Trời mưa vào ban đêm là thời gian thích hợp để ngủ, ngày thường tầm này vẫn chưa buồn ngủ nhưng hôm nay ngoài dự đoán cơn buồn ngủ ập tới, nằm ở trên giường chỉ dựa vào muốn nghe radio của bạn trai để chống đỡ tinh thần.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, rơi trên mái hiên tạo thành những bọt nước, nhịp điệu ổn định, còn có tiếng mưa rơi trên lá cây, tiếng ô tô lướt qua trên những con đường……
Cơn mưa đã phá vỡ sự yên tĩnh của toàn thành phố.
Nhan Tiêu đang mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, “Hắc, mọi người đều ngủ rồi sao?”
Là Tiểu Giai.
Nhan Tiêu trả lời đầu tiên, lại không nghĩ rằng mọi người cũng lục tục trả lời, cũng chưa ngủ.
Tiểu Giai nhẹ giọng nói: “Kể chuyện gì rồi hãy ngủ tiếp, hôm nay không khí rất tốt.”
“Kể cái gì? Mình rất khốn……” Giọng nói của Tráng Tráng.
“Vậy cái gì có thể làm tình thần của cậu tốt lên, hay là kể chuyện kinh dị đi?”
Cái đề nghị này lọt vào tai Nhan Tiêu là người đầu tiên phản đối, nhớ tới chuyện đêm hôm đó trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Vậy kể cái gì tương đối mới đi ví dụ như? Kể…… Cơ thể thích nhất tư thế gì?” Tiểu Giai trước sau như là vứt hết tiết tháo ở trên đường.
Không ai lên tiếng, trong chốc lát Tiểu Giai vẫn không nghe thấy ai trả lời, lấy Nhan Tiêu khai đao: “Vậy, em gái Tiêu nói trước.”
Đôi mắt Nhan Tiêu híp lại, biết có chạy đằng trời cũng không thoát.
Ngày thường lúc này cô không nghĩ mấy sẽ nói luôn, thường bị mọi người tẩy chay, lần này đơn giản trực tiếp một chút: “Mình chưa thử qua làm sao mà biết?”
Tiểu Giai nói: “Cảm nhận bằng trí tưởng tượng?”
“Mình tưởng tưởng mấy cái đó làm gì?”
Tráng Tráng nghe không nổi nữa: “Điệp hợp thức*, thẳng đảo hoàng long thức*, Quan Âm tọa liên thức*, đứng thẳng thức*, sau nhập thức*, tạm thời nhiều như vậy chọn một cái đi!”
*) mọi người search google nha
……
“Tất —— bởi vì ngôn ngữ quá ô, hệ thống tự động che chắn……” Nhan Tiêu bắt chước tiếng nói điện tử: “Tráng Tráng vừa rồi cậu nói cái gì?”
“Nhan Tiêu, mẹ nó cậu quá giả!” Tráng Tráng bật cười.
Tiểu Giai quạt gió thêm củi: “Các cậu đừng có đầu độc Nhan Tiêu đơn thuần!”
“Mình……” Nhan Tiêu muốn giải thích, lại cảm thấy dứt khoát nhịn một chút sẽ tốt hơn:
“Vậy duối cùng chọn một cái đi.”
Quỷ biết cuối cùng một cái là cái gì.
“Ai nha, Nhan Tiêu thích sau nhập thức, tất cả mọi người đều nghe được đi……” Giọng nói của Tiểu Giai hơi to mang theo chút hài hước.
Sát!
Nhan Tiêu lập tức cảm thấy xấu hổ, lại đeo tai nghe lên không tham gia đề tài này nữa:
“Mình nghe nhạc, các cậu tiếp tục mấy đề tài này đi.”
Kết quả buổi tối hôm nay, nói chung nhóm bạn cùng phòng trước khi đi ngủ nói chuyện không hề có tiết tháo, khiến cho Nhan Tiêu nằm mơ.
Cũng không thể nói là mộng xuân như phổ biến, nhưng là toàn bộ đoạn đầu của giấc mơ cũng không đứng đắn.
Cô mơ thấy mình nằm trên một cái giường, có người vẫn luôn ở thổi hơi vào tai của cô.
Thực chất cũng không có gì là tiến triển, thổi đúng điểm mẫn cảm khiến toàn thân cô tê dại, sau đó liền tỉnh mộng.
Không cần nghĩ lại, cô cũng có thể đoán được người nhìn không rõ mặt đó là ai.
Đều nói là ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, mà Nhan Tiêu là phản đối, sau đó ban đêm nằm mơ, cả ngày này ở lại để vượt qua bóng ma giấc mơ đó.
Lúc buổi chiều cô đến bệnh viện, trong nháy mắt nhìn thấy bác sĩ Hoắc, không thể hiểu được vì sao lại đỏ mặt.
Cũng may anh chuyên tâm công tác, không phát hiện điều gì, Nhan Tiêu ngồi ở một bên chơi Anipop trong phòng khám đợi anh, nghĩ thầm quả nhiên ở cùng với mấy người bạn nói chuyện không đúng đắn rồi cũng khiến bản thân bị thay đổi……
Ngồi ở chỗ đó đợi hơn một tiếng, cuối cùng cô cũng đợi được còn một người bệnh cuối cùng.
Nhan Tiêu cảm thấy người bệnh này rất quen mắt, là một người phụ nữ trẻ tuổi, khả năng so với cô cũng không lớn hơn bao nhiêu, đại khái là bởi vì lớn lên khá xinh đẹp, trang điểm tương đối gợi cảm, Nhan Tiêu chú ý cô ấy rất nhiều lần, cơ hồ mỗi tuần đều tới khám răng hai ba lần, hơn nữa đều vào thời gian này.
Hàm răng bị làm sao vậy?
Nhan Tiêu cảm thấy rất nghi hoặc.
Nhưng mà lần này, người phụ nữ kia đi vào vẻ mặt có chút khác thường, nói chuyện cũng ngượng ngùng xoắn xít: “Cái kia, bác sĩ Hoắc……”
Dáng vẻ của cô ấy muốn nói rồi lại thôi, Nhan Tiêu tò mò nhìn cô ấy, Hoắc Trạch Tích đeo khẩu trang ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Người phụ nữ kia nhìn xung quanh phòng khám một vòng, lại nói: “Kỳ thật, tôi không thích lúc khám bệnh, bên cạnh có quá nhiều người.”
Phòng khám bệnh trừ bỏ bác sĩ Hoắc còn có Nhan Tiêu và hai nữ y tá, xin hỏi “Quá nhiều người” là ai?
Rõ ràng chính là muốn Nhan Tiêu đi ra ngoài……
Tuy tằng Nhan Tiêu không rõ lý do, lại vẫn hiểu mà đứng lên, phối hợp công tác mà yên lặng đi ra khỏi phòng khám.
Một lát sau, hai nữ y tá cũng đi ra ngoài, Nhan Tiêu kinh ngạc: “Tại sao các cô cũng đi ra?”
Vẻ mặt nữ y tá có chút kỳ quái, lại kéo Nhan Tiêu sang một bên, lặng lẽ nói: “Kỳ thật mỗi người bệnh tới đều không có gì, một hai người có chút tật xấu, kêu bác sĩ Hoắc giúp cô ấy khám một chút.”
Nữ y tá ở bên cạnh lại nói thêm: “Vừa rồi chúng ta cũng bị đuổi ra ngoài, cũng không biết khám cái gì, lại không phải khám phụ khoa……”
Này……
Nhan Tiêu trong lòng mười phần cũng đoán được tám chím phần là gì, lại không được tốt khi nói thẳng ra.
Chẳng lẽ muốn một mình ở chung với bác sĩ Hoắc?
Hiện tại không phải thành công sao? Cho nên cuối cùng người này muốn làm gì?
Trong lòng cô bất ổn, đã cảm thấy không thoải mái lại tò mò, tuy rằng biết rình coi loại chuyện này là không được đứng đắn, lại vẫn là nhịn không được đứng nhìn qua cửa sổ nhỏ có kính nhìn vào trong.
Từ góc độ của Nhan Tiêu, có thể nhìn rõ được người phụ nữ kia nằm trên ghế nha khoa, bác sĩ Hoắc dịch chuyển đèn qua, cúi đầu dựa thật sự rất gần.
Rõ ràng là tư thế rất bình thường, lúc này Nhan Tiêu nhìn rất nhập tâm, hơn nữa bác sĩ Hoắc che lại không nhìn rõ được vẻ mặt của người phụ nữ kia, khiến cho trong lòng cô càng hiếu kỳ.
Nhan Tiêu dán ở trên cái cửa sổ nhỏ nhìn rất chăm chú, những người đi qua đều nhìn cô, nữ tá bên cạnh kéo cô: “Được không?”
“Có được!” Nhan Tiêu vẫn không nhúc nhích ghé vào trên cửa.
Từ từ! Vì sao người phụ nữ kia bỗng nhiên bật dậy……
Nhan Tiêu mở to hai mắt nhìn, đột nhiên thấy người phụ nữ kia ngồi dậy, không biết đang nói cái gì, bác sĩ Hoắc rõ ràng sửng sốt, ở trong trường hợp nghìn cân treo sợi tóc, người phụ nữ kia bỗng nhiên lại gần anh……
Bởi vì hình ảnh quá không thể tưởng tượng, trong lòng Nhan Tiêu nghi ngờ là mình hoa mắt, chính là bác sĩ Hoắc bỗng chốc đứng lên, lại đánh rơi khẩu trang.
Nhan Tiêu chỉ có thể thấy bóng dáng của anh, không biết anh nói gì đó, chỉ thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia giống như muốn khóc……
Rốt cuộc kìm nén không được, phanh một tiếng cửa bị mở ra, Nhan Tiêu trong cơn giận dữ, chất vấn người phụ nữ kia: “Cô làm gì vậy?”
Vốn dĩ trên mắt người phụ nữ kia dính mấy giọt bước mắt sau khi thấy vẻ mặt xông cửa đi vào của Nhan Tiêu, sửng sốt trong chốc lát lại vô tội hỏi: “Tôi làm sao?”
Còn hỏi!
Nữ lưu manh!
Cư nhiên ở bệnh viện công khai ôm bác sĩ!
“Tôi đều thấy được, cô giở trò lưu manh! Cô……”
Nhan Tiêu một chuỗi từ còn chưa nói xong, Hoắc Trạch Tích nhíu mày nhìn về phía cô, giọng điệu hơi tức giận: “Nhan Tiêu!”
Bạn trai ở ngay dưới mí mắt mình bị ăn mất, Nhan Tiêu sao có thể nhẫn nhịn được, chỉ vào người phụ nữ kia, “Cô ta thân mật với anh” lời nói đã đến bên miệng, Nhan Tiêu lại cảm thấy nói thẳng như vậy thì quá trần trụi, suy nghĩ một chút chút, sửa lại lời nói: “Cô ấy tự nhiên phi lễ anh!”
Phía sau không biết là ai xì một tiếng cười, Nhan Tiêu nào còn lo lắng mà nghĩ đến người khác, tóm lại tay phải xé nữ lưu manh này.
Không ngờ Hoắc Trạch Tích không giải thích với Nhan Tiêu, ngược lại nói với người phụ nữ kia: “Tôi mới vừa đã kiểm tra qua, hàm của cô không có bất luận vấn đề gì, có thể rời đi.”
Muốn đi……
Bác sĩ Hoắc còn bận tâm đến mặt mũi của người bệnh, nhưng Nhan Tiêu nuốt được cục tức này, đến cô còn chưa có thân mật như vậy, làm sao lại để nữ lưu manh này nhúng chàm?
“Không được! Cô nói rõ ràng rồi đi, về sau cô còn tới hay không?” Nhan Tiêu đi qua tiếp tục hung hăng chất vấn.
Đại khái người phụ nữ kia cũng bất chấp tất cả, ý chí chiến đấu tăng lên, đứng lên khỏi ghế: “Tôi tới hay không thì có liên quan gì đến cô? Cô dựa vài cái gì nói chuyện với tôi như vậy?”
“Cô mơ ước bạn trai tôi bị phát hiện, cô nói xem tôi có liên quan hay không?” Thái độ Nhan Tiêu bằng phẳng.
Đại khái người phụ nữ kia cũng không đoán được thân phận của Nhan Tiêu tự nhiên là bạn gái của bác sĩ Hoắc, sửng sốt một chút, mặt trắng nói vậy cũng là khí tuyệt, âm dương quái khí mà cười lạnh: “Là cô? Giống như học sinh tiểu học, chỉ biết mắng chửi người đúng không?”
Là cô ta khơi mào ngọn lửa, Nhan Tiêu cũng không phải là người chịu thua, y tá bác sĩ thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy vào, vội vàng kéo người phụ nữ kia ra ngoài.
Nhan Tiêu bị cô ta nói như vậy, muốn cùng đi ra ngoài, bị Hoắc Trạch Tích giữ chặt: “Được rồi.”
Quả thực là ủy khuất đầy bụng không ai hiểu, hiện tại phòng khám bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Nhan Tiêu quay đầu lại, giọng điệu mãnh liệt: “Em nhìn thấy được! Cô ta thân mật với anh!”
Hoắc Trạch Tích ôm cô lại: “Anh đeo khẩu trang.”
“Còn mắng em là học sinh tiểu học!” Nhan Tiêu càng nói càng tức giận, “Em nhìn cô ta rất nhiều lần, khẳng định là chủ mưu đã lâu…… Còn có, vừa rồi cô ta ở trong phòng khám bệnh nói gì với anh?”
Hoắc Trạch Tích nhìn cô, bất đắc dĩ: “Nói gì quan trọng sao?”
Nhan Tiêu nghĩ thầm đối phương còn là một mỹ nữ, vạn nhất cho anh nói khách sạn phòng hào linh tinh, em có thể không lo lắng sao?
Nhưng mà không thể nói ra loại nghi ngờ này, lại nói bác sĩ Hoắc khẳng định không phải loại người này, vì thế cô giảm bớt tức giận, lại rối rắm ở trong lòng anh: “Liền tính đeo khẩu trang, đây cũng coi như gián tiếp hôn môi!”
“Nghe ai nói?”
Hôm nay coi như Hoắc Trạch Tích đã lĩnh hội được uy lực của bạn gái, kỳ thật làm ầm ĩ chuyện này cũng rất xấu hổ, nhưng mà nghĩ lại bộ dáng vừa rồi của Nhan Tiêu cảm thấy rất đáng yêu.
Nhan Tiêu hơi cắn môi, lại dùng tư thế để miêu tả độ dày của khẩu trang, nói: “Chỉ cách một tầng vải dệt mỏng như vậy, không tính gián tiếp hôn môi sao?”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu nhìn cô cười, Nhan Tiêu bị ánh mắt ôn nhu của anh khiến trong lòng mềm nhũn, đang muốn nói “Tính không truy cứu”, lại bỗng nhiên bị anh ôm eo, cúi đầu tới gần, giọng nói có chút trầm thấp: “Gián tiếp là cái gì?”
Nhan Tiêu sửng sốt, ngay sau đó hơi thở của anh đến gần, trong một khắc kia lông mi của anh cách rất gần, Nhan Tiêu mới phản ứng lại đây làm gì, nhắm mắt lại, cảm giác được cảm xúc trên môi hơi lạnh mềm mại.
Cảm nhận được hô hấp ấm áp phả ngay trên mặt cô, trong đầu Nhan Tiêu giống như có pháo hoa, lên không, nổ mạnh……
Một mảnh hỗn độn.
Lại chỉ là lướt qua liền ngừng, Nhan Tiêu khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, trong một khắc kia mở mắt, thấy trong mắt anh theo ý cười.
Anh nói:” Khiến em cảm thụ trực tiếp một chút.”
………
Nhan Tiêu:……
↑ Trái tim người thiếu nữ này giống như đã bùng phát.