Hơn tám tháng sau
Thiên Tuyết cô đã mang thai lần hai, từ khi biết cô mang thai mọi người ai nấy đều chăm sóc cô không rời mắt khỏi, Lạc Hi cũng dời mọi công việc về nhà để tiện chăm sóc cô hơn.
Cô đang đi xuống lầu, Diệp Lạp Mỹ nhìn thấy cô đang mang bụng to bước xuống liền lập tức vội vã chạy lên đỡ cô đi xuống:” Tiểu Tuyết! Sao con đi xuống mà không gọi mọi người lỡ như có chuyện gì thì sao?”
Cô cười khổ, mẹ chồng cô có cần khẩn trương đến như vậy không?
“Mẹ không cần làm ghê vậy đâu con có làm sao đâu?”
Mẹ chồng cô ngồi lại trên ghế, nhân lúc mọi người không để ý cô đi vào bếp nấu ăn vừa cầm dao lên thì Lạc Hi vừa mới đi mua chút đồ về nhìn thấy cô như thế liền nhíu mày, căng thẳng hét to khiến tất cả đều giật mình:
“Tiểu Tuyết! Em đang làm cái gì vậy?”
Cô giật mình làm rơi con dao xuống đất khiến anh cùng mọi người hốt hoảng chạy vào, Lạc Hi nhìn từ trên xuống dưới người cô lo lắng hỏi:” Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu, mẹ cô cau mày, tức giận:” Tại sao con lại vào đây? Đã có người làm làm hết rồi, mau bước ra ngoài cho mẹ.”
Vốn dĩ cô muốn nấu cho mọi người ăn thấy mọi người như vậy cô đành bước ra ngoài, Thiệu Văn cùng Kha Dương nhìn nhau, Thiệu Văn chu môi vẻ mặt giận hờn:” Anh hai! Chúng ta bị cho ra rìa rồi có đúng không? Không có ai muốn quan tâm chúng ta nữa.”
Kha Dương lạnh lùng đáp:” Em biết điều đó quá trễ rồi anh đã biết cái này từ lúc biết mami mang thai lận kìa.”
Khả Hân con gái của Tuyết Linh đi đến khều khều Thiệu Văn giọng nói trong trẻo ngây thơ, đôi mắt long lanh:
“Anh đâu có bị cho ra rìa đâu chứ anh vẫn còn có em và Cố Trạch mà.”
Thiệu Văn cười nhẹ nói với Khả Hân:”Sao em không qua nói chuyện với anh Kha Dương đi?”
Khả Hân lắc đầu lia lịa, mắt không dám nhìn Kha Dương:” Anh ấy lạnh lùng, khó gần như vậy em không nói chuyện với anh ấy đâu người gì đâu mà cứ như tảng băng Nam cực vậy đó.”
Cố Trạch gật đầu đồng ý với Khả Hân:” Đúng vậy đó, hai người là anh em sinh đôi với nhau sao mà khác nhau một trời một vực vậy chứ?”
Kha Dương dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn Khả Hân và Cố Trạch, hai người sợ hãi liền vội chạy đến nép sau lưng của Thiệu Văn.
Thiệu Văn cười hì hì với Kha Dương:” Anh đừng có như tảng băng vậy chứ? Anh làm Khả Hân với Cố Trạch sợ rồi kìa.”
Kha Dương mặt vẫn không thay đổi tiếp tục nhìn xuống điện thoại của mình đáp:
“Muốn anh không doạ vậy thì tốt nhất đừng chọc hay đụng chạm gì đến anh.”
Khả Hân cùng Cố Trạch gật đầu ko lia lịa. Ba mẹ anh và ba mẹ cô từ khi biết cô mang thai liền cùng nhau dọn đến nhà của anh và cô ở để tiện chăm sóc cô nhiều hơn.