“Trong tình yêu, người ta hay nói xứng với không xứng, so sánh cô với cô ấy cùng tình yêu với bộ váy này, chỉ có thể nói cô không xứng, tâm cô không đẹp, nếu bông hoa trên váy có thể chuyển màu, khi cô mặc vào, nhất định sẽ chuyển màu đen, còn cô ấy chỉ cần ướm thử, cũng đủ để bông hoa chuyển thành màu trắng tinh khiết! Như vậy đủ hiểu rồi chứ? Nhược Vũ tiểu thư?”
“Anh ? Sao anh biết tên tôi?”
Hắn nở nụ cười tà, nhìn sắc mặt, đủ biết là thành công hay thất bại, tay cởi bỏ chiếc kính đen. Mạnh Nhiên trước đó mới nhìn qua khe kính, thấy được đôi mắt màu bạc, mà giờ, nhìn thẳng, mới thấy rất có mị lực!
“H.. học trưởng.. Mạc Kha, Sao lại là anh?” – “Chị, là anh Mạc Kha đó! Chị, chị nói gì đi?”
Nhược Vũ bối rối, Nhã Tĩnh hồi trung học thích Tuấn Triết, sau đó chung tình với một mình Mạc Kha, giờ hắn lại đứng ra bảo vệ một người khác, sao mà chịu nổi?
Mạnh Nhiên nhìn cảnh này, bĩu môi lắc đầu, đúng là gặp phải con người vận đào hoa phiền thật, hay là cứ trốn đi thì hơn!
Mạnh Nhiên quay đầu chạy trốn, liền bị người đàn ông này bắt lại “Đi đâu?”
“Anh giải quyết nốt đi, cửa hàng của anh mà! Tôi đi về..”
“Muốn về?” – “Đúng đúng a, nơi này rắc rối quá!”
Mạc Kha nháy mắt cho bọn vệ sĩ “Khi nào bọn họ xin lỗi, thì cô mới xong việc!”
“Sao lại xong việc, chưa được về sao?” – “Cầm cái váy kia về mặc thì cô có thể về!”
“Ặc, mặc cái này sao? Hay là thôi đi! Cũng xa hoa quá rồi, hay anh mang về tặng bạn gái anh, rõ ràng tâm huyết của anh dành cho bạn gái mà?”
Mấy tên vệ sĩ đứng ngồi không yên, thằng thì cười khúc khích, cố ý né tránh ánh mắt sắc lẹm của hắn : Bạn gái, trêu ngươi à? Độc thân 22 năm nay thì lấy đâu ra bạn gái mà tặng?
“H..hừm! Nói chung là cô cứ mang về, nhiều chuyện quá vậy!”
“Rõ ràng..” anh mới là người nhiều chuyện, tôi về từ lúc nãy thì có phải dễ rồi hay không, bắt họ xin lỗi làm gì để rồi khó xử.
“Xin lỗi đi để cô ấy còn về, các người cũng không có việc làm sao mà cứ đứng đực ra đấy?”
Mạc Kha thu lại bộ dạng dịu dàng vừa rồi, trở lại mặt sát khí, không thương hoa tiếc ngọc.
“Anh Mạc Kha, chị ấy học cùng lớp với anh, anh nhớ không, chuyện cũng không có gì, hay là.. bỏ qua đi!”
“Gọi tôi là chủ tịch Mạc!” – “A… Anh.. chủ tịch Mạc.. ngài ..”
“Tôi không định nói lần nữa!” – “Anh!”
Nhã Tịnh cản tay Nhược Vũ “Được rồi, để chị!”
“Mạnh Nhiên, là học tỷ, đúng là chị không nên cư xử như vậy! Xin lỗi em!” Nói xong quay đầu chạy một mạch. “Chị Nhã Tịnh, đợi em với, sao có thể cúi đầu xin lỗi nó! Này, chị.. từ từ thôi!”
“………” – “Anh vừa lòng chưa? Có nhất thiết phải như vậy không?”
Mạnh Nhiên giật cái váy trong tay cô bán hàng, quay ngoắt ra về.
“Cái..gì?” Sao mình đứng ra làm việc tốt cũng bị giận ngược là sao chứ?
Một tên vệ sĩ tiến đến “Thưa ngài, có cần đuổi theo không ạ?”
“Không..?” – “Dạ. vâng!”
“Sao có thể không, đuổi theo bảo vệ cô ta!” Bang nhỏ vừa mới bị phá bỏ, sao tránh khỏi trả thù, là quân chủ, nhất định phải bảo vệ người trong bang!
“……….” BOSS ơi ngài có thể làm ơn nói luôn câu dài dài như lúc nãy được không, ngắt mạch đau tim người khác lắm!
Mấy tên vệ sĩ lại lò dò theo bước Mạnh Nhiên.
Lúc về tới bang MS, y như rằng bị tập kích, cũng nhờ họ mà cô trở nên an toàn.
————
“Rengggg!” – “Alo, ông giục tôi về để làm gì? Sao đến nơi lại không thấy bóng người nào?”
Trắc Hạo – bác sĩ tư nhân của Mạc Gia,bạn thân Mạc Kha, vừa xong ca phẫu thuật lập tức ngồi máy bay trở về, rồi bị cho leo cây.
“A.. ông bạn, giờ không có việc gì rồi! Ông bận gì thì làm đi!” – “Mẹ kiếp tên Mạc Kha này, tôi vừa hủy hẹn với bạn gái để xem bệnh cho ông, ông thì hay rồi!”
“Có gì đâu, vì bạn quên gái thế là tốt! Thôi nhé! Bai~”
“………” Mình có nên nghỉ việc không nhỉ?
—–
Hôm sau, là đám cưới của 2 cặp đôi là Tần Gia Phong – Thừa Hạ và Thừa Trung – Hạ Thư.
Họ đều xứng đôi đến lạ thường. các quan khách đến từ rất sớm.
Cẩn Mai và Tư Duệ cũng rời phòng nghiên cứu để đến chung vui ngày hỉ sự của bạn thân.
“Phải chục năm rồi mới có cơ hội hội ngộ như này, lại còn là ngày cưới! Không biết bao giờ mới đến lượt tụi mình!”
“Thôi đi bà cô, nói nhiều rồi lại ế đến già ý!” – “Vào xem hai cô dâu của tôi đẹp tuyệt trần thế nào nào!”
——
Thừa Hạ và Hạ Thư đang được chuyên viên trang điểm cao cấp làm đẹp cho, họ nở nụ cười rạng rõ.
“A.!!! Các bạn tri kỉ của tôi! Nhớ các cậu quá!”
“Đúng vậy! Tụi này cũng nhớ lắm luôn mà giờ mới có dịp gặp lại! Tại con ranh này cứ bị mẹ bắt đi xem mặt này! Ế quá mà!”
“Haha, cười thật! Hôm nay đám cưới tụi này nên phải xõa hết mình đấy nhé, biết đâu lại vớ được anh nào đẹp trai!” Thừa hạ cười cười, trêu trọc Cẩn Mai
“Cái tính tình của tao mày còn không rõ, trai đẹp nhìn thấy chạy mất dép, chưa nói đến là hẹn hò!” – “Haha!”