~~~~~~~~~~~~~Lạnh nhạt~~~~~~~~~~~~
Tại Tổng cục cảnh sát nước A
Chiếc xe Brabus nhanh chóng tiến vào cổng lớn rồi chầm chậm chạy về phía tòa nhà anh đang làm việc, những người gặp xe anh đều phải dừng lại đứng nghiêm làm động tác chào đến khi xe anh lướt qua họ thì họ mới đi tiếp. Có lẽ đó là sự kính trọng của cấp dưới đối với cấp trên của mình.
Xe anh chậm rãi đỗ ngay trước cửa nơi làm việc của anh, anh mở cửa và bước xuống xe, anh đưa chìa khóa cho người luôn túc trực ở đây vào mỗi sáng. Anh bước vào trong và bắt đầu làm việc, mọi kế hoạch truy bắt kẻ phạm tội được anh suy nghĩ và trình bày rất kĩ càng ra giấy. Tốc độ làm việc và vận dụng mọi giác quan để giải quyết những vụ án của anh có thể nói là hoàn hảo và xuất sắc.
Hôm nay không thấy bóng dáng Lăng Vũ đâu là vì Tôn Khiết giao cho anh đi điều tra một vụ án ở ngoại ô thành phố.
Một lúc sau tại cổng chính của Tổng cục xuất hiện một chiếc xe Porsche được phủ một lớp sơn trắng sang trọng và người lái được chiếc xe này chắc hẳn cũng rất giàu có.
Chiếc xe dừng lại trước cổng, cửa xe từ từ được mở ra bóng dáng một người con gái bước xuống, trên người diện một bộ váy đen rất bắt mắt nó không quá hở hang nhưng lại tôn lên 3 vòng hoàn hảo của cô gái đó, mái tóc được uốn và xõa xuống ngang lưng trông rất đẹp. Đôi giày cao gót màu đen tôn lên đôi chân trắng ngần của cô. Chiếc túi sách đi kèm được thiết kế rất tinh xảo có lẽ những thứ trên người cô gái này đều được thiết kế riêng bởi không ai biết được thương hiệu của nó. Cô đi đến chỗ của người túc trực ở cổng, người đó chào cô rồi nói.
– Tôi có thể giúp gì cho cô?
– Tôi có một số việc cần gặp thiếu tướng của các anh. Cô mỉm cười nói.
– Xin lỗi,thiếu tướng của chúng tôi không muốn gặp người ngoài.
Người túc trực nói, khi nghe câu hỏi đó của cô anh cũng bất giác khó hiểu nhưng rồi lại cho qua vì quy tắc của thiếu tướng anh là không gặp bất kì người ngoài nào đặc biệt là phụ nữ trừ thiếu phu nhân của họ.
– Anh có thể vào nói giúp tôi là con gái của tập đoàn Vũ thị muốn gặp được không?
Vũ Tương Tư vẫn mỉm cười nói với anh cảnh sát bảo vệ kia.
Người đó khi nghe được là cô là con gái của tập đoàn Vũ thị thì không khỏi bất ngờ. ” Tiểu thư Vũ thị tại sao lại muốn gặp thiếu tướng chứ ” Anh nghĩ một lác rồi nói.
– Được, tôi sẽ thông báo phiền cô ở đây đợi một lác.
Anh cười rồi bước vào trong nhấc bộ đàm lên và thông báo với anh.
– Thiếu tướng, Vũ tiểu thư của tập đoàn Vũ thị muốn gặp ngài.
– Cậu không biết quy tắc của tôi sao.
Tôn Khiết lạnh lùng nói làm anh phải rùng mình.
– Đã rõ thưa……
Chưa để anh nói hết câu Tôn Khiết đã ngắt kết nối. Người đó quay lại nhìn cô nói.
– Thưa cô, thiếu tướng chúng tôi không muốn gặp cô phiền cô về cho.
Vũ Tương Tư không ngờ mình bị từ chối một cách như vậy, trước khi đến đây cô đã điều tra qua anh, anh là một người rất khó tiếp xúc nhưng cô nghĩ với thân phận của mình có thể tiếp xúc được với anh nhưng không ngờ…
Cô mỉm cười chào rồi bước vào trong xe, chiếc xe Porsche nhanh chóng lăn bánh và rời khỏi đúng lúc Lăng Vũ cũng vừa về khi đã điều tra xong, hai chiếc xe lướt qua nhau như một cơn gió. Anh dừng xe lại và hỏi người cảnh sát đó là ai đã đến thì anh mới biết là Vũ Tương Tư người mà các anh đã cứu vào mấy ngày trước.
Anh lái xe vào trong bãi đỗ rồi đi gặp Tôn Khiết. Lăng Vũ bước vào thì thấy anh đang chăm chú làm việc, Lăng Vũ đứng nghiêm trước mặt anh đưa tay lên trán chào anh, anh không nhìn Lăng Vũ mà chỉ gật nhẹ đầu rồi nói.
– Thế nào?
– Thưa thiếu tướng, tất cả manh mối đều ở đây.
Lăng Vũ nói xong thì để xuống bàn anh một sấp tài liệu trong đó có những chứng cứ mà Lăng Vũ đã bỏ ra nửa ngày để tìm kiếm. Anh lấy tài liệu của Lăng Vũ vừa đưa và lật ra xem, bỗng Lăng Vũ nhớ đến chuyện gì đó nên hỏi anh.
– Thiếu tướng, Vũ tiểu thư đến tìm ngài sao ngài không gặp.
– Tôi không hứng thú mà hình như cậu rất quan tâm.
– A….không lúc tôi đến thì đúng lúc gặp xe của Vũ tiểu thư rời khỏi nên mới……
– Xem ra cậu rất rảnh rỗi, nếu cậu rãnh đến vậy thì ra ngoài chạy bộ đi cứ theo quy tắc cũ.
Anh lạnh nhạt cắt ngang lời của Lăng Vũ nói.
– Thiếu tướng tôi chưa làm gì sai.
Lăng Vũ thầm khóc mà nói với anh.
– Được cậu không sai vậy tháng lương tới cậu không cần nhận.
– Đã rõ, tôi đi chạy bộ ngài đừng cắt lương tôi.
Lăng Vũ buồn bã bước ra ngoài và bắt đầu tập thể dục buổi trưa. ” Tôi chưa làm gì sai mà, từ nay tôi không quan tâm đến ngài nữa ” Lăng Vũ thầm nói.
Tôn Khiết vẫn chuyên tâm vào công việc, anh không muốn gặp người con gái nào khác ngoài cô vợ nhỏ ở nhà và có lẽ anh cũng biết được Vũ Tương Tư không đơn giản là chỉ muốn gặp anh, những chuyện này đã xảy ra với anh rất nhiều rồi họ chỉ muốn tiếp cận anh và lần nào cũng thất bại.