Editor: Cẩm Hi
“Gọi ba vợ sợ đường đột” —— nghe một lời này, làm như gọi bác trai thì không đường đột ấy! Cha anh cùng cha ông là anh em, còn anh ở nơi này, liền biến chính mình thành bác trai! Xem cái vẻ mặt đầy tiếc nuối khi nói chuyện kia, quả thực là hận không thể lập tức mở miệng gọi một tiếng ba vợ!
Tuy Diệp Thần có kinh nghiệm kinh doanh, nhưng căn bản cũng không nghĩ tới trên thế giới này còn có thể có người không biết xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời cư nhiên là có chút sợ ngây người, lập tức nói không ra lời.
Người đàn ông trung niên luôn luôn trầm ổn văn nhã á khẩu tại chỗ không trả lời được mà đứng một hồi lâu, lúc này mới có chút hốt hoảng mà phục hồi lại tinh thần. Có chút đờ đẫn quay đầu lại, liền thấy Mục Nhạc giống như một tiểu bối chu đáo đang dùng ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm mình, giống như chỉ cần mình không phản đối, anh có thể ngay lập tức mở miệng gọi một tiếng ba vợ… Diệp Thần quả thực tức giận đến đau gan, duỗi bàn tay nổi đầy gân xanh lên cầm lấy cái chén vừa rồi đặt ở trên bàn.
“Ba!” Khi cái chén vừa định quăng vào mặt người nọ thì rốt cuộc cũng bị ngăn lại—— mắt thấy người cha luôn luôn ôn nhu bị tức giận đến gân xanh nổi đầy trán, Diệp Dung hoảng sợ, nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cánh tay cha cô, vội vàng trấn an, “Ba người đừng để ý đến anh ấy, anh ấy chính là thích nói bậy như vậy đấy! Ba đừng nóng giận, để lát nữa con sẽ mắng anh ấy!”
Vừa nói, cô gái nhỏ vừa nhịn không được đưa mắt nhìn Mục Nhạc —— thấy cô nhìn lại đây, anh còn làm như không có việc gì cười cười với cô. Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng bạo nộ của Diệp Thần, chỉ sợ thật sự còn cho rằng anh là một người con rể tốt hiểu lễ nghĩa. Thật là cực kỳ không biết xấu hổ! Diệp Dung nhịn không được mở to mắt, hung hăng liếc mắt trừng anh một cái.
Mục Nhạc cười một chút, rốt cuộc vẫn một vừa hai phải mà dừng lại, không nói nữa.
Con gái ngoan ngoãn tri kỷ cuối cùng cũng làm cơn thịnh nộ của cha thoáng bình tĩnh lại một ít. Diệp Thần cúi đầu nhìn nắm tay của mình, mặt đầy khẩn trương cùng áy náy nhìn con gái, lại nhìn bộ dáng “Vênh mặt hất hàm sai khiến” thề son sắt nói muốn mắng Mục Nhạc của con gái kia, thật sự là so với bộ dáng cẩn thận trước nay thì sinh động hơn nhiều, lúc này rốt cuộc cũng bộc phát không nữa, chỉ quay đầu lại nhìn Mục Nhạc, khi mở miệng dường như là nghiến răng nghiến lợi, thanh âm như là xuyên qua từng kẽ răng:
“Cút đi! Ai cho cậu vào đây!”
“Là bác gái mở cửa cho cháu.” Mục Nhạc trả lời cực kỳ lễ phép.
Vợ vĩnh viễn là tử huyệt của mình —— Diệp Thần nghẹn họng, có chút nói không ra lời, trán nổi đầy gân xanh khắc chế không được mà nhảy nhảy.
“Ba, chúng con ra ngoài đây.” Diệp Dung chạy vội tới trước mặt Mục Nhạc, một phen đem con mèo trong lòng ngực nhét vào trong lòng anh, sau đó mạnh mẽ đem Mục Nhạc đẩy ra ngoài, một bên còn cười cười lấy lòng cha cô, vội vàng trấn an, “Ba, mẹ vừa rồi gọi ba đấy!”
Chút tâm tư nhỏ này của con gái làm sao giấu được người đàn ông đã có kinh nghiệm đầy mình? Nhưng đáy mắt cô lại mang theo khẩn cầu và khó xử rõ ràng, rốt cuộc vẫn làm cho Diệp Thần trầm mặc xuống không tiếp tục mở miệng ngăn cản nữa. Mắt thấy hai người cùng nhau đóng cửa lại rời đi, Diệp Thần đột nhiên giơ tay xoa xoa ấn đường của mình, nhìn ra cửa rồi thở dài.
Một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau ôm vòng lấy eo mình, sau đó dán lên mình lưng chính là cảm xúc xen lẫn hơi thở mềm mại quen thuộc:
“Dung Dung so với trước kia hoạt bát hơn nhiều.”
Diệp Thần hơi hơi nghiêng người, duỗi tay đem vợ mình ôm vào trong lòng, không nói gì, rồi rốt cuộc vẫn rầu rĩ mà lên tiếng.
—— Nếu không phải bởi vì như vậy, thì cho dù là ông hay là mẹ của Dung Dung, căn bản là đều sẽ không để cho Mục Nhạc vào nhà.
“Con gái đã lớn rồi, để chính nó tự quyết định đi.” Cho dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn lại vẫn trẻ trung dịu dàng, người phụ nữ có chút buồn cười đưa tay ra gãi gãi cằm chồng mình, thấy sắc mặt rầu rĩ không vui của ông thì nhẹ giọng nở nụ cười, “Vạn nhất Dung Dung thật sự bị ủy khuất, đến lúc đó anh ra tay cũng không muộn.”
“Cậu ta dám!” Đã tới tuổi trung niên nhưng người đàn ông lại khó bỏ được tính tình trẻ con, căm giận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, “Anh sẽ đánh gãy chân cậu ta!”
Người phụ nữ trong lòng ngực rốt cuộc cũng không nhịn thể được nữa, lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu cho ông yên tâm.
……
Diệp Dung dường như là vừa trốn vừa lôi kéo Mục Nhạc ra ngoài, thật vất vả mới xuống lầu ngồi lên xe, vừa mới ngồi ổn định liền thấy người đàn ông đưa mặt lại gần muốn chiếm tiện nghi, nhất thời giận sôi máu, vừa quay đầu đi né tránh nụ hôn của anh, vừa thở phì phì hung hăng liếc mắt trừng anh một cái.
“A Dung…” Người đàn ông thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ, đè thấp giọng nói gọi tên cô. Con mèo mà vừa rồi Diệp Dung nhét vào trong ngực anh hình như là cực kỳ không thoải mái khi bị anh ôm, vừa giương nanh múa vuốt kêu meo meo, vừa duỗi móng vuốt muốn cào anh.
Diệp Dung nhanh chóng nhận lại con mèo nhỏ ôm vào trong lòng mình. Con mèo nhỏ lập tức thoải mái, cọ vào ngực cô “Meo” một tiếng, lăn một vòng lộ ra cái bụng tuyết trắng.
Diệp Dung một bên vuốt cái bụng cho nó, một bên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tội nghiệp của người đàn ông.
Cho dù là biết rõ anh giả vờ, cô gái nhỏ vẫn không tiền đồ mà trong lòng mềm nhũn, thật vất vả mới kiên định hạ quyết tâm quay đầu đi không nhìn anh nữa, thở phì phì dùng sức hừ một tiếng:
“Sao anh cứ luôn đi chọc cho ba tức giận!”
“Không có.” Người đàn ông ủy khuất đến đúng lý hợp tình, “Tôi chỉ là nói tạm biệt với ông ấy.”
Cô gái nhỏ ngẩn người, ngay sau đó lập tức trợn tròn đôi mắt đen lúng liếng, phồng má, mặt đầy lên án viết ba chữ “Không biết xấu hổ!”.
Mục Nhạc hình như cũng ý thức được mình giả vờ đã có điểm quá mức, duỗi tay mạnh mẽ đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực mình, cúi đầu tiến đến bên gáy cô hít thật sâu một hơi, buồn bực nói:
“Ông ấy có thành kiến với anh, chê tôi già.”
Đánh anh một quyền kia, mắng anh anh cũng không có nửa điểm oán hận, đó là anh xứng đáng, nhưng ngại anh già, không xứng đôi với Diệp Dung —— cho dù là ba vợ thì cũng cực kỳ không cam lòng.
Diệp Dung vốn dĩ là cho rằng anh so đo với chuyện ngày đó cha cô động thủ, ai ngờ hỏi xong lại lấy được đáp án như vậy, liền có chút dở khóc dở cười. Nhìn gương mặt đang ghé vào bên gáy mình, cô gái nhỏ quay đầu đi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên duỗi tay ra chọc chọc mặt anh, gật đầu nhẹ giọng cảm thán:
“Cũng đúng, anh so với em lớn hơn chín tuổi đấy!”
“Vừa đúng chín tuổi.” Mắt thấy cô bạn gái nhỏ vậy mà lại tán đồng với lời nói của cha cô ấy, giống như thật sự có điểm ghét bỏ mình, người đàn ông phá lệ có chút nóng nảy, lập tức lại thu cánh tay, giống như sợ cô chạy mất mà đem cả người cô gắt gao ôm vào trong ngực mình.
“Mục Tiêu chỉ là một đứa nhóc thì biết cái gì!” Người đàn ông mặt không đỏ thở không gấp khen mình một cậu, thuận tiện lại tức giận bất bình mà thọc cho đứa cháu trai một đao, khi ngẩng đầu lên thì lại lập tức trưng ra bộ dáng cười đến mắt thành hình vầng trăng khuyết cho bạn gái nhỏ xem.
Lúc này anh nơi nào còn có thể không biết cô gái nhỏ đang chơi mình? Lập tức đem người đè lên trên ghế ngồi hôn xuống.
Nụ hôn này hơi mang theo chút giận dỗi, lại như là có chút thẹn quá hóa giận giấu đầu lòi đuôi, rồi lại mang theo một cỗ thỏa mãn xen lẫn thả lỏng —— cô gái nhỏ trước mắt, rốt cuộc không còn là đứa trẻ thấp thỏm tự ti lại cẩn thận như trước nữa, cô sẽ nói giỡn, sẽ phát giận, thậm chí còn sẽ chọc ghẹo mình.
Thật sự là —— cực kỳ sinh động đáng yêu.
“Đi đâu?” Chờ đến khi hôn đủ rồi —— không, căn bản là hôn không đủ, bất quá là bởi vì cô gái nhỏ đỏ mặt nức nở lên, hiển nhiên là sắp không thở nổi, anh mới không thể không cam tâm mà đem người buông ra, sau đó thấp giọng hỏi cô.
“Đi bệnh viện thú cưng.” Cô gái nhỏ sắc mặt vẫn còn hồng đến lợi hại, có chút oán trách mà lườm anh một cái, “Mạt Trà hiện tại cũng đã tám tháng rồi, đã hẹn trước bác sĩ hôm nay đi giúp Mạt Trà làm tuyệt dục.”
Không biết có phải nghe hiểu lời Diệp Dung nói hay không, Mạt Trà trong lòng đột nhiên lắc lắc cái đuôi, ghé vào trên đùi cô uể oải “Meo” một tiếng.
Mục Nhạc ngẩn người, hai chữ “Tuyệt dục” làm anh nhịn không được theo bản năng cứng đờ, nhìn về phía con mèo đang cọ cọ vào ngực cô chiếm tiện nghi kia, đại khái đều là “Sinh vật giống đực”, trong mắt không tự giác liền mang theo vài phần đồng tình:
“Phải làm… tuyệt dục?”
Không biết có phải ảo giác hay không, con mèo hình như nhẹ nhàng run lên một cái.
Diệp Dung hình như biết rõ anh đang suy nghĩ cái gì, rũ mi xuống, hiển nhiên là cũng có chút không đành lòng, rồi lại kiên định hạ quyết tâm, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Đối với thân thể nó sẽ tốt, hơn nữa nếu không tuyệt dục, sẽ lại có thêm nhiều những con mèo lưu lạc khác.”
Nếu bạn gái đã lên tiếng, Mục Nhạc tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng cũng sẽ không phản đối nữa. Khó có dịp đồng tình mà đưa mắt nhìn Tiểu Công Miêu, rồi người đàn ông không chút do dự dẫm xuống chân ga.
Thời điểm đến bệnh viện thú cưng vừa đúng thời gian hẹn trước. Bác sĩ thú y kiểm tra qua tình huống của Mạt Trà một chút, thấy mọi thứ đều khỏe mạnh, cũng không phải ở giai đoạn động dục, động tác liền sảng khoái giúp Tiểu Công Miêu làm gây tê.
Diệp Dung rốt cuộc cũng mềm lòng, cho dù là lý trí biết phải làm như vậy, nhưng vẫn không đành lòng chính mắt nhìn, quay đầu đi gắt gao nhắm mắt lại. Mục Nhạc đem cô ôm vào lòng, do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nhìn qua nơi đó vài lần, liền thấy bác sĩ thú y tay chân lanh lẹ đem “Trứng” của Tiểu Công Miêu lấy ra…
Đều là “Sinh vật giống đực” người đàn ông theo bản năng cứng đờ người, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân cùng lưng lạnh toát.
“Mục Nhạc, thế nào rồi, Mạt Trà vẫn ổn chứ?” Cô gái nhỏ cúi đầu không dám nhìn nên không rõ tiến độ, chỉ có thể nhắm mắt lại “”kiên định”” nhỏ giọng hỏi người đàn ông. Nhưng mà sau khi hỏi xong lại chậm chạp không nghe thấy anh trả lời, nhịn không được lại gọi anh một tiếng, một bên duỗi tay cầm cổ lấy tay anh nhẹ nhàng quơ quơ —— lúc này mới ý thức được thân thể của anh đã có chút cứng đờ.
“Mục Nhạc?” Cô gái nhỏ rốt cuộc không thể nhịn xuống được nữa, thoáng mở mắt ra một chút, nhưng vẫn không dám nhìn về phía phòng giải phẫu đang làm phẫu thuật cho Tiểu Công Miêu, chỉ ngửa đầu nhìn Mục Nhạc, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Người đàn ông lắc lắc đầu. Mới đầu còn trầm mặc cái gì cũng không chịu nói, một lát sau thấy thần sắc của cô gái nhỏ vừa nghi hoặc lại vừa quan tâm, anh lúc này mới ổn định lại giọng nói mở miệng trả lời, “Chỉ là cảm thấy… có chút đồng tình.”
Khi nói chuyện sắc mặt phức tạp, thần sắc rối rắm, cư nhiên hơi có chút “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” —— anh đột nhiên nhớ tới, ngày thường mỗi lần thấy con mèo này chui vào trong ngực cô gái nhỏ cọ cọ chiếm tiện nghi, thời điểm đó anh rất muốn thiến nó, nói không chừng… hiện tại mỗi lần Diệp Thần nhìn thấy anh, trong lòng cũng nghĩ như vậy đi.
Con mèo này thật là… đáng thương.