Mục Nhạc nghe tiếng điện thoại cắt đứt truyền đến “Tích tích”, trong nháy mắt ngây người, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, lập tức gọi lại:
“Alo? A Dung, cháu làm sao vậy?”
Điện thoại vừa được kết nối, không đợi đối phương lên tiếng, anh gần như gấp không chờ nổi mở miệng dò hỏi. Nhưng ở đầu kia sau một lát trầm mặc, truyền đến lại không phải thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ, càng không phải giọng nói mềm mại nhu thuận ngày thường của cô.
“Xin lỗi, cháu là bạn cùng phòng của Dung Dung.” Thanh âm kia hơi mang theo khàn khàn, cùng tông giọng nghe được một lần ngày trước có hơi bất đồng, nhưng Mục Nhạc vẫn có thể dựa vào trí nhớ không tồi của bản thân, rất nhanh đã xác nhận được thanh âm của đối phương. Biết được là bạn cùng phòng của Diệp Dung, Mục Nhạc rốt cục cũng thoáng yên tâm một chút, chỉ là anh mày anh vẫn nhíu chặt lại một chỗ, thanh âm trầm thấp:
“A Dung đâu?”
—— Cô gái nhỏ khóc lóc gọi điện thoại tới mắng mình, còn nói chán ghét mình, không bao giờ muốn nhìn thấy mình nữa…… Cái này làm sao anh có thể yên tâm? Huống chi tính tình của cô gái nhỏ vừa mẫn cảm lại cẩn thận, như thế nào lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy?
“Dung Dung cô ấy…” Từ Gia dừng một chút, hình như có chút do dự, lát sau rốt cuộc vẫn đem tình hình thực tế nói ra, “Cô ấy có uống chút rượu, vì say nên vừa rồi mới nói bậy, ngài đừng cùng cô ấy so đo.”
Cô nói xong lời cuối cùng, đối phó với một người đàn ông như vậy khó mà thư thái cho được, nhỏ giọng thay bạn tốt giải thích rồi xin lỗi.
Mục Nhạc căn bản là không có nửa điểm tâm tư đi so đo, thần trí đều bị mấy chữ “Cô ấy có uống chút rượu” kia nắm chặt lấy, sắc mặt lại càng thêm khó coi: “Cô ấy thân thể không tốt, mấy người còn để cô ấy uống rượu? Mấy người ở đâu?”
“Xin lỗi, chúng cháu hiện tại đang ở ktv cạnh khách sạn Hoàng Đình, chỗ gần trường học.” Khí thế của anh thật sự quá cường đại, dù cách điện thoại cũng làm cho Từ Gia nhịn không được có chút hãi hùng khiếp vía. Áy náy xin lỗi, Từ Gia nhanh chóng thông báo vị trí của mấy người bọn họ.
“Không được để cô ấy uống nữa, tôi lập tức qua đấy.” Mục Nhạc cũng không nói lời vô nghĩa nữa, dứt khoát cúp điện thoại, một bên gỡ áo khoác từ trên giá đỡ xuống, một bên đã bước nhanh ra cửa. Lúc mở cửa mới bỗng ý thức được trong nhà còn có người, vừa kéo cửa ra vừa quay đầu lại đi nhìn người anh trai vẫn đang ngồi trên ghế sô pha: “Em đi ra ngoài một chút, khi nào anh đi nhớ đóng cửa.”
Nói xong, không đợi Mục Lĩnh lên tiếng, dứt khoát đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Anh giữ lời thề son sắt bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ, vì tương lai cả đời mà nỗ lực chuẩn bị, cô lại nói chán ghét anh, không bao giờ muốn gặp anh —— chuyện này làm sao mà anh có thể bình tĩnh lại được?
Mục Lĩnh ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy đứa em trai lúc này hoàn toàn mất đi phong độ cùng trấn định ngày thường, khuôn mặt hơi trầm lại, vội vã rời khỏi chung cư, nhịn không được mà lắc đầu thở dài.
……
Mục Nhạc dường như dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới ktv, lúc trước Từ Gia ở trong điện thoại đã báo cho anh biết số phòng bao nên lúc này một đường thuận lợi tìm được. Đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên liền thấy ngay mấy chai bia ở trên mặt bàn —— một chai còn nguyên, một chai còn một nửa, hai chai còn lại đã rỗng tuếch.
Lại theo bàn trà hơi hơi giương mắt lên, sau đó nhìn thấy bốn cô gái ở trên sô pha —— có hai người đã ghé vào sô pha ngủ đến ngã trái ngã phải, còn lại một người đang ngồi thoạt nhìn vẫn còn tương đối thanh tỉnh, hẳn là người vừa rồi nghe điện thoại – Từ Gia. Mà cô gái nhỏ nhà mình… lúc này đang ghé vào trong lòng Từ Gia, bả vai hơi run rẩy, thoạt nhìn như đang nhỏ giọng nức nở.
Mục Nhạc đi vào vài bước, quả nhiên liền nghe được cô gái nhỏ đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Anh hạ thấp đầu, cong lưng duỗi tay lại đây, đặt lên vai Diệp Dung, thấp giọng gọi cô: “A Dung? Chú đưa cháu về nhà.”
Cô gái nhỏ tuy say, nhưng vẫn còn mơ hồ chút ý thức, nghe vậy hít hít cái mũi, chậm rãi quay đầu lại, nỗ lực mở to đôi mắt lưng tròng nước, đôi mắt đỏ bừng, có chút mờ mịt mà nhìn chằm chằm mặt anh trong chốc lát, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch, dùng sức gạt tay anh ra:
“Chú tránh ra! Cháu chán ghét chú! Kẻ đại lừa đảo!”
Cô từ trước đến nay nói chuyện ngữ khí đều nhẹ nhàng lịch thiệp, lúc này lại có chút cuồng loạn. Quát xong cô lại quay đầu vùi vào trong lòng Từ Gia, lại một lầnnữa nhỏ giọng khóc lên.
Mục Nhạc bị hất tay ra nhất thời cứng đờ đứng giữa không trung.
Vừa rồi ở trong điện thoại cô cũng nói anh là kẻ lừa đảo —— đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Xảy ra chuyện gì?” Anh quay đầu nhìn về phía Từ Gia, người duy nhất còn thanh tỉnh.
Anh mặt mày tuất lãng, nhưng sắc mặt lại là một mảnh trầm ám*, dưới ánh đèn mờ tối của ktv lại càng thêm sắc bén cường thế. Lúc này liếc mắt một cái nhìn qua, thâm trầm đến mức làm cô có chút không thở nổi —— Từ Gia lấy lại tinh thần hít vào một hơi, bất động thanh sắc đem Diệp Dung đè lại trong lòng mình, ý đồ muốn dùng cơ thể không hề rộng lớn của chính mình ôm ấp bảo vệ cô, căng da đầu đối đón nhận ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, lắc lắc đầu: “Cháu không biết. Cháu nhất thời sơ sẩy, lúc phát hiện ra thì cô ấy đã uống say. Thực xin lỗi, hôm nay là do tâm tình cháu không tốt mới đến đây uống rượu, Dung Dung mới có thể uống say rồi nói mê sảng, ngài đừng tức giận với cô ấy.”
(*) Âm trầm, u ám
Chân mày của người đàn ông lại càng nhíu chặt, chẳng biết có truy cứu không mà trầm mặc một lát, rốt cục lại một lần đem tay đặt lên bả vai Diệp Dung, tiếp tục kiên nhẫn gọi: “A Dung, có gì chúng ta trở về rồi nói, được không?”
Giờ khắc này thanh âm của anh dị thường ôn nhu, giống như đang dỗ dành, so với cái loại khí thế áp bách bức người vừa rồi giống như trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
“Kẻ đại lừa đảo! Tránh ra! Gạt người!” Cô gái nhỏ không chút do dự một lần nữa gạt tay anh ra, bắt lấy quần áo Từ Gia khóc càng to hơn.
Mục Nhạc cúi đầu, nhìn bàn tay thất bại của chính mình, ánh mắt hơi ảm đạm. Mắt thấy cô gái nhỏ lúc này thần chí đã hoàn toàn không rõ, sợ cô cứ lăn đi lộn lại như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể, Mục Nhạc chỉ do dự một lát liền quyết định bất luận thế nào trước mang cô trở về để nói rõ ràng. Tay mới vừa đưa đến giữa không trung, còn chưa có chạm tới góc áo cô, cô gái nhỏ vốn vẫn ghé vào lồng ngực Từ Gia khóc nức nở bỗng nhiên quay mặt lại, duỗi tay kéo vạt áo anh.
“Đừng đi, anh Tiểu Nhạc, đừng đi… em đã trưởng thành, thân thể, thân thể đã khá hơn nhiều, em, em rất ngoan, rất nghe lời, sẽ không gây chuyện… anh Tiểu Nhạc, đừng, đừng không cần em… Anh nói sẽ trở về thăm em, anh gạt người! Em, em rất hiểu chuyện, anh trở về, trở về nhìn em… Gạt người!”
Gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đã sớm đã khóc đến lê hoa đái vũ*, đôi mắt hơi sưng không còn giống với đôi mắt mèo giảo hoạt lại tiếu lệ ngày thường nữa; cô khóc đến gần như thở hổn hển, nói chuyện đã có chút lộn xộn, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo anh, bàn tay thanh mảnh bởi vì dùng sức mà niết đến trắng bệch, rồi lại bởi vì uống rượu mà nổi lên một tầng hồng nhạt không bình thường. Cô dường như đã hoàn toàn không còn lý trí, chỉ vừa khóc lóc vừa nhỏ giọng nỉ non lặp đi lặp lại:
“Anh Tiểu Nhạc, đừng không cần em… Em rất hiểu chuyện, không bao giờ tùy hứng, đừng không cần em…”
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Mục Nhạc trong nhất thời giật mình tại chỗ, ngực như bị một đống kim đâm phải, nổi lên một trận bén nhọn đau đớn.
Ngày trước anh vẫn luôn không hiểu, trừ bỏ sức khỏe, ngoài ra cô gái nhỏ đều xuất sắc đến không thể bắt bẻ, hoàn toàn có thể tùy hứng ương ngạnh như những tiểu thư khác, vì cái gì lại dưỡng thành tính tình tự ti lại cẩn thận như bây giờ. Nhưng hiện tại, anh nghĩ anh hẳn là đã sáng tỏ.
—— Là bởi vì anh.
Anh muốn ngay lập tức hung hăng cho chính mình một cái tát —— Kỳ thật anh căn bản không tư cách nói gì Mục Tiêu cả, bởi vì anh so với Mục Tiêu càng thêm hỗn đản*.
(*) Khốn nạn
“A Dung…” Thời điểm anh duỗi tay cơ hồ còn mang theo run run, cẩn thận, chậm rãi, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay tái nhợt lại lộ ra một chút hồng nhạt không bình thường của cô gái nhỏ, sau đó gắt gao bọc lại trong bàn tay anh.
“A Dung, thực xin lỗi A Dung, tôi không đi.” Anh cầm tay cô, chậm rãi khom người xuống để sát vào mặt cô.
Cô gái nhỏ hơi hơi ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ, mê mang nhìn chằm chằm mặt anh trong chốc lát, cũng không biết có nghe hiểu lời anh nói không, lực đạo trên tay thoáng dùng sức.
“Hiện tại hẳn là cổng ký túc xá đã đóng, hôm nay mọi người thuê hai gian phòng ở Hoàng Đình để nghỉ ngơi, tôi mang A Dung trở về.” Mục Nhạc một bên cũng không ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Gia, một bên rút vạt áo của bản thân đang bị Diệp Dung nắm chặt ra.
Từ Gia theo bản năng gật đầu đồng ý.
Mục Nhạc rút vạt áo ra, thay vào đó đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ —— ngay sau đó anh liền cảm giác được cô đột nhiên dùng sức, gắt gao trở tay bắt được tay mình. Anh dường như không thể tưởng được cô cư nhiên lại có sức lực lớn như vậy —— giống như sợ chỉ cần buông lỏng tay, anh sẽ lập tức biến mất. Anh hơi dừng một chút, vươn tay còn lại thay cô sửa lại mái tóc dài có chút hỗn độn, đẩy tóc mái bị dính ướt nước mắt sang một bên, lộ ra gương mặt tinh tế nhỏ nhắn sớm đã tràn đầy nước mắt, sau đó kiên nhẫn hỏi cô:
“A Dung, buông lỏng tay một chút, chúng ta về nhà, được không?”
Thần sắc của anh cùng ngữ khí quá mức ôn nhu, so với lúc bước vào phòng cách đây không lâu cả người mang theo áp suất lạnh thấu xương, khí thế bức người giống như hoàn toàn là một người khác.
Từ Gia đột nhiên cả kinh.
—— Đây tuyệt đối không phải ánh mắt mà một người trưởng bối nhìn tiểu bối, càng không thể nào là ánh mắt chú nhìn cháu gái hay cái ngữ khí nói chuyện giữa chú và cháu gái kia!
Có lẽ do giọng điệu Mục Nhạc ôn nhu lại kiên nhẫn nên có hiệu quả, cô gái nhỏ nỗ lực mở to đôi mắt đẫm nước mắt lưng tròng, có chút mờ mịt nhìn anh chốc lát, rốt cục hơi chần chờ, cẩn thận mà một chút một chậm rãi buông lỏng tay ra. Lực đạo thả lỏng được một nửa, cô lại như có chút khẩn trương, sợ hãi nhỏ giọng nỉ non: “Anh Tiểu Nhạc, đừng không cần em…”
Bộ dáng của cô thật sự quá mức khẩn trương cùng khiếp đảm, làm Mục Nhạc chỉ cảm thấy ngực lại truyền đến một trận đau đớn.
“Đừng sợ, tôi sẽ không đi nữa, sẽ luôn ở bên cạnh em. A Dung, đừng sợ.” Người đàn ông kiên nhẫn dỗ cô, nhìn cô dần dần hòa hoãn, tuy vẫn còn chút khẩn trương nhưng đã hoàn toàn buông lỏng tay, đang muốn duỗi tay đem cô bế lên, thì cô gái nhỏ lại đột nhiên bị một cỗ lực đạo kéo về phía sau, lại một lần dựa vào trong lồng ngực kia.
Mục Nhạc nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của cỗ lực đạo kia.
“Cháu nghĩ…” Từ Gia bị anh đến có chút nhút nhát, lại kiên quyết cắn răng, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của anh, đáy mắt hơi đề phòng, “Dung Dung vẫn nên ở cùng bọn cháu đêm nay thì hơn. Đã trễ thế này, Dung Dung lại uống rượu, cháu nghĩ —— không quá tiện.”
Cô nói lời này có chút hàm súc, nhưng cũng không cần vạch trần. Cô không biết giữa Diệp Dung cùng chú Mục Tiêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt Mục Nhạc nhìn Diệp Dung, cái loại ôn nhu cùng đau lòng này dường như hận không thể bộc phát ngay. Chẳng sợ Diệp Dung hơn phân nửa cũng có tình cảm với anh ta, nhưng cô gái nhỏ lúc này đã say đến thần chí không rõ, cô làm sao có thể mặc kệ để cô ấy đi theo một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này lại có tình cảm khác thường với cô ấy?
Mục Nhạc nhíu mày đến càng chặt, khuôn mặt trầm xuống nhìn cô.
Từ Gia hít vào một hơi thật sâu, dùng sức đem Diệp Dung bảo hộ trong lòng mình, thẳng lưng không chút nào sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh.