Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 27 - Anh Rất Nhớ Em

trước
tiếp

Thứ Sáu đổ mưa Thu, lúc ra ngoài Sở Ly quên mang dù, cởi áo khoác che mưa cho con trai, sau đó anh bị dính nước mưa cả đường, đêm đó đã ngã bệnh.

Nửa đêm anh gọi điện thoại cho Dư Hướng Vãn thì vốn cô không muốn để ý tới, nhưng kể từ sau khi nhận điện thoại của anh, cô làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Ánh đèn sáng choang trong phòng ngủ, Dư Hướng Vãn vuốt trán Sở Ly, có cảm giác khó tin.

Quen Sở Ly nhiều năm như vậy, trừ đánh nhau ẩu đả bị thương, từ trước đến nay anh là một cậu bé khỏe mạnh, cô rất ít thấy anh ốm đau gì, huống chi là sốt.

“Sở Ly?” Dư Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc lắc thân thể anh: “Anh bị sốt, chúng ta đi bệnh viện đi.”

“Ưm…anh không sao.” Tay chân dài ngoằng của Sở Ly giấu trong ghế sa lon nho nhỏ, hai gò má đỏ bừng.

“Không được, anh đã bị sốt, đứng lên đi bệnh viện!” Vừa nói, cô vừa nâng vai anh, nhưng bây giờ anh quá nặng quá cường tráng, cô chiến đấu hăng hái nửa ngày, thế nhưng anh lại vẫn nằm ngay đơ tại chỗ.

“Sở Ly, anh tỉnh lại đi…”

“Đừng quấy rầy…” Có lẽ bị Dư Hướng Vãn vỗ tay lên mặt quá phiền, Sở Ly một phát bắt được tay cô, lầm bầm một tiếng, sau đó lại không phát ra tiếng nữa.

“Này…” Dư Hướng Vãn lại thử đẩy anh một cái, thế nhưng anh lại không có chút phản ứng nào, chỉ có bàn tay cô bị anh nắm trong tay có cảm giác nóng như bị đốt cháy.

Đúng là tên đáng chết! Dư Hướng Vãn bất đắc dĩ, muốn rút tay ra, lấy chút thuốc có sẵn cho anh, thế nhưng anh lại nắm tay cô thật chặt không buông.

“Bỏ ra, tôi đi lấy thuốc. Sở Ly…?”

Thấy anh không có chút phản ứng nào, Dư Hướng Vãn không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh sinh, ý định gỡ tay anh ra, chỉ là cô vừa mới để sát đầu vào anh một chút xíu, bỗng dưng anh lại mở mắt ra.

Nhìn ánh mắt anh giờ phút này có chút mông lung, Dư Hướng Vãn chợt phát hiện nhịp tim của mình đập thật nhanh, thoáng chốc, giống như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Sở Ly…”

Nhìn gương mặt tuấn tú của anh từ từ đến gần, chân tay cô luống cuống, sau đó không tự chủ nhắm hai mắt lại, nhưng nụ hôn theo dự liệu lại không phủ xuống.

“Anh rất nhớ em…” Anh đặt tay cô lên tim mình, nói vào tai cô: “Nhớ đến mức trái tim anh rất đau.”

Dư Hướng Vãn mở mắt ra, vừa khéo rơi vào đôi mắt tình sâu như biển kia.

“Nhớ tôi cái gì?” Cô nghĩ, có phải anh sốt cao quá rồi không, coi cô thành người phụ nữ khác.

“Nhớ tới tất cả về em, Vãn Vãn, không có em, anh mới biết em quan trọng bao nhiêu đối với anh.”

Anh nhìn cô, nói từng chữ rõ ràng, nghiêm túc, ngay cả Dư Hướng Vãn muốn tự nói với mình anh chỉ sốt cao nói hồ đồ cũng không làm được.

“Vãn Vãn, anh hối hận, rất hối hận…”

Nói xong câu đó, chợt Sở Ly nhắm hai mắt lại, không biết vì sốt quá khó chịu, hay là nghĩ tới chuyện đau khổ gì, góc mắt anh lại chảy ra một giọt nước mắt.

Nhìn anh như vậy, Dư Hướng Vãn chỉ cảm thấy chỗ cổ họng chua chát, trong ấn tượng, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc.

Dư Hướng Vãn không dám nhìn anh nữa, cô sợ mình sẽ mềm lòng.

Anh quen đặt hộp thuốc ở khung giữa tủ sách, cô tìm theo thói quen của anh, quả nhiên tìm được, sau đó lấy hai viên thuốc hạ sốt ra đút cho anh uống.

Anh không phối hợp, với sức một mình cô muốn đưa anh đến bệnh viện là điều không thể, huống chi Tồn Hi còn ở nhà một mình, cô cũng không yên lòng, chỉ hy vọng hai viên thuốc hạ sốt này có tác dụng.

Cũng may nhiệt độ của anh cũng không tiếp tục tăng lên, hơn nửa đêm đã hồi phục bình thường.

Dư Hướng Vãn trông chừng Sở Ly cả đêm, cũng không biết mình ngủ ở mép giường như thế nào.

Buổi sáng thức dậy, cô hoảng sợ phát hiện mình lại nằm ở trên giường, mà Sở Ly ngủ ở bên cạnh cô, ôm cô rất chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.