Editor: Cẩm Hi
Hai cha con trầm mặc nhìn TV trong chốc lát, Diệp Dung có chút thấp thỏm chột dạ, Diệp Thần cuối cùng cũng mở miệng: “Dung Dung, học kỳ mới có bận không?”
Thần sắc ngữ khí của ba ba bình thường giống như ôn nhu yêu thương, cái này làm cho Diệp Dung lập tức an tâm không ít, ngồi ở bên cạnh ba ba, ngoan ngoãn lắc lắc đầu: “Không bận.”
Diệp Thần gật gật đầu “Ừ” một tiếng, dừng một chút, ngay sau đó như là ở trong lúc lơ đãng thuận miệng hỏi một câu: “Chú nhỏ con gần đây vẫn luôn tới đón con đi ăn cơm?”
Lưng cô gái nhỏ lập tức cứng đờ, có chút không được tự nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Diệp Thần từ trước đến nay vẫn luôn nhạy bén, làm sao có thể không phát hiện ra được chỗ khác thường của con gái? Trong lòng lập tức rơi lộp bộp trầm hẳn xuống, nhưng trên mặt lại không mảy may thể hiện ra, không tỏ ý kiến mà chỉ cười một chút, nhàn nhạt nói:
“”Cậu ta gần đây cũng rất bận, không nên suốt ngày đi quấy rầy cậu ta, để hắn có thời gian làm việc, nếu như hoàn thành xong công việc rồi, cũng nên dành ra thời gian nghỉ ngơi cho tốt.”
Mục Nhạc gần đây rất bận sao? Diệp Dung nghiêng đầu nhớ lại một chút mấy ngày hôm nay, chỉ cảm thấy anh cùng bình thường cũng không có gì khác nhau, nhưng ba ba sẽ không lừa mình, có lẽ… anh là vì không muốn mình lo lắng, nên cố ý dành ra thời gian để tới?
Nếu như là Mục Nhạc, với tính cách của anh thì thật sự sẽ làm ra loại sự tình như này. Cô gái nhỏ cúi đầu ở trong lòng nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, chỉ cảm thấy ba ba nhất định là sẽ không lừa mình, hơn nữa ba ba cùng Mục gia đôi khi cũng sẽ có công việc cần lui tới, đối với Mục gia thật sự là so với mình thì hiểu biết nhiều hơn, cuối cùng vẫn nghiêm túc gật gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng.
Diệp Thần ôn hòa cười một tiếng, rất nhanh lại như là trong lúc lơ đãng nhắc tới đề tài khác:
“Gần đây còn đi Viện phúc lợi không? Ba nhớ hình như có một cậu nhóc năm nay muốn thi đại học, hắn như thế nào rồi?”
“Thành tích của A Ký rất tốt, nhất định sẽ không có vấn đề.” Nói đến cái vấn đề này, Diệp Dung lập tức cảm thấy tự tại hơn không ít, ngẩng đầu lên nhìn ba ba, cả hai mắt dường như đều tỏa sáng: “Con đã đáp ứng mọi người ngày mai cùng đi viện bảo tàng xem triển lãm rồi.”
“Đi xe bus sao?” Diệp Thần vừa lòng gật gật đầu, lại săn sóc đề nghị, “Muốn ba với mẹ đưa các con đi không?”
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng rực, hình như cũng có chút tâm động, nhưng khi nhìn ba ba, lại có chút do dự —— ba mẹ sẽ thích đi cùng bọn họ sao? Liệu có vất vả quá hay không?
Diệp Thần hình như là có chút đau lòng, duỗi tay xoa xoa đầu con gái, nhịn không được thở dài: “Một nhà ba người chúng ta đã rất lâu rồi chưa có cùng nhau đi ra ngoài chơi. Không cần khách khí với ba mẹ, mặc kệ là cái yêu cầu, ý tưởng gì đều có thể nói ra, ba mẹ sẽ không giận con; con cứ luôn thận trọng khách khí như vậy, ba mẹ mới thương tâm, biết không?”
Diệp Thần vẫn luôn là một người cực kỳ ôn hòa, lại luôn tỉ mỉ chu đáo an mà bài hết thảy, đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cô, ngược lại rất ít khi biểu đạt trắng ra bản thân lo lắng và yêu thương như vậy. Ban đầu Diệp Dung còn hơi hơi ngây người, sau đó liền cảm thấy chóp mũi có chút cay cay, ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt đau lòng và bất đắc dĩ của ba, hơi hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng tiến lại gần ba ba thêm một chút, một bên hít thật sâu một hơi, một bên dùng sức gật gật đầu.
Vì thế chờ đến buổi tối ngày hôm nay, thật vất vả đoán rằng giờ này hẳn là cô gái nhỏ đã rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, “Nhạc phụ đại nhân” sẽ không lại nghe thấy được tiếng điện thoại mà tới quấy rầy Mục Nhạc gấp không chờ nổi muốn gọi điện thoại cho bạn gái chứ, thời điểm đang hứng thú bừng bừng muốn hẹn cô ngày mai ra ngoài hẹn hò, thì lập tức bị bạn gái vừa vô tình lại tàn nhẫn cự tuyệt:
“Ngày mai muốn đưa mọi người ở Viện phúc lợi đi viện bảo tàng chơi.” Có gái nhỏ có vẻ là đối với việc cự tuyệt anh có chút áy náy, nhưng lại vẫn “Ý chí sắt đá” mà nói ra “Chân tướng”.
Ba chữ Viện phúc lợi này làm cho thần kinh của Mục Nhạc lập tức bị thắt chặt muốn chết, nghĩ đến cha của cô gái nhỏ đối với Từ Ký không chút nào che dấu sự xem trọng, anh chỉ cảm thấy khóe mắt lại nhịn không được giật giật, có chút lì lợm la liếm nói:
“Ngày mai tôi đưa em đi?”
“Không cần, ba ba bảo ông với mẹ sẽ đưa chúng ta cùng đi.” Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, săn sóc nhẹ giọng nói, “Khó có được ngày cuối tuần, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần mệt mỏi quá.”
Được bạn gái ôn nhu quan tâm khiến Mục Nhạc vô cùng hưởng thụ, liền nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến ngày mai “Nhạc phụ đại nhân” tự mình trình diện, rốt cuộc vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có chút tiếc nuối mà thở dài, tiếp nhận một sự thật bi thảm rằng cuối tuần sẽ không được thấy con mèo nhỏ của mình.
Mới đầu anh tuy rằng còn cảm thấy có chút bế tắc, nhưng khi tưởng tượng đến qua hết cuối tuần lại có thể mỗi ngày cùng bạn gái ăn cơm, tản bộ, anh liền cảm thấy cũng không phải là quá mức khó có thể tiếp thu như vậy. Nhưng mà cuối tuần qua đi rồi, Diệp Dung lại năm lần bảy lượt lấy đủ các loại lý do là có việc với các bạn cùng phòng mà liên tiếp uyển chuyển từ chối cùng anh hẹn hò, anh rất nhanh liền ý thức được giống như là có cái gì đó mà anh cũng không biết, nhưng lại phá lệ là chuyện quan trọng đó đã xảy ra.
Vì thế ngày hôm nay, sau khi tan tầm anh trực tiếp đi tới dưới lầu ký túc xá của cô gái nhỏ, sau đó mới gọi điện thoại.
“A Dung, tôi đang ở dưới lầu chỗ em.” Đầu kia Diệp Dung đang chuẩn bị cùng bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm, cô nhấn một cái nhận cuộc gọi, câu đầu tiên truyền đến chính là thanh âm trầm thấp của đàn ông.
Diệp Dung giật mình, nhanh chóng dặn dò bạn cùng phòng vài câu, sau đó luống cuống tay chân vội vàng chạy xuống lầu, ngay sau đó liền thấy được người đàn ông đứng chờ ở dưới lầu kia.
Thân hình cao lớn, gương mặt tuấn lãng, so với vườn trường hoàn toàn bất đồng về mặt khí chất khiến anh phá lệ nổi bật.
“Sao anh lại tới đây?” Diệp Dung có chút gấp gáp, dường như là một đường chạy chậm qua đây, “Không phải em đã nói hôm nay đi ăn với bạn cùng phòng rồi sao?”
Cô chạy vội, trên gương mặt trắng nõn bị phủ lên một tầng hồng nhạt, thoạt nhìn có vẻ sinh động khỏe mạnh lên không ít. Mục Nhạc buồn bực mấy ngày liên tiếp nhưng khi nhìn thấy Diệp Dung thì lập tức tiêu tán đi không ít, duỗi tay đỡ lấy bạn gái đang chạy lại đây, sau đó giúp cô sửa lại tóc mái trên trán, cuối cùng dắt lấy tay cô, lại không lập tức trả lời câu hỏi của cô, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau cô.
Ba người bạn cùng phòng cũng xuống lầu chuẩn bị đi ăn cơm nên lúc này đang đi qua đây, trừ bỏ Từ Gia còn xem như thần sắc bình tĩnh, Trần Hiểu Nhu và Thẩm Hân đều đã sớm mở to hai mắt, có chút ngây ngốc mà nhìn hai người.
Diệp Dung ngày trước đều không ăn cơm ở trường học, đến buổi tối trước giờ đi ngủ mới trở về, các cô cũng không thể nào không biết chuyện cô ấy có bạn trai. Nhưng các cô cũng không phải người có tính cách thích đi tìm tòi nghiên cứu người khác, Diệp Dung không chủ động nhắc tới, các cô cũng không truy hỏi, mãi cho đến hôm nay rốt cuộc mới biết được gương mặt thật của “Bạn trai”.
—— người đàn ông này, không phải… chú của Mục Tiêu sao?
Phản ứng đầu tiên của hai người chính là nghĩ mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng… tầm mắt dừng lại ở động tác thân mật cùng với bàn tay đang nắm gắt gao của hai người kia, thì lập tức phủ định ý nghĩ ban đầu của chính mình.
Không có người chú nào, sẽ vì cháu gái mà sửa sang lại tóc như vậy; càng không có người chú nào, sẽ nắm tay cháu gái như vậy.
Đặc biệt, còn mang theo ôn nhu cùng dục vọng chiếm hữu.
Hai người đứng ở dưới lầu ký túc xá, chỉ cảm thấy chào hỏi cũng không phải, mà làm bộ không phát hiện càng không được, xấu hổ đến hận không thể đào cái lỗ để chính mình chui xuống.
Nhưng thật ra Từ Gia, cô ấy dù sao cũng đã sớm biết chuyện, lúc này không sững sờ hai người kia, thần sắc bình tĩnh đi tới bên cạnh Diệp Dung bên, hơi hơi gật đầu với Mục Nhạc xem như chào hỏi, sau đó thời điểm quay đầu lại nhìn Diệp Dung, thần sắc lập tức ôn nhu:
“Sáng mai cậu có tiết, nhớ trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ!” Diệp Dung gật đầu, đồng thời cũng tặng cho cô một nụ cười ôn nhu, lại giống như mang theo vài phần xin lỗi, “Hôm nay không thể cùng các cậu ăn cơm, nếu không ngày mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn đi?”
Từ Gia gật gật đầu, một bên Mục Nhạc mắt thấy ngày mai bạn gái lại bị hẹn trước đi rồi, chỉ cảm thấy trong lòng vừa bất lực lại vừa có chút ủy khuất, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày, lại phá lệ chủ động gọi Từ Gia lại:
“Như vậy, ngày mai tôi mời mọi người đi ăn cơm, cũng coi như cảm ơn mọi người đã chiếu cố A Dung.”
“Là Dung Dung vẫn luôn chiếu cố nhân nhượng chúng cháu.” Từ Gia lập tức ngẩng đầu lên, giống như suy tư gì mà nhìn anh một cái, rồi sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, vừa gật đầu vừa đáp lời: “Vậy —— cảm ơn chú Mục.”
Cô nói xong, cũng không quay đầu lại mà lôi kéo hai người bạn cùng phòng đi về hướng nhà ăn, chỉ còn lại Mục Nhạc ở tại chỗ, đối với một tiếng “Chú” vừa rồi nhịn không được nhíu mày.
Quan hệ giữa cô ta với Diệp Dung vẫn luôn rất tốt, nhưng nhìn bộ dáng không có chút kinh ngạc nào này thì hiển nhiên là đã sớm biết, nhưng lúc này lại vẫn gọi anh “Chú Mục”, là đang nhắc nhở anh là trưởng bối của Diệp Dung? Người khác nói cái gì anh đều không sao cả, nhưng cô gái này lại là bạn tốt của bạn gái anh… Mục Nhạc hơi hơi cau mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ dắt cô lên xe, cùng nhau trở về chung cư.
Nấu cơm, ăn cơm, tản bộ… Tất cả đều như mọi ngày không có cái gì khác nhau, nhưng Diệp Dung lại cảm giác được hình như tâm tình của Mục Nhạc không được tốt. Cô do dự vài lần muốn mở miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của anh thì lại nuốt trở vào, không biết có nên mở miệng không.
Mãi cho đến khi hai người tản bộ xong, Mục Nhạc lại lôi kéo cô lên lầu, sau đó giúp cô rót một cốc nước ấm, lúc này mới đem cô ôm đặt lên đùi mình, trầm giọng hỏi cô:
“Mấy ngày hôm nay rất bận? Vì sao không chịu qua đây? Đêm nay có chuyện muốn nói?”
Có đôi khi, đối mặt với một người như cô, cũng chỉ có đi thẳng vào vấn đề mới nhất có hiệu quả.
“Ừm…” Cô gái nhỏ cầm cốc ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, có chút chần chờ rồi lên tiếng, nhẹ giọng trả lời, “Anh gần đây rất bận, cho nên em muốn… để anh nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần mỗi ngày phải tới đón em, dành ra nhiều thời gian cho em như vậy.”
Thì ra là sợ anh bận rộn vất vả… Người đàn ông vốn còn có chút bế tắc như là dễ như trở bàn tay lập tức đã bị vuốt ve, tâm tình tốt lên một cách kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền ý thức được một vấn đề khác dị thường quan trọng:
“Em làm sao biết tôi gần đây rất bận?”
Công việc của anh cũng không nhàn rỗi gì, nhưng cũng không bận đến mức tan tầm xong thời gian ở cạnh bạn gái cũng không có. Rốt cuộc là vì sao cô gái nhỏ lại cho rằng anh cực kỳ bận rộn?
“Ba ba nói.” Diệp Dung không có nghĩ nhiều, thành thành thật thật trả lời, tin tưởng không nghi ngờ.
_________
Cẩm Hi: Mình sẽ cố hoàn thành bộ này trước tết nhé!