Giọng nói kia thật quen thuộc giống như bọn họ chưa từng xa cách.
Nhưng rõ ràng cho dù bọn họ không xa cách sáu năm, cũng không phải là không thể giao lưu bằng giọng nói này.
“Các anh đang ở đâu?”
“Anh cũng không biết, nhưng con trai nói nơi này là tiệm hamburger duy nhất trong cả thôn.”
Con trai con trai con trai, cô không hiểu tại sao anh có thể gọi thuận miệng như vậy.
Rõ ràng người ban đầu không thừa nhận là anh, không cần bọn họ cũng là anh, sáu năm trôi qua, cô khổ cực anh lại không biết gì cả, nhưng bây giờ anh chợt xuất hiện muốn ngồi không hưởng lộc sao?
Nếu dáng dấp của Tồn Hi không giống anh thì tốt rồi, vậy cô có thể nói dối bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng bây giờ, ngay cả giám định ruột thịt cũng không cần, người có mắt vừa nhìn cũng biết bọn họ là cha con.
Sau khi vô cùng lo lắng chạy tới tiệm hamburger kia, phát hiện hai người một lớn một nhỏ đang ăn vui vẻ, thấy Dư Hướng Vãn, Dư Tồn Hi phấn chấn quơ múa hai tay: “Mẹ, ở đây, con ở đây!”
Có lẽ là nụ cười giây phút đó của cậu bé quá rực rỡ, Dư Hướng Vãn lại hoảng hốt trong nháy mắt.
Kể từ sau khi con trai hiểu chuyện, hình như cô chưa từng thấy cậu cười như này nữa, tối đa cũng chỉ là mỉm cười mà thôi.
Cho nên, cậu rất vui vì mình có ba đúng không?
Không biết tại sao, nhận biết điều này khiến lòng Dư Hướng Vãn đau xót, cảm giác đó giống như vật quý giá gì đó sắp bị cướp đi.
Cố nén chua xót trong lòng, cô vọt vào tiệm Hamburger, cũng không nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Dư Tồn Hi, kéo tay nhỏ của cậu đi ra ngoài.
Có lẽ cảm nhận được áp suất thấp từ người Dư Hướng Vãn tản ra, Dư Tồn Hi không giãy dụa mặc cho cô kéo mình đi, nhưng trước khi đi cậu vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Sở Ly.
Nói thật, cảm giác có ba thật đúng là khá tốt.
Nhất là lúc tan học hôm nay, khi người đàn ông tự xưng là ba cậu xuất hiện ở cửa trường học thì cậu rõ ràng thấy được vẻ mặt tràn đầy hâm mộ trong đôi mắt những tên nhóc bình thường thích cười nhạo cậu, điều này làm cho tâm tình cậu cảm thấy vui vẻ.
Cho tới nay, thật ra thì cậu rất để ý bọn họ nói cậu là đứa con hoang không có ba.
Nhưng cậu biết nếu mẹ biết sẽ đau lòng, cho nên cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nói với mẹ.
Cuối cùng anh cũng tìm được cô, sau khi trải qua năm năm một tháng mười ba ngày, niềm vui gặp lại vẫn còn đập bình bịch trong lòng, nhưng người anh tâm niệm lại kéo con trai bỏ đi, thậm chí ngay cả một câu nói anh cũng chưa kịp nói với cô.
Lúc Dư Hướng Vãn sắp dẫn Dư Tồn Hi đẩy cửa ra, Sở Ly cũng bước một bước dài tới trước đuổi theo.
“Vãn Vãn, đừng đi.”
Sau đó kéo cánh tay cô, thân mật gọi một cách tự nhiên.
Thân thể người phụ nữ đi ở phía trước cứng đờ, tiếp theo nói giọng lạnh lùng: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, xin buông tay.”
Thậm chí cô không quay đầu nhìn anh, cô biết phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cô chỉ không muốn quá thuận lòng anh.
Sức lực trên tay Sở Ly lại mạnh hơn, giống như sợ mình lơ là cô sẽ biến mất không thấy: “Cho dù anh nhận nhầm bất kỳ ai, cũng không thể nhận nhầm em.”
Giọng anh nghe có vẻ cực kỳ khàn khàn, giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng anh.
Dư Hướng Vãn lại tuyệt không hề dao động, cô cố hết sức, đẩy từng ngón tay một của anh ra.
Sau đó lặp lại lần nữa bằng giọng càng lạnh lùng hơn: “Thật xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.”
Dứt lời, cô kéo tay Dư Tồn Hi tính tiếp tục đi tới trước, nhưng Sở Ly lại không cho: “Nếu anh nhận nhầm em, vậy tại sao em không dám nhìn anh?”
Không dám? Dựa vào cái gì anh cho là cô không dám?
Khóe miệng kéo ra nụ cười vắng lạnh, Dư Hướng Vãn ngước mắt nhìn thẳng anh, chẳng qua ánh mắt cô còn lạnh hơn giọng nói của cô.
“Tôi không quen biết anh, anh nhận nhầm người rồi.”