Editor: Cẩm Hi
Diệp gia… sẽ đồng ý sao? Đương nhiên là sẽ không! Bị cha anh nói trúng tâm sự, lập tức khiến cho Mục Nhạc nhớ tới ngày đó Diệp Thần dù bận nhưng vẫn ung dung đến gặp mình, thời điểm mặt đầy ghét bỏ nói “Cậu quá già rồi”… dường như khiến anh bế tắc đến tột đỉnh.
Anh là con trai, nhưng cũng không phải là đứa con trai độc nhất, thật ra trong nhà đối với anh cũng không quản thúc quá nhiều, thậm chí còn có thể coi như là mặc kệ. Nhưng Diệp Dung thì lại khác —— Diệp Thần vốn là con trai độc nhất của Diệp gia, Diệp Dung lại là hòn ngọc quý trên tay ông, lại là đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu… Người “Chú” là anh lại bắt cóc cô công chúa nhỏ của Diệp gia, Diệp gia sẽ dễ nói chuyện, dễ dàng gật đầu đồng ý như vậy sao?
Căn bản là không có khả năng!
Mục Nhạc dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lão gia tử Diệp gia và Diệp Thần chỉ tay vào mình chửi ầm lên, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài. Vẻ mặt chắc chắn cùng cha anh nhìn nhau trong chốc lát, theo bản năng siết chặt tay của cô gái nhỏ, trầm giọng mở miệng:
“Con sẽ làm cho Diệp gia đồng ý.”
Mục lão gia tử nhìn thần sắc chắc chắn của đứa con trai út, tưởng tượng nếu như việc này thật sự thành, chính mình sẽ phải hạ một cấp bậc so với người anh em đồng lứa kia, chỉ cảm thấy đứa con trai này chính là tới để đòi nợ, bực bội đến lợi hại. Nhưng khi ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ bên cạnh anh, tuy rằng ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại không biết vì sao đứa nhỏ vẫn luôn cẩn thận này lúc này lại thoạt nhìn dũng cảm ngoài dự đoán, ngẩng đầu dùng cặp kia đen lúng liếng yên lặng nhìn mình —— ông cũng có một cô con gái, nhưng đứa con gái kia cũng là đến để đòi nợ, từ nhỏ đã bướng bỉnh như con trai; cả đứa con trai cả lẫn đứa con gái đều sinh con trai, một đứa cháu gái cũng không có. Lúc này thấy cô gái nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn, ánh mắt trong trẻo, trong lòng không khỏi mềm xuống, thở dài, có chút bực bội phất phất tay: “Chỉ cần Diệp gia đồng ý, ta liền mặc kệ.”
“Lão gia!” Mắt thấy chồng bà thế mà lại ngầm đồng ý chuyện này, Mục lão thái thái lập tức nóng nảy, cất cao giọng có chút khó thở gọi ông.
“Để mặc bọn họ đi thôi.” Lão gia tử chỉ phất phất tay, quay đầu đi lên lầu, “Con cái đều lớn cả rồi, cánh cũng đã cứng cáp, ta già rồi, quản không được nhiều như vậy.”
Diệp Dung nhìn theo bóng dáng lão gia tử bước lên lầu, lại nhìn lão thái thái dường như là tức muốn hộc máu đuổi theo sau muốn cùng bạn già lý luận lý luận, có chút khẩn trương cắn môi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn Mục Nhạc.
Mục Nhạc trấn an xoa đầu cô, lại nhìn hai nhà anh chị ở một bên, đối với anh trai và chị gái gật gật đầu, rồi sau đó liền nắm tay cô gái nhỏ đi ra cửa:
“Bọn em hôm nay đi trước, miễn cho mẹ nhìn thấy em lại tức giận.”
Mục Lĩnh không tỏ ý kiến, thấy con trai vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, bướng bỉnh nhìn chằm chằm thân ảnh của cô gái nhỏ đã đi xa, nhịn không được thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai cậu. Mục Tiêu có chút lưu luyến nhìn cho tới khi cửa lớn bị đóng lại, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười có chút miễn cưỡng với cha cậu.
Mục Nhạc mang theo Diệp Dung trở về chung cư, vẫn giống như mọi lần nắm tay cô đi mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ tiêu thực. Cuối tuần này Diệp Dung ở lại trường học, không có về nhà, sau khi tản bộ trở về, liền bị Mục Nhạc ôm vào trong ngực, thấp giọng dụ dỗ: “Đêm nay ở đây đi, ngày mai chủ nhật, tối mai tôi lại đưa em về ký túc xá.”
Diệp Dung không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ cúi đầu nhìn tay anh —— trên ngón trỏ tay trái vẫn còn mơ hồ một vết thương phiếm đỏ.
“Còn đau không?” Diệp Dung thật cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của anh.
Mục Nhạc lắc lắc đầu, hai chữ “Không đau” theo bản năng buột miệng thốt ra, nhưng lại như đột nhiên nghĩ tới gì đó, nghẹn lại nuốt trở về, rồi sau đó rũ mi xuống, thấp giọng nói:
“Đau.”
Thanh âm kia nghe vào, cũng không biết nên nói là ủy khuất, hay làm nũng mới tốt.
Diệp Dung hiện tại cũng coi như đã biết rõ những cái tính toán nhỏ này của anh, vừa thấy anh tội nghiệp như vậy, liền biết tất cả đều là giả vờ. Nhưng cho dù biết rõ là như vậy, nhưng cô vẫn không có tiền đồ mà đau lòng cực kỳ. Cô gái nhỏ cũng có chút hận chính mình không tiền đồ, nhịn không được phồng má lên, nhưng lại rất nhanh liền xẹp xuống, nửa nhận mệnh nửa tự sa ngã mà thở dài, bắt lấy ngón tay của anh cúi đầu thật cẩn thận mà thổi thổi.
“Tính tình của ba ba rất tốt, anh đừng lo lắng.”
“Em, em sẽ nói với ba.” Cô gái nhỏ duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói, “Ba sẽ đồng ý thôi.” Mục Nhạc căng thẳng thần kinh cùng với cơ bắp như là nghe được những lời này nên toàn bộ đều lập tức thả lỏng xuống, nhưng không lên tiếng, ngược lại chỉ lắc đầu: “Tôi bắt cóc con gái của ông ấy, nói chung vẫn phải cho ông ấy một lời giải thích. Cuối tuần —— tôi sẽ qua đấy.”
Anh thần sắc ôn nhu, nói chuyện lại mang theo một cỗ cường thế. Diệp Dung nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, thấy anh xác thật là đã quyết định, cũng không phản bác, gật gật đầu lên tiếng, rồi sau đó nhẹ giọng nói:
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lời này —— chính là ngầm đồng ý ở lại đây đêm nay. Mục Nhạc lập tức lấy lại tinh thần, ôm cô vào phòng ngủ —— cái chung cư này, đã sớm ngày càng nhiều dấu vết của cô. Cốc của cô, dép lê của cô, vật dụng cá nhân của cô, quần áo của cô… Mấy ngày nay những món đồ này luôn cùng đồ của anh đặt song song cạnh nhau, khiến anh vô cùng an tâm.
Hai người từng người đi tắm rồi thay quần áo, sau đó Mục Nhạc quy củ nằm ở trên giường ôm lấy cô, vươn tay tắt đèn.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực, ở trong cái ổ chăn ấm áp này rất nhanh liền lâm vào ngủ say.
Mục Nhạc cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, rồi cũng nhắm hai mắt lại.
Thứ bảy một tuần sau đó, Mục Nhạc suy xét hồi lâu, sau giờ cơm trưa mới đi tới gõ cửa Diệp gia.
Tới mở cửa là Diệp Dung —— hiển nhiên là cô có chút khẩn trương, cũng đã đợi suốt một buổi sáng, dường như tiếng đập cửa của Mục Nhạc vừa mới vang lên, cô gái nhỏ đã mở cửa ra. Lúc này, cô đang ngẩng mặt nhìn anh, thần sắc khẩn trương nói không nên lời rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mục Nhạc tính trấn an mà xoa đầu cô, nhưng lại nhịn không được mà hít sâu một hơi, lúc này mới đi theo cô vào cửa.
Cơm trưa vừa xong, một nhà ba người Diệp gia lúc này đang ngồi trong phòng khách vừa xem TV, vừa ăn hoa quả.
Thấy anh tiến vào, mẹ của cô gái nhỏ hiển nhiên là có chút kinh ngạc, nhưng rồi lập tức nở nụ cười tiếp đón anh ngồi xuống; Diệp Thần nhìn anh một cái không nói gì, thần sắc lại có chút đen tối không rõ.
Mục Nhạc cười chào mọi người, cũng không vội nói chuyện, chuyện đầu tiên là từ trong túi lấy ra hai tấm vé nhạc kịch, trong ánh mắt kinh hỉ của mẹ vợ đưa qua:
“Em nghe bạn bè nói vở nhạc kịch này không tồi, hôm nay mới vừa mở bán, liền nhờ người lấy giúp hai tấm vé.”
“Chị còn đang chờ vở nhạc kịch này đấy! Nhưng mà không mua được vé, cảm ơn cậu nhé!” Mẹ vợ hiển nhiên đối với lễ vật này cực kỳ vừa lòng, vừa cười rồi lại nhịn không được lé mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, tức giận oán trách, “Không giống như một số người, luôn thờ ơ, dựa vào hắn có mà húp cháo.”
Lời này vừa nói ra, Mục Nhạc chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, quay đầu thì thấy Diệp Thần đang lạnh lùng liếc mắt nhìn mình một cái, rồi sau đó thời điểm chuyển hướng sang vợ hiển nhiên là có chút bế tắc lẫn ủy khuất: “Vé này anh cũng đã sớm nhờ người đặt mua…”
Lão bà đại nhân nhìn ông một cái, lúc này mới xem như thuận khí: “Vậy còn kém không nhiều lắm.”
Mục Nhạc tốt tính nhìn hai người ân ái, lúc này mới ở dưới ánh mắt tràn đầy phòng bị của Diệp Thần chậm rãi mở miệng: “Em hôm nay tới đây, là muốn…”
“Mục Nhạc.” Anh còn chưa nói xong, Diệp Thần đã đột nhiên đánh gãy lời nói của anh, thậm chí còn đen mặt đứng lên, lạnh lùng nhìn vào mắt Mục Nhạc, thanh âm lãnh đạm lại mang theo một loại cường thế, “Cậu cùng tôi đến thư phòng.”
Thời điểm Mục Nhạc mở miệng, bộ dáng khẩn trương của con gái ông đều xem ở trong mắt, làm sao còn có thể không rõ người này hôm nay tới đây là vì cái gì? Nhân lúc lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lập tức đánh gãy không chút do dự.
“Ba!” Diệp Dung lại càng khẩn trương.
“Con với mẹ ngồi đây một lát, ta và chú nhỏ của con có một số việc muốn nói.” Diệp Thần ôn nhu trấn an con gái, lúc tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống trên người Mục Nhạc, thì đã là một mảnh đen tối không rõ.
“Nhưng mà…”
“Không có việc gì, đừng lo lắng.” Mục Nhạc chặn lại lời nói của bạn gái, vuốt đầu cô thấp giọng trấn an, sau đó cũng đứng lên, đi theo Diệp Thần tới thư phòng.
Diệp Dung cắn môi, vừa khẩn trương vừa bất an nhìn thân ảnh hai người đàn ông biến mất trong tầm mắt mình, theo bản năng nắm chặt làn váy của mình.
Mẹ Diệp lúc này rốt cuộc cũng nhìn ra được gì đó, có chút khó tin mà mở to hai mắt, nhìn ánh mắt lo âu bất an của con gái, lại nhìn về hướng thư phòng, có chút không dám xác định mà thử thăm dò, hỏi:
“Dung Dung, con cùng Mục Nhạc…”
“Mẹ.” Diệp Dung hít vào một hơi làm chính mình trấn định lại, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh ấy hôm nay tới đây, là bởi vì… chúng con đang ở bên nhau.”
Mẹ Diệp há hốc miệng, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên trả lời thế nào —— bà nghĩ con rể có khả năng sẽ là Mục Tiêu, thậm chí có khả năng sẽ là đứa bé ở cô nhi viện kia, nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới, sẽ là người “”Em trai”” vẫn luôn gọi mình là chị dâu kia.
Hai mẹ con trầm mặc một lát, Mẹ Diệp rốt cuộc cũng hồi thần lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên nghe thấy từ thư phòng truyền ra một tiếng vang trầm đục, ngay sau đó môn đã bị người ở trong thô bạo mở ra.
Hai người đàn ông một trước một sau từ trong thư phòng đi ra, hai mẹ con liền bị kinh sợ ——
Một bên gương mặt của Mục Nhạc đỏ hồng dường như có chút bị sưng, cư nhiên đây là bộ dáng đã ăn một quyền.
Diệp Thần luôn luôn nho nhã đứng ở cửa trước thư phòng, trên mặt đã sớm không còn vẻ ôn hòa như ngày thường, khóe mắt đỏ lên bộ dáng thoạt nhìn có chút tàn nhẫn, người xem dường như có chút run sợ trong lòng.
“Con gái của tôi bởi vì cậu mà tự ti mười năm, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng chính mình còn có thể bồi thường?” Diệp Thần thanh âm lạnh băng như thể mang theo sát khí, “Cút đi!”