Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 32 - Thẳng Thắn.

trước
tiếp

“Bùi Mạc…”

Lý Tâm Ngọc há miệng, ánh sáng từ tàn đèn chiếu rọi xuống đôi môi diễm lệ, giống như cánh hoa chờ đợi người đến hái. Nàng chậm rãi nâng lên tay phải, đầu ngón tay trên không trung dừng lại trong khoảnh khắc, mang tính thăm dò chạm vào bàn tay Bùi Mạc đang che ánh mắt của nàng, nói: “Bùi Mạc, trước tiên bỏ tay ra đã.”

“Không bỏ”.

Bùi Mạc trái lại đem ôm nàng chặt hơn chút nữa, tiếng nói trong sáng mang theo một phần thấp thỏm không dễ phát hiện ra, nhẹ giọng nói: “Đừng đẩy ta ra, đợi một chút nữa là tốt rồi.”

Dưới chân cung tường mờ nhạt yên lặng hiện lên hình ảnh hai người ôm nhau. Bên tai tiếng gió nức nở, nhưng Lý Tâm Ngọc lại không cảm giác được một chút ý lạnh, tay chân ấm áp, lồng ngực nóng hổi, cả người đều lây dính nhiệt độ của Bùi Mạc. Mạch suy nghĩ trong nàng hỗn loạn, một lát sau mới kéo tay Bùi Mạc xuống, đem chính mình thoát ra khỏi lòng hắn. Lực đạo của nàng tuy rằng không lớn nhưng lại rất kiên quyết, Bùi Mạc lui về sau một bước nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có một tia mất mát xẹt qua.

Lý Tâm Ngọc nhìn quanh bốn phía một phen, lại nhìn thẳng đôi mắt đẹp mà sắc bén của Bùi Mạc, trầm giọng nói: “Trong thâm cung tai mắt rất nhiều, tiểu Bùi Mạc, ngươi quá càn rỡ.”

“Không có người thấy, ta có thể cảm nhận được bốn phía không người.”

Bùi Mạc rũ mắt xuống, lúc nhìn lên, nhiệt lượng nóng bỏng trong con ngươi đã rút đi, khôi phục lại vẻ trấn định. Hắn hỏi: “Người đang sợ sao, điện hạ?”

Lý Tâm Ngọc không nói. Chén rượu trong cung yến cùng nụ hôn vừa rồi quấy nhiễu mạch suy nghĩ của nàng, nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng nàng, thật lâu không lắng lại được. Không nghe được câu trả lời của Lý Tâm Ngọc, Bùi Mạc lại nhẹ giọng nói: “Nhưng ta không sợ.”

“Bùi Mạc, đây không phải là vấn đề có sợ hay không, ngươi không biết ngươi đang ở trong hoàn cảnh nào sao?”

Nghĩ đến đoạn hồi ức không thể quên kiếp trước, Lý Tâm Ngọc liền không nhịn được phát run, thanh âm nhẹ xuống xen lẫn run rẩy: “Triều đại này luật pháp có quy định, con của nô lệ vẫn là nô lệ, tội nô không thể kết hôn cùng dân thường, huống chi ta đường đường là đế cơ? Ngươi có biết nếu như việc này bại lộ, chờ đợi ngươi là kết cục gì!”

Kiếp trước, Lý Tâm Ngọc vì còn trẻ ham chơi mà hại hắn một lần, kiếp này quyết không thể hại hắn lần thứ hai.

“Lo lắng trong lòng công chúa, ta đều hiểu. Bùi thị một tộc chịu oan chịu nhục, chính là mang danh tội nô, mà công chúa vốn là bảo bối trong lòng bàn tay thiên tử, thiên tuế chi tôn, chúng ta vốn là khác nhau một trời một vực.”

Bùi Mạc ngóng nhìn nàng, trong con ngươi dường như có bóng đêm thâm trầm vỡ vụn ra. Hắn nói: “Nhưng cũng may chúng ta đều còn trẻ, năm mới vừa qua, người mười sáu, ta mười tám, chúng ta còn có thời gian có thể bắt được hung thủ thật sự, đem chân tướng phơi bày, khôi phục lại danh dự của Bùi gia.”

Lý Tâm Ngọc trong lòng khẽ động, hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải nóng lòng trong lúc này?”

Bùi Mạc khẽ cười một tiếng, nói: “Công chúa đối với ta rất tốt, ta không có gì để báo đáp, chỉ có chân tình này, liền đem cho công chúa vậy.”

“Lỗ mãng!”

Lý Tâm Ngọc liếc hắn một cái, vội vã mang áo choàng cùng mũ trùm đầu, xoay người nói: “Nơi này không thích hợp ở lâu, về Thanh Hoan điện.”

Mạch suy nghĩ trong lòng nàng hỗn loạn, cả đầu đều là nụ hôn mềm mại ngọt ngào vừa rồi, đến cả liễn xa cũng quên ngồi, trực tiếp đi bộ. Hai bên cung tường ánh đèn sum suê, dường như cảnh phố xá nơi tiên giới. Bùi Mạc không xa không gần theo sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thích điện hạ.”

“Ngươi đủ rồi.”

“Điện hạ thích ta không?”

“Không thích!”

“Điện hạ nói dối.”

Bùi Mạc ôm kiếm từ từ đi theo, mỉm cười nói: “Kỳ thực điện hạ căn bản không cần khó xử, người có thể để ta bên cạnh với thân phận nam sủng, như vậy cho dù sự tình bại lộ, hoàng thượng cũng sẽ cho rằng người ham chơi, đợi sau khi người trưởng thành lại đem người gả đi là xong. Thế nhưng điện hạ không làm như vậy, điện hạ không muốn để ta làm nam sủng, là bởi vì điện hạ muốn nghiêm túc suy nghĩ quan hệ của chúng ta, mà không phải dùng danh hiệu nam sủng làm nhục ta.”

Lý Tâm Ngọc bị hắn nói ra tâm sự, có cảm giác bị chọc tức cùng xấu hổ. Nàng phút chốc dừng bước xoay người, lại suýt nữa đụng vào lồng ngực Bùi Mạc. Nàng lui về phía sau một bước, trừng mắt nói: “Việc hôm nay cùng quá khứ đã qua, không cho ngươi nhắc lại, càng không cho ngươi nói bậy!”

“Người không thích nghe, ta sẽ không nói, công chúa nói cái gì cũng đều đúng.”

Bùi Mạc mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên nụ cười hoàn mỹ. Dừng lại khoảnh khắc, hắn lại nghiêm túc nói: “Nhưng xin công chúa không cần vội vã cự tuyệt, ta sẽ nhanh chóng lớn mạnh lên, đủ để kề vai sát cánh bên người.”

“A a a!”

Lý Tâm Ngọc bị sự nghiêm túc trong lời hắn làm cho tâm loạn như ma, đành phải che tai chạy trốn.

“Tuyết trơn trượt, công chúa chậm một chút!”

Bùi Mạc bước nhanh sau lưng nàng, rất sợ nàng té nhào. Lý Tâm Ngọc tâm tình lung lay, chỉ sợ chính mình ở lại liền phạm vào sai lầm, càng tăng nhanh nhịp chân bước, sắc áo choàng trân châu ở trong gió phiêu động. Nàng không quay đầu lại đáp: “Ngươi đừng đi theo ta, để ta yên tĩnh một chút!”

Lời còn chưa dứt, nàng giẫm lên mặt đất bị kết băng trơn trượt, mắt thấy muốn té ngã, cũng may Bùi Mạc bay nhanh xẹt qua, một tay đỡ hông của nàng, lúc này mới may mắn tránh khỏi chới với. Lý Tâm Ngọc miễn cưỡng đứng vững, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, che mặt thở dài nói: “Bản cung đã tạo nghiệt gì vậy a…”

Không dễ dàng gì mới về tới Thanh Hoan điện, Lý Tâm Ngọc cũng lười rửa mặt chải đầu, trực tiếp bước vào tẩm điện, chỉ muốn dùng chăn quấn mình lại yên tĩnh một chút, gỡ từng chút một đám dây rối này. Lúc đang chuẩn bị đóng cửa lại thấy Bùi Mạc còn đứng ở dưới bậc thang nhìn nàng. Trời lạnh như thế, đại khái còn có tuyết rơi, Lý Tâm Ngọc vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, quả thực không có biện pháp xử lý khối cao da chó này, than thở: “Ngươi đừng đi theo ta nữa.”

“Chuyện kia…” Bùi Mạc nói: “Công chúa suy nghĩ thật kỹ, ta chờ người trả lời.”

Lý Tâm Ngọc bĩu bĩu môi, lời cự tuyệt tới bên miệng lại trằn trọc nuốt xuống. Trong lòng là trái tim đang nhảy nhót không gạt được người, Lý Tâm Ngọc thích Bùi Mạc, kiếp này lại càng thích. Nhưng càng thích thì lại càng sợ, kiếp trước kiếp này, nàng và Bùi Mạc đều đã làm nhiều chuyện lầm lỗi, cảm giác áy náy luôn quấy nhiễu làm nàng không yên.

Một lát sau, nàng cuối cùng cái gì cũng không nói, trầm mặc đóng cửa tẩm điện, cắt đứt tầm mắt cực nóng của Bùi Mạc. Dài dằng dặc một đêm, cho đến lúc nửa đêm về sáng, khói lửa dần dần tan hết, đèn đuốc ngã xuống nhưng Lý Tâm Ngọc vẫn trằn trọc chưa ngủ. Trước mắt cùng trong lòng, đều là hình ảnh của Bùi Mạc. Nụ hôn dưới tường cung kia như gió xuân thổi qua, làm thức tỉnh ký ức kiếp trước nàng chôn sâu dưới đáy lòng.

Nàng nhớ lại kiếp trước cùng Bùi Mạc hôn trộm dưới cửa sổ, gió xuân lay động trang sách trên án kỷ, nàng dùng thư tịch che mặt, nghiêng đầu hôn lên môi Bùi Mạc. Khi đó Bùi Mạc ẩn nhẫn lại cẩn thận rất nhiều, không giống như kiếp này nhiệt liệt. Hắn chỉ là ma sát một hồi, liền đảo khách thành chủ, hung hăng ngậm vào đôi môi của nàng, hôn nhiệt liệt lại hung ác. Lý Tâm Ngọc ham chơi, vốn chỉ là trông không quen bộ dạng thường ngày cao ngạo lạnh giá của Bùi Mạc, ý định muốn trêu đùa hắn một phen, ai biết hắn lại đột nhiên thông hiểu, vứt bỏ tất cả giam cầm, giống như những kiềm chế rất lâu bỗng nhiên bạo phát, hôn lại hung mãnh như vậy. Lý Tâm Ngọc dùng hết sức mới đẩy được hắn ra, há miệng hô hấp từng ngụm lớn, kinh ngạc nhìn Bùi Mạc. Trên gương mặt trắng nõn của hắn hiện lên hai vệt đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt cực nóng dường như muốn tiến vào linh hồn nàng, mang theo ý tình dục rõ ràng. Lý Tâm Ngọc bỗng nhiên liền hiểu, chậm rãi nheo mắt lại, cười đùa nói: “A Mạc, hóa ra ngươi thích bản cung nha!”

Khi đó nàng quá mức được sủng mà kiêu, không biết vì môt chữ “thích” này, Bùi Mạc dùng toàn bộ dũng khí được ăn cả ngã về không để đánh đổi. Lúc mới trùng sinh về kiếp này, Lý Tâm Ngọc thật ra là hận Bùi Mạc, hận hắn công phá Trường An, cũng hận hắn gián tiếp bức tử chính mình. Mà bây giờ, nàng chỉ còn lại tràn ngập đau lòng cùng áy náy.

Nếu như năm đó nàng dũng cảm một chút, thông minh một chút, thì làm sao lại cùng Bùi Mạc bất hòa đến như vậy? Bùi Mạc là một người cố chấp, yêu và hận đều cùng một ý niệm. Lý Tâm Ngọc nếu không muốn chuyện kiếp trước lặp lại, nhất định phải dùng dao sắc chặt dây rối, thừa dịp Bùi Mạc còn chưa hãm sâu vào đoạn tình cảm này, cùng hắn đoạn tuyệt…

Chỉ là nếu thật sự muốn đoạn tuyệt, sợ rằng đao còn chưa chặt xuống, trái lại bản thân nàng lại đau triệt nội tâm. Hai kiếp ràng buộc, nói cắt đứt liền có thể cắt đứt được sao? Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc tựa như hạ quyết tâm, lật người ngồi dậy giữa đệm chăn. Bàn tay vỗ vỗ hai má nóng bừng, khoác áo choàng lên. Trái phải đều không ngủ được, chi bằng ra hóng gió mát để tỉnh táo một chút. Nàng đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn phía trước một cái chớp mắt rồi lại ngẩn người. Bùi Mạc ôm kiếm tựa ở hành lang, nhìn ánh đèn cùng hoa tuyết trong bóng đêm đến ngẩn người. Hắn vẫn mặc một thân quần áo lúc đưa nàng đi Hưng Khánh cung dự tiệc, đầu tóc chỉnh tề, hiển nhiên là trắng đêm chưa ngủ, vẫn canh giữ trước cửa cung của nàng. Nếu như Lý Tâm Ngọc không ra khỏi cửa, không biết hắn sẽ còn ở lại giữ cửa cho nàng đến lúc nào.

Nhìn thấy Lý Tâm Ngọc bước ra, hắn có chút kinh ngạc, lại đứng yên tại chỗ. Gió tuyết im lặng, hai người đối diện nhau.

“Hóa ra công chúa cũng không ngủ được.” Hắn nói, lại giơ tay lên sờ chóp mũi, như là đang che giấu cái gì, nói: “Tuyết rơi rồi.”

“Ừ, tuyết rơi rồi.”

Lý Tâm Ngọc vuốt vuốt áo choàng trên người, tóc dài rối tung đứng ở bên người hắn, cùng hắn nhìn tuyết đêm nhẹ nhàng bay xuống.

“Ta nhớ người đã từng nói, người rất không thích tuyết rơi.” Trầm ngâm khoảnh khắc, Bùi Mạc bỗng nhiên nói một câu: “Đem ta so sánh với thiếu niên kia, người thấy thế nào?”

“Cái gì?”

Lý Tâm Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn. Bùi Mạc đem tầm mắt sâu không thấy đáy nhìn xuyên qua màn đêm, một lát mới chua giọng hỏi: “Cái tên thiếu niên làm điện hạ động tâm, người mà điện hạ gặp vào ngày tuyết lớn ấy… Ta so với hắn thì như thế nào?”

Lý Tâm Ngọc bừng tỉnh, thấp giọng cười ra tiếng. Bùi Mạc không hiểu nhìn về phía nàng, cau mày. Lý Tâm Ngọc nói: “Ngươi tốt hơn hắn.”

“Công chúa không cần an ủi ta.” Khóe miệng Bùi Mạc cong lên một nụ cười, cũng không có bộc lộ ra bao nhiêu vui vẻ: “Người vì hắn nên mới từ chối ta sao? Kỳ thực, người không thích ta cũng không quan hệ…”

“Ai nói bản cung không thích ngươi hử?” Lý Tâm Ngọc mỉm cười cắt ngang hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.