Chú Không Thể Nhẫn

Chương 7 - Trận Bóng Rổ

trước
tiếp

Xung quanh trường đại học luôn không thiếu những hàng quán. Mục Nhạc chọn một quán ăn thoạt nhìn sạch sẽ nhất, mang theo cô gái nhỏ vào cửa.

Bộ dáng ăn cơm của cô gái nhỏ thực dễ nhìn, nhai kỹ nuốt chậm không hề làm ra vẻ, nhưng anh lại phá lệ có chút thấp thỏm không xác định —— anh lục tìm lại từ trong trí nhớ một vài món ăn còn ấn tượng, dò hỏi ý kiến của cô gái nhỏ thì thấy cô gật đầu nói là thích ăn, đến khi đồ ăn mang lên, mới phát hiện cô ăn cũng không nhiều.

Người đàn ông hai mấy, gần bao mươi tuổi ở trước mặt cô gái nhỏ lần đầu tiên có chút không tự tin —— cô hiện tại, khẩu vị vẫn giống như trước sao? Anh gọi những món đó, cô thật sự đều thích sao?

Anh rời đi quá lâu, mười năm này, với anh mà nói dường như trống rỗng, hoàn toàn không biết gì cả.

Tầm mắt Mục Nhạc dừng trên chiếc đũa của cô gái nhỏ, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Đồ ăn không thích lại gọi thêm.”

Thanh âm hơi trầm xuống, chờ đợi mang theo thấp thỏm.

Diệp Dung ngẩn người, ngẩng mặt nhìn anh một cái, ngoan ngoãn cười, lắc lắc đầu: “Cháu thích, nhưng là đã ăn no.”

Có lẽ bởi vì liên quan tới thân thể, cô từ nhỏ phá lệ sớm vô cùng mẫn cảm, ngoan ngoãn đến mức hoàn toàn không giống như một đứa bé… Mục Nhạc trong lúc nhất thời có chút sững sờ không rõ lời cô nói rốt cuộc có thật không hay chỉ là cho có lệ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, duỗi tay gắp một miếng cá bỏ vào trong bát cô, trong thanh âm khó có được mang theo vài phần ôn hòa:

“Ăn miếng cá này đi.”

Cô gái nhỏ có chút khó xử nhăn mũi, nâng mắt muốn chống cự, lại lập tức chạm vào ánh mắt của anh —— cô không rõ trong đó có cái gì, chỉ cảm thấy giống như bị bỏng, vội vàng cúi thấp đầu không dám cùng anh đối diện, ngoan ngoãn ăn hết chỗ cá trong bát.

“Chú nhỏ, cháu thật sự đã ăn no.” Sợ anh lại tiếp tục gắp đồ ăn, Diệp Dung vừa ăn xong, liền vội vàng mở miệng trước.

Thật sự ăn no? Tầm mắt Mục Nhạc đảo qua cái đĩa trước mặt cô, sau đó lại dừng lại trên người cô —— cô sợ anh không tin, một bên nói một bên xoa xoa cái bụng của mình cho anh xem, đôi mắt tròn xoe hơi híp lại, ngẩng mặt nhìn anh.

Lúc này thật ra anh đã thật sự tin tưởng cô ăn no —— bộ dáng này, thật giống mèo nhỏ lười biếng thỏa mãn sau khi ăn no, ngay cả sức ăn cùng với mèo cũng giống nhau, cũng khó trách lại gầy như vậy……

Ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay, không thì cũng là dừng một chút trên khuôn mặt cô, rồi sau đó chuyển tới trên thân hình mảnh khảnh có chút đơn bạc của cô, một lát sau không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hơi hơi cứng đờ, thấp giọng ho khan một tiếng, rốt cuộc đứng dậy:

“Đi thôi.”

Cô gái nhỏ lên tiếng, đứng dậy theo anh rời đi.

Vì sợ trùng với lịch học, trận bóng rổ được sắp xếp vào 7 giờ tối, địa điểm là sân bóng rổ bên trong nhà thể chất của trường.

Hai người đến vừa sát giờ đấu, sân bóng rổ đã ngồi không ít người, Diệp Dung ngẩng mặt nhìn về phía khán đài tìm nửa ngày, lúc này rốt cuộc mới thấy được Thẩm Hân đang mãnh liệt vẫy tay gọi cô —— buổi tối hôm qua Diệp Dung nói muốn tới xem thi đấu, ba cô nàng lập tức tỏ vẻ buổi tối cũng không có việc gì, liền dứt khoát cùng nhau tới đây.

Ba người rõ ràng đối với người đàn ông đi cùng Diệp Dung có chút ngoài ý muốn, một đám đều mở to hai mắt nhìn bọn họ.

“Đây đều là bạn cùng phòng của cháu.” Diệp Dung tự nhiên có chút lo lắng, theo bản năng cắn cắn miệng mình, “Đây là… chú của Mục Tiêu.”

“Xin chào.” Mục Nhạc nhìn bọn họ gật đầu, đưa tay sờ sờ đầu cô gái nhỏ, thần sắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

“Ách… chào chú!” Hiển nhiên nhóm bạn cùng phòng đối với tuổi tác của vị “chú” này có chút không quen, có chút xấu hổ lên tiếng đáp lại, rồi lập tức lui sang một bên kề tai nói nhỏ ——

“Chính là chú ấy hôm qua đưa Dung Dung về sao? Trẻ tuổi như vậy?”

“Thật đẹp trai! Hơn nữa bộ dáng giống như rất cưng chiều Dung Dung…”

Thẩm Hân cùng Trần Hiểu Nhu thanh âm không lớn, nhưng hai cô lại ngồi gần nhất, dù khe khẽ nói nhỏ nhưng âm thanh vẫn đứt quãng truyền tới tai Diệp Dung —— cô gái nhỏ bất giác đỏ mặt, cũng không rõ là cảm thấy mất mặt hay ngượng ngùng, trộm nhìn qua Mục Nhạc sau lại hạ thấp đầu, yên lặng nhìn tay mình, giả bộ như cái gì cũng không nghe được.

Nhưng đều vô dụng —— thanh âm nhỏ khe khẽ kia cũng không có dừng lại, thậm chí càng trầm trọng thêm vì bên tai vang lên tiếng cười của anh.

Có chút trầm thấp, lại tràn đầy sung sướng.

Đỉnh đầu bỗng nhiên có một con bàn tay to phủ lên, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi rất nhanh lại thu trở về.

Diệp Dung nghiêng đầu đi, ngay lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia —— Mục Nhạc yên lặng nhìn cô, đáy mắt lại khó có được tràn đầy ý cười.

Anh lại cười —— cười đến… cùng khi còn nhỏ đẹp như nhau, thậm chí càng đẹp mắt hơn.

Cô gái nhỏ hơi hơi đỏ mặt, quay đầu đi, làm bộ nghiêm túc nhìn về phía dưới sân thi đấu.

Diệp Dung ngồi ở một bên, Từ Gia dường như trong lúc lơ đãng nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, rất nhanh liền dời đi ánh mắt, đồng thời quay đầu nhìn về phía sân.

Đúng 7 giờ bắt đầu thi đấu.

Mọi sự chú ý lúc này đều tập trung vào trong sân.

Nhưng Mục Nhạc chỉ nhìn trong chốc lát, rất nhanh đã bị thứ khác hấp dẫn lực chú ý —— anh nghiêng đầu, liền thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang chuyên chú nhìn trong sân, đôi mắt đen lúng liếng sáng lấp lánh, dường như sợ bỏ lỡ điều gì, mắt cũng không thèm chớp.

Theo ánh mắt cô nhìn xuống, thực dễ dàng có thể tìm được một nhóm thiếu niên mặc đồng phục của học viện.

Mục Tiêu vóc người cao ráo, lớn lên lại đẹp trai, kỹ thuật chơi cũng không tồi, đứng ở trong sân quả thật rất xuất sắc, rất dễ dàng phân biệt.

Mục Nhạc không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy có chút tâm tắc.

Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cô cũng an an tĩnh tĩnh như thế này, đôi mắt lại sáng lấp lánh, nhưng khi ngược lại, người trong ánh mắt cô —— là anh, chỉ có anh.

Nhưng thời gian thay đổi quá nhiều thứ —— có lẽ, thay đổi cả đồ vật sở hữu.

Mục Nhạc lần đầu tiên trong cuộc đời có một loại cảm giác bất lực.

Anh trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi ngả về phía sau dựa lưng vào ghế, có chút rã rời nhắm lại hai mắt.

Một lát sau, anh dường như đột nhiên ý thức được cái gì, thân hình hơi dừng một chút, chợt mở mắt, nghiêng đầu.

Trong ánh mắt của cô gái nhỏ, giống như còn có thứ gì khác.

Từng mảnh ký ức nho nhỏ từng chút một chậm rãi hiện về…… Mười mấy năm trước, cô gái nhỏ bọc quần áo thật dày ghé vào cửa sổ, một bên uống thuốc một bên yên lặng nhìn đám bạn cùng lứa đang đùa giỡn dưới lầu —— cũng chính là ánh mắt này.

An tĩnh, chuyên chú, hâm mộ.

Cô từ nhỏ không thể học thể dục, bệnh viện nói thể chất của cô không thể vận động quá mạnh, có thể tránh đi những thứ mà đám nữ sinh luôn e sợ như chạy xa, nhảy cầu, nhảy xa…..

Anh biết giờ thể dục có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, anh cũng biết… ánh mắt khi cô nhìn những người đó, cũng mang theo hâm mộ.

—— chỉ có anh biết.

Cô luôn che dấu rất khá, trước nay cũng chưa bao giờ đề cập tới, đối với ai cũng an tĩnh ôn hòa, nhưng là anh biết.

Có những thứ, qua đi lâu, có lẽ đều sẽ không thay đổi.

Cái gì vô lực, cái gì tâm tắc, cái gì mất mát, giống như tất cả đều không quan trọng —— Mục Nhạc bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Anh vươn tay, lại một lần xoa xoa đỉnh đầu cô gái nhỏ.

Diệp Dung dường như bị kinh động, có chút khẩn trương quay đầu lại, thấy người vươn tay ra là anh, đáy mắt vốn khẩn trương đề phòng mới lập tức tiêu tan, ngẩng mặt cho anh một nụ cười nhàn nhạt, nhỏ giọng gọi anh:

“Chú nhỏ?”

“Gần đây thân thể thế nào?” Mục Nhạc hơi hơi tiến lên, nhích lại gần bên cạnh cô, đè thấp thanh âm để tránh ảnh hưởng tới người khác.

“Đã khá hơn nhiều.” cô gái nhỏ mím môi, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói mấy năm nay trong nhà vẫn luôn chiếu cố rất tốt, không có gì vấn đề lớn.”

Mục Nhạc gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dường như khoảng cách giữa hai người quá gần nên có chút không quen, cô gái nhỏ nhìn anh một cái, hơi lo lắng thoáng lảng tránh nhìn qua hướng khác, rồi sau đó nhìn anh cười cười, lại một lần nữa đem lực chú ý trở lại sân thi đấu.

Mục Nhạc nhìn khoảng cách giữa hai người một lần nữa bị cô gái nhỏ kéo giãn, hơi hơi nhíu mày.

……

Mục Nhạc hình như có việc, mới đến một nửa trận đấu liền rời đi trước. Diệp Dung cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm theo dõi hết trận đấu. Lúc sau tan cuộc, giành được chiến thắng, Mục Tiêu đầu đầy mồ hôi chạy đến trước mặt cô, hưng phấn hỏi:

“Dung Dung, thấy tớ chơi thế nào?”

Cậu thiếu niên ước chừng còn cao hơn cô một cái đầu, đắc ý dào dạt, chỉ kém chút nữa không viết lên mặt ba chữ “Mau khen tớ”, rất giống chó nhỏ chờ đợi được khích lệ.

“Chơi rất hay, đặc biệt lợi hại!” Diệp Dung buồn cười không chịu được, vừa gật đầu vừa đưa cho cậu khăn giấy, “Lau mồ hôi đi, đừng để một lát bị gió thổi lại cảm lạnh.”

Các đồng đội ở một bên cười cười vui vẻ nhìn Mục Tiêu, nhìn một màn ái muội kia, trong mắt đều là hiểu rõ mà không nói ra.

Cô gái nhỏ không dấu vết hơi hơi nhíu mày, ngẩng mặt lại thấy toàn những gương mặt tỏ ra vô tội, chính Mục Tiêu cũng không để ý, nhịn không được thở dài.

Mục Tiêu cùng các đồng đội đi ăn khuya chúc mừng, Diệp Dung cùng nhóm bạn trở về phòng ngủ —— mới vừa tắm rửa xong, di động lại ngoài dự đoán vang lên.

“Chú nhỏ?” Diệp Dung có chút kinh ngạc.

“Thứ bảy có rảnh không?” Đầu kia thanh âm của anh hết sức tự nhiên, không có nửa điểm khách sáo đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đi tiêm lại lần hai.”

Vắc-xin phòng bệnh chó dại tổng cộng có năm lần tiêm, nếu người bị mèo cắn mà mười ngày sau vẫn còn tung tăng nhảy nhót, thì mấy lần tiêm lại này cũng không quá quan trọng —— nhưng còn chưa đến mười ngày, người này đã muốn đi tiêm lần hai.

Diệp Dung vừa lau tóc vừa lên tiếng đáp ứng, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: “Cuối tuần này cháu ở tại trường học.”

“Chiều thứ bảy tôi tới trường học đón cháu.” Mục Nhạc quyết định thời gian xong sau đó dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.

Vì thế buổi chiều thứ bảy, Diệp Dung bồi Mục Nhạc đi tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, Mục Nhạc lại ngoài dự đoán không đưa cô trở về trường.

Cô gái nhỏ đứng ở cửa, nhìn trước mặt là bốn chữ to đùng “Thế giới trò chơi”, mơ hồ thấy được bên trong đủ loại máy chơi game, có chút kinh ngạc mở to đôi mắt tròn xoe.

“Tôi đã hỏi qua bác sĩ, gần đây thân thể cháu không tồi, tới nơi này không vấn đề gì.” Mục Nhạc mang theo cô vào cửa, đổi xu trò chơi, sau đó đứng trước một máy bóng rổ, duỗi tay đưa một túi lớn tiền xu cho cô, thấp giọng hỏi, “Chơi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.