nào.

Thẩm Lam và Trần Tử Hàn bắt tay, đánh dấu việc hợp tác vui vẻ, “Trần tổng quá nhiên lợi hại như lời đồn”.

“Không bằng Thẩm tổng, tôi vẫn muốn thỉnh giáo Thẩm tổng làm sao có thể thay đổi một người trong thời gian ngắn như vậy?”

Người “thay đổi” đó đương nhiên là Vương Y Bối, “Trần tổng không cần khiêm tốn như thế, cũng đừng đánh giá thấp sức hấp dẫn của bản thân”.

Thẩm Lam định thần, bắt buộc phải thừa nhận rằng Trần Tử Hàn đúng là một nhân tài hiếm có, đáng tiếc nhân tài này đã thuộc về người khác.

Vương Y Bối đi một lúc rồi dừng lại, “Chúng ta nghỉ một lát nhé!” Cô nhìn ra xa, “Có lúc ngừng lại không phải vì mệt mỏi, mà đơn giản là nếu cứ mải miết tiến về phía trước, vậy biết đâu sẽ bỏ lỡ vô số cảnh đẹp ven đường!”.

Thẩm Lam không hề phản đối, nét mặt hiện lên chút suy tư.

Đoạn đường tiếp theo Vương Y Bối càng lúc càng đi chậm lại, cô thích dùng điện thoại chụp những đóa hoa dại tươi mới đầy sức sống trong tầm mắt. Thẩm Lam không hiểu về hành động trẻ con này nhưng cũng không ngăn cản.

Thong thả lên đến đỉnh, từ đây có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy một góc nào đó của thành phố này, những tòa cao ốc và cây xanh lập tức biến thành những món đồ nho nhỏ, không còn hình tượng cao lớn sừng sững nữa.

Thẩm Lam vốn không hứng thú gì với cảnh tượng trước mắt, cô nhớ đến một vài người đàn ông coi tác phong làm việc của cô là một kiểu dị biệt, còn người hiểu được lại bị xem như “tín đồ” của cô, bất giác mỉm cười, “Em có nghĩ rằng một người thật sự có thể gây ảnh hưởng đến một người khác không?”.

“Có thể chứ, nhưng nói “gây ảnh hưởng” thì chắc, có lẽ người đó chẳng qua có cùng suy nghĩ với đối phương mà thôi.” Hai tay cô chống vào lan can, “Nhưng em thấy trong cuộc sống, vốn dĩ không phải do người này ảnh hưởng đến người kia, mà là thấu hiểu lẫn nhau”.

“Em nói rất đúng, nhưng có điều chị không cần người khác thấu thiểu.” Gương mặt Thẩm Lam mang một nụ cười vô cùng tự tin, khiến toàn thân cô trở nên rực rỡ chói lòa, “Chị không thích con người, vì con người quá dễ thay đổi”.

“Vâng, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, chị Lam cũng là một kiểu phụ nữ mà em rất thích.”

“Thích?” Thẩm Lam lẩm bẩm, “Nếu em đã thích chị thì chị sẽ nhắc nhở em một câu, đàn ông bây giờ có thể cưng chiều em, nâng niu em, chỉ yêu em, nhưng sau này thì sao, khi em già cỗi xấu xí, anh ta sẽ vẫn có một sức hấp dẫn khiến những cô gái đôi mươi tuổi rung động, em nghĩ rằng anh ta sẽ còn đối xử với em như bây giờ sao? Chị không thích con người chính vì con người có quá nhiều thứ không chắc chắn. Hãy thử hình dung mà xem, chị trồng một cái cây, vậy nó sẽ sinh trưởng ở nơi đó, mãi mãi không bao giờ rời xa, nhưng con người thì không như vậy”.

Vương Y Bối nhìn Thẩm Lam, tỏ vẻ suy tư, “Trước kia em vẫn luôn nghĩ xem làm sao mới trở thành người phụ nữ thành công, em nghĩ chị Lam chính là như vậy. Nhưng em cảm thấy một người phụ nữ có thể chấp nhận được thất bại cũng có thể xem là thành công, em không thể làm được như chị, nhưng em có thể làm được vế sau”.

Thẩm Lam giờ mới hiểu, “Em nói con người nên thấu hiểu lẫn nhau, chị hiểu suy nghĩ của em, đồng thời cũng hiểu sự lựa chọn và cuộc sống của em”.

Thẩm Lam không ở Yên Xuyên lâu, Vương Y Bối ra sân bay tiễn chị ấy. Thẩm Lam mặc váy dài màu đen, mắt kính đen, mái tóc dài xõa sau lưng, cho dù chỉ bước đi bình thường cũng mang một vẻ cuốn hút khó cưỡng. Vương Y Bối ngắm nghía rồi cười, thật hi vọng chị ấy có thể mãi mãi là “nữ hoàng” như vậy.

Lúc ở sân bay Vương Y Bối còn gặp một người quen, đó là Khâu San và bạn trai mới của cô ấy. Khâu San gặp bạn trai hiện giờ trong chuyến du lịch nói đi là đi đó, lúc ấy họ chỉ xem nhau là bạn, khi trở về hai người trò chuyện càng lúc càng hợp, nên quyết định hẹn hò. Nhưng nực cười nhất là chồng cũ của Khâu San lại chọn đúng lúc này mà xin quay lại nhưng cô ấy đã từ chối. Khâu San nói lý do cô ấy và chồng cũ ở bên nhau chỉ có một, đó chính là được ở cạnh mối tình đầu, thỏa mãn tình yêu của cô gái nhỏ. Người xung quanh cô ấy cũng khuyên nên làm lành với chồng cũ vì dù sao hai người cũng biết nhau quá rõ rồi, nhưng Khâu San không đồng ý. Cô ấy không muốn một cuộc sống “nên ở cạnh nhau mới ở cạnh nhau”, việc đó sẽ chỉ để lại mầm mống xấu, thế nên cô ấy kiên quyết lao vào vòng tay của người bạn trai hiện tại.

Vương Y Bối chỉ có thể nói câu chúc mừng Khâu San, ai bảo thất bại rồi sẽ không ccòn thành công, chỉ cần chịu tin tưởng điều gì cũng có thể xảy ra.

Vương Y Bối bỗng nghĩ đến chính mình, họ đều nói sau khi cô từ thành phố An trở về đã thay đổi không ít, chắc chỉ có mình cô biết bản thân có gì thay đổi.

Cô từng có vô số những điều không chắc chắn, mà nguyên do đến chính cô cũng không rõ. Có lẽ vì trí nhớ cô quá tốt, lúc nào cũng nhớ đến một sự thật rằng Trần Tử Hàn từng không cần đến cô, hoặc vì lúc không có được thì hoài niệm, có được rồi thì lại bắt đầu kén chọn, hoặc cô và Trần Tử Hàn đã từng chia tay nhau khá lâu, họ đều có cuộc sống riêng… Mà cũng có thể chỉ là cô không mong mình quá yêu anh, sợ bản thân trở thành người phụ nữ mãi trầm luân trong tình ái, như thiêu thân lao vào hố lửa, hoặc cô cũng cảm thấy sợ hãi trước tương lai không biết trước được.

Cuộc sống hạnh phúc của cô và Trần Tử Hàn giống như mặt biển được ánh dương chiếu sáng, trông thì trong vắt đẹp đẽ, nhưng bên dưới lại có rất nhiều những đợt sóng nhỏ, chúng tụ lại từng chút một chờ một ngày sẽ hình thành cuồng phong bão tố, khuấy động mặt biển vốn đang yên ả thanh bình. Thế nên khi cô gặp Thẩm tổng, mọi thứ của chị ấy giống như hành trình vạch ra chỉ lối cho cô thẳng tiến, cho cô niềm hy vọng mới khiến cô bất chấp tất cả mà lao vào. Trở thành một người phụ nữ thành công, không cần lo lắng sự phản bội của đàn ông, không cần đau khổ vì sự bất công của định mệnh, đạp đám đàn ông xấu xa dưới chân, không bảo giờ phải sợ hãi bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì… Con người ấy như có ma lực kỳ lạ cuốn cô chìm sâu. Vì lẽ đó cô bắt đầu lao đầu vào công việc, dường như chỉ có bận rộn mới khiến cô cảm nhận được thứ cảm giác kỳ diệu rằng: Tôi rất có giá trị, tôi rất quan trọng, tôi rất lợi hại. Đây là một thứ dễ nghiện hơn cả ma túy, cô bị cám dỗ dễ dàng, đồng thời chuẩn bị tiếp nhận nó.

Cô gần như quên đi mọi thứ, quên bố mẹ, bạn bè, cũng quên luôn cả chồng mình, sống trong thế giới nhỏ mà chính cô tự xây nên.

Bỗng một ngày, cô bừng tỉnh, cô nhìn lại bản thân, chợt thấy hoang mang. Nếu cô thật sự trở thành kiểu phụ nữ mà cô nỗ lực muốn có, không gì là không làm được, không sợ đánh mất bất cứ ai, cũng không còn cần đến người nào khác, một người như thế thật sự có được niềm vui sao? Cô bỗng thấy không còn chắc chắn nữa.

Cô hoàn toàn hoang mang, cô không muốn trở thành dạng phụ nữ sợ hãi chồng sẽ bỏ rơi mình, nhưng vừa quay lưng lại, cô liền rơi vào một trạng thái cực đoan khác, không sợ bất kỳ ai rời xa mình, cái giá để làm được điều này sẽ là cô không còn quan tâm bất kỳ ai. Nhưng điều cô muốn rõ ràng không phải như vậy…

Cô cho mình ba ngày nghỉ phép, không nghĩ đến gia đình, không nghĩ đến Trần Tử Hàn, không nghĩ đến công việc, không nghĩ đến tương lai, hoàn toàn thả lỏng bản thân. Cô đi đến một số thắng cảnh ở thành phố An, lang thang khắp các cửa tiệm lớn nhỏ để ngắm nghía những món đồ xinh xắn, dễ thương, đi ăn những món cô thấy ngon, đi chụp những phong cảnh mà cô thấy đẹp, chỉ đi theo cảm giác của chính mình, giống như ngay cả cô cũng là người ngoài cuộc trong thế giới của bản thân vậy.

Cô nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, cũng nhìn thấy rất nhiều người, nghe được rất nhiều chuyện.

Vương Y Bối nghe nói rất nhiều người khéo miệng thường thích tìm thầy đoán tướng số để trò chuyện, vừa có thể luyện cách nói chuyện, thi thoảng còn nghe được một số triết lý nhân sinh hữu ích. Ngày hôm đó cô cũng ngồi xuống trò chuyện với một người xem bói, đối phương là một bà lão.

Bà lão nắm tay cô, nhìn một lúc, “Cô gái là người có phúc, đường sự nghiệp và sinh mệnh đều rất dài, tương lai cho dù không đủ đại phú đại quý thì cũng có thể an hưởng hạnh phúc”.

“Tại sao bà không nhắc đến đường tình cảm?” Cô hỏi với vẻ hào hứng.

Bà lão do dự, “Đường tình cảm của cô rất kỳ lạ, giống như cứ mãi không chắc chắn, nhưng tình cảm con người vốn rất phức tạp, hay thay đổi, thế cũng bình thường. Chỉ là cô gái à, con người sở dĩ khổ không phải do thiên mệnh khổ, mà là do nghĩ đến những điều không nên nghĩ, làm những việc không nên làm, thế nên bị trừng phạt bằng một cái giá mang tên đau khổ.

“Ý bà là tình cảm của cháu không như ý nguyên do vì tư tưởng của cháu xuất hiện sự lệch lạc, dẫn đến hành vi cũng lệch lạc?” Vương Y Bối có chút thương cảm, câu này chẳng phải nói cô sao, không phải vì thiên mệnh, mà do bản thân tự làm tự chịu nên khổ sở.

Bà lão lại nắm tay cô, nhìn một lúc, “Cô gái, đường này của cô vốn đã kỳ lạ, tôi quan sát tướng mặt cô cảm thấy càng kỳ lạ hơn, rõ ràng là một cuộc hôn nhân rất tốt, thế mà kết quả lại chưa xác định, cho nên chuyện hôn nhân biến thành mờ mịt, thật kỳ lạ”.

“Cuộc đời vốn tràn đầy những điều chưa biết, có sự hi sinh hôm nay thì mới có thu hoạch của ngày mai, hôm nay hi sinh những gì chưa biết, ngày mai tất nhiên cũng không thể dự đoán.”

“Cô gái có giác ngộ như vậy thật hiếm có, thế nên bà chỉ khuyên cô một câu, phàm chuyện gì cũng đừng quá so đo tính toán, phải biết là con người vốn đã như vậy, thứ gì không có được thì coi như châu báu, có được rồi cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng không thể cứ bỏ mặc cho những thứ đó mất đi để chứng minh giá trị của nó, một số thứ hễ mất đi rồi sẽ không tìm lại được đâu.”

“Cám ơn sự chỉ giáo của bà.”

Lúc này có một cô gái ăn mặc như học sinh chạy lại. Cô bé chạy đến mức mặt đỏ ửng, cô gái dừng lại bên cạnh bà lão nói bằng vẻ tức giận, “Bà nội à, không phải đã nói bà đừng ra đây bày hàng xem bói cho người ta nữa hay sao? Trong sách đã nói rồi, bà nói thế là lừa gạt người ta, làm sao con người có thể xem bói cho người khác được?”.

Bà lão cũng không tức giận, “Được được được, không phải xem bói, bà nội cháu chỉ dựa vào chút muối đã ăn nhiều hơn cơm người khác từng ăn thôi mà, đang khuyên nhủ dẫn dắt họ thôi”.

Vương Y Bối lúc này cũng lên tiếng, “Phải rồi, khi một người đi cả ngàn dặm đường, đọc xong vạn quyển sách, đương nhiên sẽ có tư cách khuyên răn người khác, cho dù không thể dẫn dắt cuộc đời ai thì cũng có thể dựa vào kinh nghiệm đã trải qua mà lưu lại vài lời vàng ngọc. Thế nên người ta thường nói “đi hỏi già, về hỏi trẻ” là vậy”.

Cô bé tỏ ra không vui, “Chị còn trẻ đã tin mấy cái này, không thấy kỳ lạ ạ?”.

Bà lão cười với Vương Y Bối, ra hiệu nói cháu gái của bà nóng tính lắm, đừng để bụng.

Vương Y Bối đương nhiên không để bụng, cô nghĩ đến lời vừa này của bà lão, bất giác nhìn lòng bàn tay, hóa ra tình cảm của cô sau khi kết hôn cũng thuộc về điều “chưa biết” hay sao?

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, rất nhiều người nói cô bắt đầu có sự thay đổi, chính cô cũng thấy kỳ lạ, chẳng qua cô nghĩ thông một số chuyện mà thôi. Cô vẫn cố gắng làm việc, vẫn ăn những món mình thích, đi làm bình thường, đến khi Trần Tử Hàn từ Yên Xuyên đến thành phố An tìm cô, thực ra cô cũng biểu hiện không khác gì trước đây.

Cô chỉ chợt hiểu ra, trước kia, điều mà cô không muốn chấp nhận nhất chính là cô không nỡ rời xa Trần Tử Hàn, sợ anh sẽ bỏ rơi cô, vì rốt cuộc cô không thể phóng thoáng, bình thản như cô nghĩ trước khi kết hôn. Nhưng khi cô chợt phát hiện thì ra cô có thể làm được, không còn quan tâm đến Trần Tử Hàn, thậm chí còn không nhớ đến người đó… cô mới thấu hiểu, so với những băn khoăn trong lòng, điều mà cô không muốn chấp nhận nhất chính là tình trạng này: Trần Tử Hàn có thể rời xa cô, sống rất tốt, cô cũng có thể rời bỏ Trần Tử Hàn và sống rất tốt, không còn nhớ đến nhau, không còn hoài niệm, giống như hai người xa lạ, không dính dáng gì suốt quãng đời còn lại. Suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy khó có thể chấp nhận được, hóa ra cô thà trở thành cô gái nhỏ không thể rời xa Trần Tử Hàn, chứ không muốn thật sự có một ngày trở nên độc lập đến mức không cần đến sự xuất hiện của anh.

Cô hoàn toàn hiểu, biết rõ bản thân nên đối diện với cuộc sống tiếp theo như thế nào.

Có chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, cô lặng lẽ nói một câu “cám ơn”, nếu không phải Thẩm Lam, chắc cô sẽ không biết bản thân thật sự có thể trở thành kiểu người trong lý tưởng, nhưng cô đã từ bỏ, nếu không thích hợp với cô thì dù hâm mộ đến mấy, cảm thấy đẹp đẽ đến mấy cũng chỉ là vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.