Dư Hướng Vãn thật sự là phiền không thắng phiền, quyết tâm đi tìm Sở Ly lần nữa, mới vừa mở cửa lại vừa khéo gặp được Sở Ly đang đứng bên ngoài chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa.
“Anh mua máy tính đến cho con trai, anh và nó hẹn thời gian tới lắp ráp cho nó.”
Dư Hướng Vãn sửng sốt: “Anh mua cho nó lúc nào?”
Sở Ly cười cười: “Mấy ngày trước, cậu nhóc cứ nhắc mãi.”
Dư Hướng Vãn biết con trai thích máy tính, nhưng sản phẩm điện tử vốn đắt, với tình trạng kinh tế bây giờ của cô thật sự là không gánh nổi.
Vốn nghĩ chờ trả sạch tiền vay mua nhà, rồi mua một máy tính cho con trai, bây giờ lại bị Sở Ly nhanh chân đến trước.
Dư Hướng Vãn còn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe bên trong đã truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Dư Tồn Hi: “Ba đã đến rồi sao? Sững sờ ở cửa làm gì, nhanh vào đi!”
Nói xong, thân thể nho nhỏ đã không thể chờ đợi kéo Sở Ly đi vào phòng của mình, thậm chí cậu còn không nói với cô một câu.
Điều này làm cho trong lòng Dư Hướng Vãn cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi, cô ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu năm năm, nuôi cậu lớn lên, nhưng Sở Ly tới chưa tới năm tháng, cậu đã thân với anh đến mức này.
Lòng Dư Hướng Vãng chua xót đứng ở cửa phòng, nhìn một lớn một nhỏ loay hoay vui vẻ trong phòng, giống như hoàn toàn không có chỗ cho cô nhúng tay vào.
Cô biết mình ăn dấm như này có vẻ rất ngây thơ, nhưng không có cách nào, những năm gần đây, cô coi Tồn Hi là duy nhất, cô không chịu nổi thoáng chốc con trai đã không còn lệ thuộc vào mình nữa.
Lúc ăn cơm tối, cô cố ý nấu một đống cà chua, đây là món Dư Tồn Hi không thích ăn nhất.
Bình thường cậu ngoe nguẩy đáng yêu kén ăn thì thôi, nhưng hôm nay, Dư Hướng Vãn hoàn toàn không chịu thua cậu, nhìn chằm chằm cậu ăn một ít trong khay mới coi như xong.
Một bữa cơm, mặt Dư Tồn Hi đã xanh xao, nhưng cậu cảm thấy mẹ không vui, cho nên cũng không dám phản kháng.
Chờ đến lúc cảm thấy không khí không còn căng thẳng nữa, Dư Tồn Hi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có phải vì con và ba quá thân thiết nên mẹ cảm thấy không vui?”
Đừng nhìn cậu còn nhỏ như vậy, nhưng bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt còn giỏi hơn người lớn, khi cậu thấy mẹ không kiềm được mấp máy môi, là cậu biết mình đã đoán đúng.
“Mẹ, mẹ đừng không vui, con và mẹ vĩnh viễn đều cùng một nước. Mẹ yên tâm, ngày mai con sẽ trả máy tính lại cho ba, con không cần.”
Thật ra thì cậu rất thích cái máy tính, cũng mong rất lâu, nhưng sự yêu thích của cậu cũng không quan trọng, so với những thứ đó, cậu càng mong mẹ có thể thật vui vẻ.
Cậu biết mẹ nuôi lớn cậu đã khổ bao nhiêu, mẹ có thể cho là cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, thật ra có vài chuyện, cậu vẫn nhớ được.
Cậu nhớ lúc cậu ngã bệnh, mẹ canh giữ cả đêm ở bên mép giường cậu, lúc trong nhà không có tiền, rõ ràng mẹ chưa ăn lại cứ nói cho cậu đã ăn ở bên ngoài rồi, sau đó chất đống tất cả món ngon vào trong chén cậu…
Sở dĩ cậu tiếp nhận Sở Ly nhanh như vậy, một mặt xác định người đàn ông này đúng là ba của cậu, mặt khác cậu cho là có Sở Ly, mẹ cũng sẽ không còn cực khổ như vậy nữa.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có tâm tư nho nhỏ của chính cậu, thật ra thì cậu cũng rất khát vọng giống như những người bạn khác, có ba có mẹ.
Con trai trưởng thành sớm khiến cho Dư Hướng Vãn đau lòng, cô thầm mắng trong lòng một tiếng, vội vàng lên tiếng giải thích: “Tồn Hi, mẹ không buồn, mẹ chỉ là…chỉ là nhất thời mẹ không quen, sau này sẽ từ từ đỡ hơn…”
Có lẽ, thật sự là cô quá ích kỷ.
Con trai băn khoăn cảm nhận của cô như vậy, cô lại chỉ suy tính cho mình.
“Có thật không?” Nghe thấy Dư Hướng Vãn trả lời, Dư Tồn Hi trông cực kỳ vui vẻ: “Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với ba chứ?”
Vấn đề này của con trai, Dư Hướng Vãn không thể nào trả lời, nhưng cũng bắt đầu từ khi đó, nhìn mong đợi không hề che giấu trong mắt con trai, cô chân chính suy tính tới chuyện này.