Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Nhu Trăn lôi Tô Noãn Dương rời đi toilet, tùy tiện tìm cái ghế lô không người ngồi xuống. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Kéo ghế ngồi xuống xong, chị nhìn vành mắt hồng hồng của Tô Noãn Dương, khoan thai từ từ kể.
“Mấy năm trước đâu, có một nam sinh quật cường, cậu ta không màng người nhà phản đối, khăng khăng muốn tiến vào giới giải trí, thực hiện giấc mơ của bản thân.”
“Theo thời gian trôi đi, cậu ta thật sự thành công, sự nghiệp dần dần tiến vào thời kỳ đỉnh cao, chứng minh cho những người lúc trước không ủng hộ cậu ta, cậu ấy làm được, giống như hứa hẹn lúc trước, trở thành một diễn viên ưu tú.”
“Nhưng chị nghĩ, em cũng nên biết, mọi việc có lợi thì cũng có hại.”
“Khi sự nghiệp tăng tiến, công tác càng ngày càng bận rộn. Mỗi ngày cậu ta đều chỉ quay cuồng đóng phim, dần dà, áp lực trong lòng cậu càng lúc càng lớn, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình lúc trước có chính xác hay không.”
” Từ nhỏ cậu đã là một bé ngoan luôn vì người khác suy nghĩ, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, vì không để người nhà và bằng hữu lo lắng, cậu cái gì cũng không nói, không chia sẻ với bất luận kẻ nào hết, cứ như vậy, một mình một người yên lặng mà thừa nhận các mặt trái cảm xúc.” Edit bởi Chung cư Doãn Gia
“Lúc cậu sắp bùng nổ, có một cô gái xuất hiện, cô gái này, là một chủ bá radio.”
“Thanh âm cô dịu dàng êm tai, nói chuyện luôn mang theo ý cười. Cậu chỉ cần nghe thấy thanh âm của cô, liền cảm thấy mọi áp lực đều tan biến, sinh hoạt cũng bắt đầu trở nên thoãi mái. Cứ như vậy, cô làm bạn với cậu đi qua đoạn thời gian mù mịt u ấm nhất cuộc đời.”
“Cậu không biết tên cô, cũng không biết dung mạo, thậm chí ngay cả cô rốt cuộc có bạn trai hay không đều không thể nào biết được.”
“Nhưng cậu vẫn không kiềm được mà thích cô, mang một cái áo choàng tên Cẩn Du, yên lặng mà chú ý cô rất nhiều năm.”
“Lần phát sóng trực tiếp nào cũng không bỏ qua, nếu thực sự quá bận của rộn không thể nghe, cũng sẽ để trợ lý ghi âm lại lúc rảnh sẽ ngay lập tức nghe. Di động, trong máy tính, mọi thiết bị điện tử đều có kịch truyền thanh của cô ấy”
“Vốn dĩ, cậu đều đã nghĩ muốn cứ như vậy yên lặng bảo vệ cô cả đời, nhưng không nghĩ đến, trời cao lại an bài hai người gặp mặt.” Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
“Một lần bèo nước gặp nhau kia, cậu phát hiện mình đã hoàn toàn luân hãm trong thế giới của cô, hết thuốc chữa, đương nhiên, có như có biện pháp cậu cũng không muốn chữa. Tiếp theo, cậu bắt đầu nghĩ mọi cách, chế tạo cơ hội gặp lại cô, rốt cuộc, bọn họ ở trong đoàn phim kiếp phù du gặp nhau.”
“Tô Tô, chị nghĩ, em thông minh như vậy, hẳn biết đây là chị đang chuyện gì. Không sai, cô gái kia chính là em, còn nam sinh kia chính là A Cẩn. Em xem, nó tâm tâm niệm nhiều năm như vậy, rốt cuộc em cũng yêu nó, vì sao chị có thể không vui vẻ đây?”
Nghe thế, nước mắt Tô Noãn Dương giống như chuỗi hạt châu bị đứt chảy mãi không ngừng được.
Trách không được gần đây Cẩn Du luôn biết rõ tình hình của cô, biết được hỉ nộ ái ố của cô, nguyên bản cô còn tưởng bởi vì hai người tâm linh lương thông, hiện tại mới biết, thì ra Cẩn Du chính là người luôn bên cô, cùng cô sớm chiều ở chung, Cố Hoài Cẩn. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Cô còn từng trách cứ mình không đủ lòng chung thuỷ, ngay từ đầu rõ ràng là có cảm tình với Cẩn Du trước, nhưng sau khi Cố Hoài Cẩn xuất hiện, cô lại vô tri vô giác yêu anh. Thì ra, không phải cô hoa tâm, mà hai người chính là một.
……
Nhưng mà, sao chị ấy biết được? Tô Noãn Dương ngước mắt nhìn Nhu Trăn, cặp mắt hồng hồng lộ ra dò hỏi.
Nhu Trăn cười, thoải mái hào phóng vươn tay.
“Một lần nữa tự giới thiệu lại, Tô Tô xin chào, chị là chị của Cố Hoài Cẩn, Cố Nhu Trăn.”
Đi đến ghế lô, Cố Hoài Cẩn nhìn vành mắt Tô Noãn Dương rõ ràng phiếm hồng, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn chị mình.
“Sao cô ấy lại khóc?”
“Không biết, tự em hỏi đi?”
Hai người dùng ánh mắt giao lưu một phen, Cố Hoài Cẩn biết mình không thể hỏi ra cái gì, đành phải bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, lát nữa vẫn là tự mình dỗ thôi, không biết hôm nay cô làm sao vậy, khóc thảm thiết như vậy. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
Chẳng lẽ?
Cố Hoài Cẩn linh quang vừa hiện, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một kết luận không thể tưởng tượng.
Cô gái nhỏ không phải cho rằng anh với Cố Nhu Trăn là người yêu chứ?
Trời, tại sao vừa rồi anh lại không có nghĩ đến.
Lấy tính tình cổ quái của chị anh, không có khả năng sẽ không có đạo lý như thế đánh gãy lời giới thiệu của anh khi nãy, chị ấy khẳng định là muốn dùng cái này để thử Tô Noãn Dương, nhìn xem cô gái nhỏ này có phải đối với em trai ngốc nhà mình có ý tứ hay không.
Hay, cái này hay rồi, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, Tô Noãn Dương đúng là có phản ứng, nhưng phản ứng này cũng quá lớn rồi, lát nữa anh nên an ủi cái này cô gái ngốc này thế nào đây.
Anh trách cứ nhìn chị gái, không nghĩ tới người sau hoàn toàn không dao động, một bộ “chị không cần chú cảm tạ thì thôi chú còn dám trách chị”. Anh đành phải bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, dù gì cũng là chị gái nhà mình, hố liền hố thôi, có thể làm sao bây giờ.
Lúc này, Cố Nhu Trăn lên tiếng.
“Đồng đạo, mọi người cũng ăn no rồi, chúng ta về đi?”
“Được, được, về thôi.” Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Đồng Đạo rõ ràng đã uống nhiều quá, đông tây nam bắc đều phân biệt được, nào còn biết đường về.
“Được, A Cẩn, bây giờ chị gọi cho Lý Ngôn, kêu cậu ta đến đưa chị và Đồng đạo trở về, em cùng Tô Tô đi trước đi.”
“Một mình chị có thể chứ?” Cố Hoài Cẩn hiển nhiên không quá tán đồng kiến nghị của Nhu Trăn.
“Chỉ mấy cân mấy lượng này còn làm khó chị mày được sao, việc nhỏ này có thể làm khó chị được?”
Nhu Trăn ra vẻ không sao xua tay, ý bảo một mình cô thật sự có thể.
Sau đó lại hướng Tô Noãn Dương bĩu môi, ý tứ nhìn bảo “tiểu bạch thỏ khóc đến thương tâm như vậy, nhanh lên mang về dỗ con bé đi”.
Suy nghĩ một lát, Cố Hoài Cẩn mới gật đầu, đồng ý đề nghị của chị.
“Tô Tô, Tô Tô?” Cố Nhu Trăn hô vài tiếng gọi Tô Noãn Dương từ lúc trở về vẫn luôn ngẩn người.
“A? Chị Nhu Trăn, làm sao vậy? Mọi ngươi ăn xong rồi?” Tô Noãn Dương mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên.
“Ừm, ăn xong rồi, em cùng A Cẩn đi trước đi, lát nữa Lý ngôn sẽ đến đưa chị với Đồng đạo về.”
Tô Noãn Dương đứng lên, nhìn Cố Hoài Cẩn bên cạnh đang trầm mặc, thấy anh gật đầu, mới nói với Nhu Trăn.
“Vậy được rồi, em đi trước, chị Nhu Trăn lúc chị trở về nhớ cẩn thận một chút ạ!”
“Được rồi, các em cũng cẩn thận một chút, về tới thì gọi điện cho chị một tiếng.”
“Vâng” Cố Hoài Cẩn gật đầu, nắm tay Tô Noãn Dương còn ngốc lăng tại chỗ ra khỏi phòng. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Ra khỏi cửa khách sạn, hai người sóng vai đi được vài bước, bỗng nhiên, Tô Noãn Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Cẩn.
“Làm sao vậy?” Cố Hoài Cẩn cũng dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cô không giống ngày thường trốn tránh ánh mắt anh, mà lại kiên định nhìn thẳng.
“Cố sư huynh, có lời em nhất định phải nói với anh.” Cô mở miệng, trong giọng nói lộ ra kiên nghị.
“Ừm, vừa lúc anh cũng có chuyện phải nói với em.”
Cố Hoài Cẩn nhướng mày, có chút giật mình cô sao lại khác thường, chẳng lẽ cô gái nhỏ thật sự bị chị anh kích thích rồi?
“A? Vậy anh nói trước đi.”
“ Vừa rồi còn chưa kịp nói cho em, Nhu Trăn là chị anh.” Cố Hoài Cẩn vừa nói vừa cẩn thận mà quan sát phản ứng của cô.
“Vâng, em biết mà” Không nghĩ tới, Tô Noãn Dương không có rất kinh ngạc, ngược lại một bộ như đã biết từ trước.
“Em biết?” Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
“Vâng, vừa rồi chị Nhu Trăn đã nói với em.”
“Vừa rồi? Chị ấy hẳn là không chỉ nói cho em biết chị ấy là chị anh thôi đúng không?” Lấy hiểu biết của anh đối với chị mình, khẳng định chị ấy không chỉ nói những cái này.
“Vâng, đúng là không phải chỉ nói những cái này.”
“Vậy, chị ấy còn nói cái gì?”
“Chị ấy nói…” Tô Noãn Dương hít sâu một hơi, sau đó nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Chị ấy nói cái gì không quan trọng, quan trọng là, Cố Hoài Cẩn, em thích anh. Không đúng, em nghĩ là em đã yêu anh.”
Cố Hoài Cẩn lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trước mắt chỉ cao tới ngực mình, cố ra vẻ bình đạm không gợn sóng nói. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
“Em nói cái gì?” Nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng cảm xúc không bình tĩnh trong lòng anh.
“Em nói, Cố Hoài Cẩn, em yêu anh.” Cô ngước mắt, thành kính nhìn anh.
Anh cúi đầu, chóp mũi dán lên chóp mũi cô, lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt cô, trong đôi mắt cô tràn đầy hình ảnh anh.
“Ngoan, nói lại lần nữa.” Anh trầm giọng, thanh âm khàn khàn mang theo tia mê hoặc.
“Em nói, em yêu anh, Tô Noãn Dương yêu Cố Hoài Cẩn.”
Anh khen ngợi gật đầu, thật ngoan, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi cô.
(Beta: Ai nhanh tay bằng Cố ảnh đế:vv)
Tô Noãn Dương sợ tới mức mở to hai mắt, nụ hôn đầu tiên của cô, không phải chứ.
Cố Hoài Cẩn buồn cười buông đôi môi kia ra, “Ngoan, nhắm mắt lại”. Tô Noãn Dương nghe vậy, nghe lời nhắm hai mắt lại.
Anh duỗi tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, phảng phất như cảm nhận được cô đang khẩn trương, anh cũng không vội vã tiến công, chỉ ôn nhu liếm đôi môi mê người ấy, giống như liếm một khối pudding chocolate. Edit bởi Chung cư Doãn Gia
Bỗng nhiên, anh duỗi lưỡi ma sát với khớp hàm của cô, đề phòng cô hoảng sợ, còn nhỏ giọng dặn dò một tiếng, ánh mắt anh đen thẫm lại, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng cô, nhanh chóng tiến vào, mang theo hơi thở nam tính nóng bỏng, hướng vào sâu trong tìm kiếm.
Trong mũi anh tràn ngập hương thơm của cô, ngọt mà không ngấy, anh khẽ ngước mắt, còn có thể nhìn thấy chóp mũi cô chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, hai má đáng yêu đã đỏ ửng, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Anh không đành lòng tiếp tục tiến tới, sợ dọa cô, chậm rãi buông lỏng cánh môi, cánh tay dài duỗi đem cô ôm sát vào trong lòng ngực.
“Tô Noãn Dương, anh yêu em.”
Anh ôm chặt cô, môi mỏng thì thầm bên tai cô, trầm giọng mà nói những lời anh đã muốn nói từ rất lâu trước.
Trên lầu, Cố Nhu Trăn nhìn hai người dưới bóng cây đang ôm nhau, cười móc di động.
【 Mẹ, quán mì nhỏ nhà mình rốt cuộc cũng có người muốn! 】
(Edit: Quán mì nhỏ?! ha ha ha biệt danh này lạ ta. Ừm nghiêm túc chúc mừng anh sói đã dụ dỗ tiểu bạch thỏ thành công. Đi hết nửa truyện tiểu bạch thỏ mới mắc mưu. Xem ra tiểu bạch thỏ nhà anh cũng không hẳn là tiểu bạch thỏ nha )