Sở Ly đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau, anh nghĩ tới cô sẽ khóc, cũng nghĩ tới cô sẽ đánh anh mắng anh, lại chưa từng nghĩ tới cô sẽ lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, giống như cho tới bây giờ bọn họ thật sự chưa từng quen biết nhau.
Anh rất giận, giận cô tuyệt tình, nhưng anh giận chính bản thân anh hơn, là anh ép cô thành bộ dạng như bây giờ.
“Vãn Vãn, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Sở Ly nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin, ngay cả giọng nói cũng rất hèn mọn.
Sở Ly như vậy cực kỳ xa lạ đối với Dư Hướng Vãn, cô chưa từng thấy người đàn ông không ai bì nổi lại có bộ dạng ăn nói khép nép như vậy.
Cho nên cuối cùng anh cũng hối hận rồi đúng không?
Năm đó cô hỏi anh vấn đề kia, hình như cuối cùng cũng có đáp án.
Chẳng qua thật đáng tiếc, cô đã sớm không quan tâm đáp án là gì…
Sáu năm qua, cô một mình nuôi con trai quả thật rất tốt, bọn họ không cần anh, hoàn toàn không cần.
Dư Hướng Vãn giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của Sở Ly, chỉ lầm lũi đi tới trước.
Thấy cô như thế, Sở Ly cắn răng không thể không đổi chiến lược: “Dư Hướng Vãn, bất kể em có giả bộ không quen anh thế nào, sự tồn tại của Tồn Hi là minh chứng tốt nhất đã từng có giữa chúng ta. Nếu như em không muốn nói chuyện với anh, vậy anh chỉ có thể thông qua con đường Luật pháp để giải quyết cuyện này, về quyền nuôi dưỡng con trai.”
Ba chữ “Quyền nuôi dưỡng giống như một một viên đạn tạc, đứt đoạn dây thần kinh trong đầu Dư Hướng Vãn, cô không chút nghĩ ngợi xoay người, hét to với anh: “Sở Ly, anh dựa vào cái gì!”
Một câu nói nổi giận đùng đùng của Dư Hướng Vãn, lại khiến cho lòng Sở Ly cảm thấy tràn đầy vui mừng.
Rất tốt, cuối cùng cô cũng không giả bộ không quen anh nữa, cũng không tiếp tục không đếm xỉa đến anh nữa.
Nếu như dùng thủ đoạn như vậy, cô mới chịu nhìn thẳng sự hiện hữu của anh, thì anh không ngại.
“Con trai vẫn ở đây, chuyện này chúng ta chọn lúc khác rồi bàn. Anh còn có việc, hôm nay đi về trước, anh biết số của em, muốn báo thời gian cho anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, anh khom lưng xuống nói tạm biệt với Dư Tồn Hi, rồi thật sự xoay người rời đi.
Sở Ly nếu nói “có chuyện” là chỉ anh chuẩn bị lèo lái công ty từ tầm xa lâu dài ở chỗ làng chài Dư Hướng Vãn ở, cho nên anh nhất định trở về sắp xếp một chút.
Ba ngày sau, anh sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, mua căn nhà cách vách nhà Dư Hướng Vãn, bắt đầu làm hàng xóm với cô, chuẩn bị kháng chiến lâu dài.
Anh bắt đầu xuyên vào cuộc sống của bọn họ từng chút một, mua đồ dùng hàng ngày, nấu ăn, đưa đón con đi học, thật sự là không chỗ nào anh không nhúng tay vào.
Nhưng cái ngày nói về chuyện quyền nuôi dưỡng kia, lại không nhắc lại.
Trong lòng Dư Hướng Vãn hiểu, một khi báo chuyện này ra tòa án, cô không có một chút phần thắng nào.
Mặc dù có trụ cột tình cảm, nhưng dù sao cô chỉ là một kẻ mồ côi cha mẹ không có công việc cố định, thậm chí ngay cả căn nhà chưa tới 60m2 vẫn còn đang vay, cô lấy cái gì tranh với Sở Ly?
Con càng lúc càng lớn, càng cần tiền vốn đầu nhập kinh tế, mà cô quả thật không có cách nào cung cấp điều kiện quá ưu việt cho Dư Tồn Hi.
Sau khi đấu tranh tư tưởng cả một tuần lễ, Dư Hướng Vãn cũng chọn lúc con trai đi học, nói chuyện cùng với Sở Ly.
Sở Ly không chút do dự đồng ý, mà địa điểm hẹn là ở chỗ của anh, dù sao không gian nhà anh tương đối lớn.
Lúc Dư Hướng Vãn gõ cửa, anh đã chuẩn bị một ly sữa tươi ấm áp ngọt ngào cho cô, Dư Hướng Vãn có chút bất ngờ, anh biết cô thích gì à.
Cô còn tưởng rằng, cho tới nay, anh cũng không biết gì về cô cả.
Dư Hướng Vãn không từ chối, nhẹ nhàng nhấp một miếng, nhiệt độ vừa vặn độ ngọt vừa phải, là mùi cô thích.
Hai người phân ngồi ở hai đầu ghế sa lon, ai cũng không tính lên tiếng trước, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Dư Hướng Vãn vẫn phải dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng.
“Rốt cuộc mục đích anh tới lần này là cái gì?”
“Anh cho là anh đã nói rất rõ ràng.”
“Sở Ly, sáu năm qua tôi cũng chỉ có Dư Tồn Hi, nhưng anh thì khác, anh muốn con trai, còn nhiều người phụ nữ tình nguyện sinh cho anh.”
Đúng, cô nói không sai, nhưng trong nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có một người tên là Dư Hướng Vãn.
“Thật ra thì trừ giành quyền nuôi dưỡng, còn có một cách khác để giải quyết vấn đề này —— chỉ cần em gả cho anh, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng con trai lớn lên.”