Lý Tâm Ngọc tửu lượng ít, chỉ uống một chén rượu liền chóng mặt, lúc này nhìn thấy con ma men ca ca gây rối, chỉ cảm thấy đầu càng đau. Hai người cù cưa cù nhằng ra khỏi đại điện, vừa lúc tình cờ gặp hai danh võ tướng đang hàn huyên. Một người là Trung Nghĩa bá Triệu Mẫn Thanh, người còn lại đi lại không tiện, chính là Hàn quốc công Vi Khánh Quốc, nhìn thấy Lý Tâm Ngọc và thái tử ra cửa, hai người ngừng nói chuyện, lui tới một bên hành lễ nói: “Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ chuyện này có chút manh mối: Hai người đều thuộc diện bị tình nghi nằm trong danh sách đen của nàng, buổi tối hôm nay lại tụ tập cùng một chỗ bàn bạc cái gì chứ? Nghĩ như vậy, nàng thần thái như thường cười cười: “Bên ngoài trời đông lạnh giá, hai vị đại nhân sao không vào trong làm chén rượu cho ấm người?”
Vi Khánh Quốc cử động đôi chân hơi cứng ngắc, than thở: “Gần đây tuyết rơi, cái chân tàn tật này của thần không chịu thua kém đụng vào cái là đau, chỉ có thể cáo lui đầu tiên, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người.”
Lý Tâm Ngọc nhìn nhìn Trung Nghĩa bá: mày rậm mắt to, một thân chính khí; lại nhìn nhìn Hàn quốc công: Thân thể tàn tật, treo giáp lui ẩn, biểu muội hiện nay còn là thái phi… Nghĩ như thế nào, Lý Nghiễn Bạch và Vương Kiêu vẫn là hai kẻ bị hiềm nghi lớn nhất. Đương lúc nghĩ ngợi, chợt nghe thấy thanh âm quỷ mỉ từ Lý Tấn ở phía sau phát ra, vừa ợ lên hơi rượu vừa khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tâm nhi, Tâm nhi, muội đã nuôi tiểu bạch kiểm còn không muốn nhận ca ca này nữa sao?”
Có hai vị đại thần ở đây, hoàng huynh này cũng dám tôn vinh bộ mặt tổn hại của đông cung! Lý Tâm Ngọc không kịp thăm dò hai danh tướng trước mặt, vội vã kéo Lý Tấn đang khóc sướt mướt ra khỏi đại điện. Đi được nửa đường, Lý Tấn lại cố chấp ôm trụ sơn, khóc lóc hô: “Đừng đụng vào ta! Ta muốn đi Dục Giới Tiên Đô, ta muốn gặp Phất Yên nương tử!”
Nghe thấy tên Liễu Phất Yên, Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc. Nàng cho rằng với tính khí ngoan liệt kia của hoàng huynh, đã sớm đem tên tuổi Liễu Phất Yên ném vào quên lãng, nhưng không ngờ đã một tháng rồi, hoàng huynh say rượu vẫn khóc hô muốn gặp nàng. Lại nói “rượu vào nói lời thật lòng”, có thể thấy được bao nhiêu phần quan tâm trong đó. Nhưng thân phận của Liễu Phất Yên…
Lý Tâm Ngọc không dám ngẫm nghĩ, dặn Tuyết Cầm một bên: “Mang thái tử điện hạ đến cửa đông Hưng Khánh cung, giao cho đông cung hoàng giáp thị vệ chăm sóc.”
Không dễ dàng gì mới đem được con ma men hoàng huynh đang mượn rượu khóc lóc om sòm kia đi, Lý Tâm Ngọc một mình ra cổng Hưng Khánh cung. Lúc này tuyết ngừng rơi, chính là lúc ánh đèn rã rời, Bùi Mạc trường thân nhi lập, ôm kiếm tựa vào cung tường màu đỏ thắm, ánh đèn đem bóng dáng của hắn kéo dài ra, có vẻ quạnh quẽ lại tịch mịch.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Tâm Ngọc, hắn quay đầu lại, ánh mắt lành lạnh phút chốc sáng ngời, mang theo ý cười nói: “Người đã về.”
Giờ tý sắp tới, từ nơi cũ đón người mới đến, chỉ một thoáng trên bầu trời khói lửa đủ màu, chiếu sáng bóng đêm mênh mông, cũng chiếu sáng đôi mắt người nào đó. Khói lửa, tuyết trắng, đèn lồng đỏ, tường đỏ ngói xanh, còn có thiếu niên kiến nàng động tâm, đan vào nhau thành một bức tranh thủy mặc ướt đẫm.
Chén rượu lúc nãy có lẽ đã thật sự làm Lý Tâm Ngọc say, nếu không vì sao tim lại đập như trống? Nương theo cảm giác say, hai má nàng ửng đỏ, chợt như nhớ tới cái gì, lại lục lọi trên người một trận, sau đó lấy ra vài miếng vàng lá dùng giấy hồng bọc lại, chậm rãi hướng về phía Bùi Mạc đang mơ hồ cười. Nàng tiến về phía trước, dừng lại trước mặt Bùi Mạc, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Cho ngươi tiền lì xì may mắn, chúc mừng năm mới, tiểu Bùi Mạc!”
Chíu, bùm bùm ——
Pháo hoa trên trời còn đang không biết mệt mỏi rã rời mà nở rộ. Đôi mắt trong suốt của Bùi Mạc phát sáng, tầm mắt rơi vào tiền lì xì trong tay nàng, một lát sau mới vươn tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, tiền lì xì là trưởng bối phát cho trẻ nhỏ.”
Ngữ khí hắn bình thản, khóe miệng lại không kìm được nâng lên. Lý Tâm Ngọc có chút không phục, chống nạnh đáp: “Coi như là lễ vật bản cung cho tiêu đả nô mừng năm mới, không được sao?”
Nghe nói, Bùi Mạc thấp giọng cười. Hắn ngóng nhìn Lý Tâm Ngọc, sóng mắt sâu đến đáng sợ, mang theo nóng bỏng cùng thành kính trước nay chưa từng có. Hắn nói: “Ta cũng có một kiện lễ vật muốn tặng cho điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm: “Ngươi hiện tại là tiểu nô lệ cái gì cũng không có, lại còn muốn tặng gì cơ chứ?”
Trong lòng nàng hoài nghi, trên miệng lại hiếu kỳ hỏi: “Là cái gì?”
Đèn đuốc rã rời, bóng đêm tịch mịch, bốn phía trống rỗng không người, Bùi Mạc tới gần nàng một chút, đôi ủng đen sạch sẽ đạp ở trong vũng tuyết đọng, phát ra âm thanh nhỏ vụn cọt kẹt làm nhột nhạt trái tim người ta.
“Nhắm mắt lại.”
Bùi Mạc đem nàng bao phủ dưới bóng mình, thấp giọng nói. Lý Tâm Ngọc vẫn là lâng lâng. Bùi Mạc thẳng thắn đem nàng ôm vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng che mắt nàng. Sau đó, Lý Tâm Ngọc cảm giác được trên môi một trận ướt mềm ấm áp, vừa chạm vào lập tức rời đi. Đó là một nụ hôn lướt qua, lại như trời long đất nở, khiến trái tim yên ổn trong Lý Tâm Ngọc nhấc lên muôn trượng sóng lớn!
“Đây là tiểu đánh nô ta đáp lễ cho người, điện hạ.”
Bên tai, Bùi Mạc hạ thấp giọng, âm thanh thành kính, đến cả hô hấp cũng phát run.
Gió nhẹ đưa tuyết, hoa mai lay động. Lý Tâm Ngọc bị Bùi Mạc che mắt, trước mắt chỉ có thể nhìn ra một mảnh tối tăm ấm áp.
“Trên môi công chúa có vị rượu Đỗ Khang thơm ngát.”
Bùi Mạc thanh âm trầm trầm, mang theo lực hấp dẫn mê hoặc nhân tâm. Lý Tâm Ngọc không nhìn thấy biểu tình trên mặt Bùi Mạc, chỉ nghe trên không trung tiếng pháo hoa vẫn còn tiếp tục, trong đầu của nàng cũng từng mảnh nổ tung, bao quanh khói lửa hồng vàng tím lục, đem một tia lý trí cuối cùng trong nàng chia năm xẻ bảy.
Trên mí mắt, đầu ngón tay Bùi Mạc run rẩy, hẳn là hắn rất khẩn trương. Lý Tâm Ngọc cũng rất khẩn trương, cổ họng thít chặt, tim đập như nhịp trống dày đặc, “bang bang” đụng vào lồng ngực. Nụ hôn vừa rồi cùng kiếp trước bất đồng, không có bức bách, cũng không có tận lực trêu chọc, là Bùi Mạc cam tâm tình nguyện đem chân tình phơi bày, cho nàng thấy tình yêu của hắn…
Cho nên, Lý Tâm Ngọc không thể như kiếp trước mà cười cho qua, dùng một câu “Vui đùa một chút mà thôi!” để qua loa tắc trách đem tình cảm này ném ra sau đầu.
Bùi Mạc là một kẻ quen thói kiêu ngạo, hắn có thể đề đao thúc ngựa, cũng có thể chịu nhục, nhưng duy nhất đối với chuyện tình cảm hắn vừa cố chấp lại ngây thơ, tính chiếm hữu rất mạnh. Nếu không cân nhắc, hạ quyết tâm đủ kiểu, hắn sẽ không đâm thủng tầng cửa sổ giấy cuối cùng này.