“Lục Ly, huynh nói lời này là có ý tứ gì?”
Phù Sinh khó có thể tin được mà nhìn người đứng ở bên kia, Lục Ly đưa lưng về phía nàng khoanh tay mà đứng.
“Ta nói, chúng ta không thích hợp, đến đây thôi.”
Lục Ly cũng không quay đầu lại, giọng không một gợn sóng lại lặp lại một lần lời vừa nói.
Phù Sinh kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân vẫn là bộ dạng xuất trần như vậy, mặc dù là tà áo trắng đã nhiễm huyết, cũng không ngăn cản được dáng vẻ tuấn tú như trích tiên của hắn.
Giờ phút này, hắn bỏ qua ôn nhu kiên nhẫn lúc trước, một bộ chuyện không liên quan đến mình đạm mạc mà lạnh nhạt, đến quay đầu liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn, nàng không rõ, trước đó không lâu vẫn còn rất tốt mà, hôm nay bỗng nhiên liền biến thành như vậy.
Nàng biết, Lục Ly luôn không nhiều lời.
Cho nên thời điểm hai người bên nhau, đại bộ phận thời gian đều là nàng ríu rít nói, mà hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trầm như nước lộ ra tia thành kính cùng thâm tình. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
Nàng không có việc gì liền thích trêu chọc hắn, hắn từ trước đến nay đều không nói thêm cái gì, chỉ dung túng mà nhường nàng, tùy ý nàng hồ nháo, thật sự lúc nhịn không nổi, cũng chỉ sủng nịch mà nhéo chóp mũi nàng, cười nói nàng đừng nghịch ngợm.
Ngay từ đầu, chưởng môn Xích Phong sơn không phải không ngăn cản bọn họ, chưởng môn vẫn luôn coi Lục Ly như con rể của mình mà bồi dưỡng, một lòng một dạ muốn đem nữ nhi của mình đính hôn cho hắn. Tuy từ trước nay Lục Ly chưa đáp ứng, nhưng ngại mặt mũi chưởng môn, cũng không có tỏ vẻ quá cự tuyệt.
Nhưng ai lại nghĩ tới, nửa đường sẽ nhảy ra một Trình Giảo Kim, chính là Phù Sinh này. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Ngày đó, chưởng môn cố ý vô tình nhắc tới việc hôn nhân này, không nghĩ tới lần này Lục Ly lại nói rõ hắn đã có ý trung nhân, biết được là Phù Sinh, chưởng môn giận dữ, chất vấn hắn Phù Sinh dã nha đầu kia như thế nào có thể so sánh được với thiên kim của ông ta.
Không nghĩ tới Lục Ly chỉ bình tĩnh nhìn chưởng môn, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Thực xin lỗi sư phụ, ở trong lòng ta, ai cũng kém hơn Phù Sinh. Ai cũng không thể thay thế nàng, thiên kim của ngài cũng không thể. Ngài có thể quở trách ta, cũng có thể trừng phạt ta, nhưng là ngài không thể mở miệng thương tổn Phù Sinh, nàng rất tốt, ta so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ ràng.”
Chưởng môn tức giận, đem Lục Ly gian vào từ đường, không cho phép hắn ăn cơm, càng không cho phép người khác đưa cơm cho hắn.
Rất nhiều người đều chạy tới cầu tình cho Lục Ly, chưởng môn đều không để ý tới, ông ta đang đợi Phù Sinh. Nhưng, Phù Sinh từ nhỏ lớn lên ở Bích Lạc Các sao có thể sẽ đến cầu ông ta.
Phù Sinh từ trong phòng bếp lấy đồ ăn, quang minh chính đại đi vào từ đường, thủ vệ ở cửa không cho nàng vào, nàng liền cùng bọn họ đánh nhau, đương nhiên là nàng đánh thắng, nhưng cũng bị phạt vào từ đường.
Cái này, rất hợp ý nàng.
Vốn dĩ, nàng thông minh như vậy, sao có thể lựa chọn chính diện đi đưa thức ăn, chính là muốn cho bọn họ đem mình nhốt lại, như vậy mới có thể để cho người khác biết mình cùng Lục Ly tình so kim kiên, lão nhân kia không đồng ý cũng phải đồng ý.
Lục Ly đau lòng nhìn Phù Sinh quỳ gối bên người mình, tiểu nha đầu đôi mắt mở to, thân thể nhỏ bé quật cường mà đựng thẳng. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
“Muội nói muội đây là chịu tội gì đây, ta một người…” Edit bởi Chung cư Doãn Gia
“Ai nha huynh đừng lải nhải, ta không muốn thấy huynh một người bị phạt, huynh cũng không có làm sai cái gì, ông ta dựa vào cái gì mà phạt huynh? Loại chuyện tình cảm tình này là không thể cưỡng cầu, dưa hái xanh không ngọt, thật là ngu muội vô tri…”
“Phù Sinh, không được nói sư phụ như vậy.” Hắn đánh gãy lờ nói lỗ mãng của nàng, làm bộ như tức giận mà nhíu mày nhìn nàng.
Tiểu nha đầu le lưỡi, lấy lòng cười cười:
“Hắc hắc, Lục sư huynh, ta không phải là đau lòng huynh sao, được rồi, đừng nóng giận, tới, cười một cái xem nào.”
Lục Ly nhìn bộ dạng nàng làm nũng đáng yêu như vậy, nào còn có thể tiếp tục trách cứ nàng, bất đắc dĩ mà cười, quay đầu tiếp tục quỳ.
Trên màn hình chiếu lên hồi ức tốt đẹp của hai người lúc trước, Tô Noãn Dương nhìn mà chua xót, một phần vì Phù Sinh mà khổ sở, một phần khác, lại vì chính mình.
Cô nhớ tới Cố Hoài Cẩn, Cố Hoài Cẩn xoa loạn tóc cô, Cố Hoài Cẩn kiên nhẫn an ủi cô, Cố Hoài Cẩn mở miệng chỉ đạo cô.
……
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, anh ngồi nghiêm chỉnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, phảng phất như cảm nhận được tầm mắt cô, anh cũng quay đầu nhìn cư, trong mắt mang theo nghi vấn, làm sao vậy?
Cô lắc đầu, không dám nhìn ánh mắt anh, sợ mình nhịn không được mà rơi nước mắt.
Anh tốt như vậy, sao có thể không có người yêu chứ.
Chỉ là, cô nhớ tới những hình ảnh vừa rồi, anh cùng chị Nhu Trăn, ai, tính, *mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu* cô vẫn nên yên lặng chúc phúc cho bọn họ thôi. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
**định mệnh an bài thì sẽ có được, đã không phải định mệnh thì đừng miễn cưỡng (Câu này có nghĩa giống như: Đồ của mình thì là của mình, không phải của mình thì giựt giành cở nào cũng không phải của mình)
Bên này, hồi tưởng của Phù Sinh cũng đều đã chiếu xong.
Nàng thu lại tâm tình, ngơ ngẩn nhìn Lục Ly đưa lưng về phía mình, nghẹn ngào hỏi.
“Huynh xác định sao?”
“Ừ, ta xác định.”
Phù Sinh hít sâu một hơi, sau đó hít hít cái mũi, giơ tay lau nước mắt trên mặt.
“Được rồi, vậy ta hỏi huynh, vì sao?”
“Vì sao? Muội nhất định phải bắt ta nói trắng ra sao?”
“Huynh có ý gì.” Phù Sinh kỳ quái hỏi.
“Thân phận của muội, trong lòng muội chẳng lẽ không rõ ràng sao?”
Phù Sinh kinh ngạc nhìn hắn, không tự giác lùi lại vài bước.
“Huynh…, huynh đều đã biết?”
“Ừ”
“Khi đó huynh… tỉnh?”
“Ừ, muội nói xong ta đã tỉnh.”
“Một khi đã như vậy, vì sao huynh không giết ta.”
“Muội cho rằng ta không muốn sao?”
Hắn xoay người, chán ghét nhìn nàng, sau đó lại nhìn y phục nhiễm huyết đỏ rực trên người.
“Muội xem ta như bây giờ, sẽ là đối thủ của muội sao?” Edit bởi Chung cư Doãn Gia
“Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ta giết huynh”
Nàng rút kiếm hướng hắn phóng tới, mặt đầy sát khí.
Không nghĩ tới, hắn không tránh không né, vẫn đứng ở tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng.
Kiếm cách hắn không đến một tấc liền dừng lại.
Phù Sinh giơ kiếm, nhìn Lục Ly vô cảm trước mặt, bất đắc dĩ mà cười.
“Ha ha, ta quả nhiên vẫn không có biện pháp xuống tay giết ngươi.”
Hắn không đáp lời, nàng tiếp tục tự mình nói.
“Hôm nay ta không giết ngươi, ngày sau lúc chúng ta gặp lại chính là lúc, ta lấy mạng ngươi.” Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
Nói xong, không đợi Lục Ly đáp lại, liền vận công rời đi.
Không biết đã chạy bao lâu, nàng mới dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, che mặt khóc rống.
Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương cũng đối mặt màn hình, khóc đến tê tâm liệt phế, rất lâu cũng không dừng được.
Cố Hoài Cẩn đành phải tự mình sao lưu văn kiện, đưa xuống bộ phận hậu kỳ.
Sau đó cầm tờ khăn giấy đưa cho cô, lại giơ tay vỗ vỗ lưng cô.
Khóc một lúc lâu sau, Tô Noãn Dương mới ý thức được mình còn ở Lục Bá Thất, cô duỗi tay nhận khăn giấy Cố Hoài Cẩn đưa, ngượng ngùng cười.
“Cố sư huynh, thật ngượng ngùng, vừa rồi tôi kích động quá.”
“Không sao” Cố Hoài Cẩn lắc đầu.
“Hay, phối âm rất tốt.”
Bỗng nhiên, trong Lục Bá Thất vang lên tiếng vỗ tay, Tô Noãn Dương quay đầu nhìn lại, Đồng đạo cười vỗ tay khen cô, chị Nhu Trăn cũng tươi cười khen ngợi.
Tô Noãn Dương rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm, thật tốt quá, cô không làm mất mặt, nhìn dáng vẻ bọn họ có lẽ còn tương đối vừa lòng.
Nhu Trăn cười nói:
“Tô Tô, em phối âm không sai, em xem như vậy được chưa, chờ em phối âm xong cho Phù Sinh, tìm chị đàm phán kịch bản mới?” Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Tô Noãn Dương kinh ngạc, như vậy liền có thể? Trời ạ, gần đây cô đúng là dẫm vào vận cứt chó! Nhưng mà vận cứt chó này cảm giác thật đúng là không tồi! Nếu có thể, cô nguyện ý cả đời đều dẫm!
Cô vội vàng gật đầu:
“Thật tốt quá! Cảm ơn chị Nhu Trăn!”
Nhu Yrăn thoải mái hào phóng xua xua tay, không nói gì nữa.
Đồng đạo đề nghị bốn người cùng đi ăn một bữa cơm, Tô Noãn Dương lúc đầu còn lấy lì do muốn cùng Đào Đào cùng nhau ăn cơm uyển chuyển từ chối, nhưng mà thịnh tình không thể chối từ, cô đành phải đi theo, trên đường, cô nhắn tin qua WeChat cho Đào Đào.
【 Tô Tô: Cậu khá hơn chút nào không? 】
【 Đào Đào: Khá hơn nhiều, chừng nào thì cậu về? 】
【 Tô Tô: Một lát chắc tớ không thể quay về, mình phải theo chân bọn họ ăn cơm. 】Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
【 Đào Đào: Bọn họ? Có cố ảnh đế sao? Cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội đó! 】
【 Tô Tô: Ai, một lời khó nói hết, trở về sẽ nói cho cậu đi! Cần mình giúp cần gọi cơm không? 】
Nắm chắc cơ hội? Có chị Nhu Trăn chính chủ ở chỗ này, cô còn có thể nắm chắc cơ hội gì, cơ hội bóng đèn hay sao?
【 Đào Đào: Không cần không cần, mình cùng Quân Tử đi ra ngoài ăn là được rồi! 】
Tô Noãn Dương nhìn đến đây, cũng biết Đào Đào đã làm hòa với Quân Tử, cô vừa định hỏi lại một chút, Nhu Trăn đi phía trước đột nhiên quay đầu lại.
“Tô Tô, lại đây nhanh lên!”
Cô dạ một tiếng, gõ tiếp vài chữ, xong đem điện thoại ném vào trong túi.
Bữa cơm này, thật đúng là, như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Đồng đạo uống nhiều quá, vẫn luôn cảm thán Tô Noãn Dương không làm ông mất mặt, còn nói về sau có cơ hội hy vọng có thể cùng cô hợp tác.
Tô Noãn Dương nghe Đồng đạo nói như vậy, cũng có chút kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh mà cười, sau đó thiệt tình đáp lại vài câu cảm tạ.
Ai nha, tư vị được lãnh đạo khẳng định thật đúng là sảng khoái! Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Sau đó Đồng Đạo lại đổi đề tài, tiếc hận mà nói với Cố Hoài Cẩn. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
“Ai, Hoài Cẩn à, nha đầu nhà tôi thích cậu cũng không phải là bí mật gì trong giới, tôi vốn dĩ muốn giúp con bé nói vài lời hay, nhưng hiện tại xem ra, nha đầu ngốc kia không có gì phúc này rồi, được rồi, tôi đây cũng chúc tiểu tử cậu hạnh phúc, lúc các ngươi kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho lão già thúi này!”
“Được, cảm ơn Đồng đạo”
Hai người chạm cốc, Tô Noãn Dương cảm thấy trong lòng rầu rĩ, trong mắt tụ đầy hơi nước, sắp không khống chế nổi mà rơi xuống. Cô vội vàng đứng dậy, nói dối mình muốn đi toilet, sau đó ngay lập tức chạy trối chết.
Cô đứng trước bồn rửa tay, đối mặư gương vỗ vỗ mặt mình.
“Aii! Tô Noãn Dương! Bình tĩnh! Đừng mất mặt!”
Tự cổ vũ chính mình cố lên xong, cô lại cúi đầu rửa tay, lúc ngẩng đầu lấy khăn giấy, nhìn thấy trong gương còn một bóng người, cô chào hỏi.
“Xin chào chị Nhu Trăn.”
“Ừ.” Nhu Trăn không chút để ý mà nhìn cô, cười tủm tỉm cùng cô chào hỏi, sau đó cũng cười tủm tỉm mà ném ra một quả bom.
“Tô Tô, có phải em thích Cố Hoài Cẩn?”
Sấm sét giữa trời quang, Tô Noãn Dương hoảng sợ.
“Nhu…, chị Nhu Trăn, em…” Cô lắp bắp muốn vì mình biện giải.
Không nghĩ tới Nhu Trăn lại mở miệng ngăn cản cô. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
“Tô Tô, em không cần phải giải thích cái gì, chị cũng không để ý, ngược lại, chị còn rất vui vẻ.”
“Chị Nhu Trăn, chị nói vậy là có ý gì?”
“Em nghe chị kể xong chuyện này đi, nghe xong, em sẽ hiểu.” Edit bởi Chung cư Doãn Gia