Tan học, Tuyết Linh nét mặt rạng rỡ, nói:” Tiểu Tuyết! Chúng ta hãy đi chơi thôi.”
Ngọc Ly gật đầu vui vẻ nhìn cô, Thiên Tuyết cười nhẹ, đáp:” Hôm nay tớ phải về thu xếp lại đồ đạc mới chuyển về có rất nhiều đồ đạc, hai cậu cứ đi đi.”
Tuyết Linh cùng Ngọc Ly xụ mặt xuống, buồn bã, Ngọc Ly nhìn cô rồi nói:” Thôi được rồi, vậy bọn tớ về nhà đây khi nào xong cậu phải gọi điện cho chúng tớ biết đó.”
Cô gật đầu đồng ý rồi đi về, hướng về nhà của cô ngược lại với hai người bạn của cô.
Đi về giữa chừng Thiên Tuyết chợt nhớ ra lúc nãy khi cô đi vệ sinh cô đưa điện thoại của mình cho Tuyết Linh giữ rồi quên lấy lại nên cô vội vàng quay lại. Chạy ngang qua một con hẻm cô đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau quay lại nhìn đôi mắt cô trợn lên khi nhìn thấy Tuyết Linh cùng Ngọc Ly bị một đám nữ sinh đánh cũng cùng lúc đó đám người của Tử Dật đi ngang qua, Nhạc Hào nhìn thấy Ngọc Ly bị đánh thì tức tối định đến giúp thì bị Tử Dật ngăn lại, Nhạc Hào nhíu mày không hiểu nhìn anh rồi hỏi:
” Tại sao cậu lại ngăn tớ? Bọn họ đang bị bắt nạt kìa.”
Tử Dật nhìn Nhạc Hào rồi nhướng mày sang hướng của Thiên Tuyết, bên đó cô tức giận vô cùng khi nhìn thấy hai người họ bị bắt nạt như vậy, quát lớn:” Dừng lại! Buông hai người họ ra.”
Đám nữ sinh kia dừng lại quay lại nhìn cô, đứa nữ sinh cầm đầu giọng nói kênh kiệu:” Nè con nhỏ xấu xí, tốt nhất mày đừng có xen vào chuyện của tụi tao nếu không mày cũng giống hai đứa nó.”
Thiên Tuyết tháo mắt kính ra cười lạnh, đôi mắt sắc lạnh, giọng nói cất lên lạnh lùng khiến đám nữ sinh đó phải rùng mình, ớn lạnh:
” Oh! Vậy sao? Cứ thử xem.”
Đám nữ sinh đó bắt đầu hoảng sợ, Nhạc Hào kinh ngạc khi nhìn thấy cô như vậy liền quay sang Tử Dật và Kiến Tu:” Đây có phải là cái con nhỏ xấu xí nhát gan mà tụi mình gặp không vậy? Tại sao từng cử chỉ lời nói đều khác nhau quá vậy?”
Kiến Tu gật đầu nhìn Tử Dật:” Chẳng lẽ cô ta bị đa nhân cách sao?”
Tử Dật cười nhẹ rồi nói:” Sau này cuộc sống trong trường không còn tẻ nhạt, buồn chán nữa rồi.”
Thiên Tuyết lao đến đám nữ sinh đó trong chớp mắt đã đánh cho bọn nữ sinh đó nằm la liệt, cô đi đến đỡ Tuyết Linh, Ngọc Ly đứng dậy rồi quay lại đám người đó, cảnh cáo:” Các người hãy nhớ kỹ sau này gặp chúng tôi thì phải tránh xa ra một chút nếu các người không muốn mất mạng của mình.”
Bọn nữ sinh đó nghe cô nói vậy liền sợ xanh mặt, tay chân run rẩy khi đối diện với cô. Thiên Tuyết đỡ hai người họ về nhà của cô, Kiến Tu đôi mắt chớp liên tục nhìn hai người bạn của mình rồi lắp bắp nói:
” Tớ…Tớ không bị hoa mắt chứ trong chớp mắt mấy người kia đã bị con nhỏ đó đánh nằm la liệt hết rồi.”
Nhạc Hào cũng không khác gì Kiến Tu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy rồi nói:” Tớ chỉ mới vừa không để ý một chút là đã đánh xong rồi sao? Nguy rồi! Nguy rồi! Cô ta bị đa nhân cách thật rồi.”
Tử Dật không nói gì chỉ mỉm cười rồi quay đi.