Cái gì gọi là nhờ họa được phúc?
Đây là nhờ họa được phúc!
Vốn dĩ phải khổ sở vì bạn trai bị cướp mất, không thể tưởng được vì an ủi bản thân, bác sĩ Hoắc cư nhiên tự động hiến thân……
Nhan Tiêu chưa nói đây là nụ hôn đầu của cô, sau mấy chục phút, cả người giống như trong trạng thái sốt nhẹ, cũng không hề nói đến chuyện xảy ra chiều nay.
Hôm nay buổi tối bác sĩ Hoắc liên hoan với đồng nghiệp, sau khi nghe nói Nhan Tiêu định tính quay trở về trường học, lại bị anh ngăn cản, nói đi liên hoan cùng anh.
Kỳ thật tham gia liên hoan với bác sĩ, Nhan Tiêu cũng không cảm thấy gì, vốn dĩ trước kia nằm viện cũng có quen biết nhiều nhân viên y tế, hơn nữa gần đây cũng hay đến bệnh viện, thời gian nhàn rỗi đều đến làm quen với mọi người, hiện tại đi vào bệnh viện giống như đi thăm người thân, chỗ nào cũng chào hỏi, lường trước hẳn là sẽ không có vấn đề xấu hổ gì.
Nơi liên hoan hôm nay là một nhà hàng bán món ăn Quảng Đông, lúc sau Nhan Tiêu ngồi xuống mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình là nhóm người viện trưởng của bệnh viện, nghe mọi người ông là Phó viện trưởng.
Vì thế cô chủ động chào hỏi: “Chào Phó viện trưởng!”
“Ai, là bạn gái của Tiểu Hoắc sao?” Phó viện trưởng tươi cười thân thiết nhìn Nhan Tiêu.
Bác sĩ Hoắc ngồi bên kia cạnh Nhan Tiêu cũng giới thiệu một chút với cô, lại nói ở bên tai Nhan Tiêu: “Đây là viện trưởng của bệnh viện.”
Nhan Tiêu che miệng nói: “Không phải phó viện trưởng sao?”
“Ông ấy họ Phó.”
…… Họ này thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Liên hoan này, mọi người nói những đề tài mà Nhan Tiêu không hiểu, chủ yếu nói về y học, Nhan Tiêu nghe hiểu mỗi một vấn đề: Sau khi vi khuẩn siêu cấp bùng phát sẽ có mấy trăm vạn người tử vong.
Tin tức này nghe thật sự rất rợn người, Nhan Tiêu trộm lại gần hỏi Hoắc Trạch Tích: “Thật sự có vi khuẩn khủng bố như vậy?”
Hoắc Trạch Tích đang lột tôm giúp Nhan Tiêu, động tác trên tay rất thuần thục, khiến Nhan Tiêu nhìn không chớp mắt.
Anh giải thích: “Nếu lạm dụng quá nhiều chất kháng sinh, mới có thể sẽ xuất hiện loại vi khuẩn kháng lại loại thuốc này.”
Anh lột tôm để vào trong bát cho Nhan Tiêu, dùng khăn ướt lau tay, thấy Nhan Tiêu vẫn còn nhìn chằm chằm tay anh, hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, tới gần anh nói: “Anh có biết hay không, có một loại phục vụ lột tôm?”
Hoắc Trạch Tích đặt khăn ướt ở một bên, “Lột tôm?”
“Đúng vậy, hơn nữa loại phục vụ này đặc biệt lột tôm cho mỹ nữ.” Nhan Tiêu cười có chút tà ác, “Anh hiểu!”
Hoắc Trạch Tích híp mắt, lại cười: “Anh không hiểu.”
Nhan Tiêu cười, “Bác sĩ Hoắc, nhìn thấy anh lột tôm tốt như vậy, giá trị nhan sắc lại cao, nếu làm loại phục vụ này, khẳng định đặc kiếm được rất nhiều tiền!”
Hoắc Trạch Tích hỏi: “Anh lột cho anh?”
Nhan Tiêu không cần nghĩ ngợi: “Phú bà!”
Năm giây sau, dưới ánh mắt của Nhan Tiêu những con tôm vừa mới được lột vỏ xong bị anh cướp đi.
Hoắc Trạch Tích không có vẻ mặt gì cúi đầu ăn canh, Nhan Tiêu kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì vậy? Không phải anh cho em ăn sao?”
Anh không chút hoang mang giải thích: “Anh chỉ lột vỏ tôm cho phú bà.”
Tự nhiên lại đào hố chính mình……
Trong lúc nhất thời Nhan Tiêu vừa cảm thấy bực mình vừa thấy buồn cười, lại thuận thế: “Em trực tiếp bao anh chỉ lột tôm cho một mình em, được chưa?”
Anh nhướng mày: “Em biết anh lấy bao nhiêu tiền một lần?”
Nói được lời này, thật đúng là khá biết điều!
Nhan Tiêu nhẫn nhịn, từ trong túi lấy ra năm tờ, đặt ở trên bàn, “Năm tờ không thể nhiều hơn!”
Hoắc Trạch Tích cười một tiếng không nói lời nào, Nhan Tiêu làm bộ muốn lấy bát tôm kia trở về, một bên hừ cười: “Thấy tiền sáng mắt!”
Phó viện trưởng thấy ý cười trên mặt Hoắc Trạch Tích, nhịn không được nói chuyện với Nhan Tiêu ở bên cạnh: “Bác sĩ Hoắc đối với cô rất tốt?”
Nhan Tiêu đang ở ăn tôm, nghe vậy liếc mắt nhìn bác sĩ Hoắc một cái, nhỏ giọng lặng lẽ trả lời: “Đừng nói nữa, lột tôm cho cháu đều là cháu dùng tiền mua mới được đó.”
“Bao nhiêu tiền? Tiểu Hoắc keo kiệt như vậy?” Viện trưởng đã đến tuổi trung niên, nói chuyện chậm rì rì mang theo khẩu âm.
Nhan Tiêu vươn một bàn tay, “Năm tờ.”
Viện trưởng cười ha ha: “Hẹn bác sĩ Hoắc khám bệnh phí đắt hơn so với thế này, cháu nói xem nó là dạng người gì?”
Nhan Tiêu cũng cười, viện trưởng mang lại cho người khác cảm giác thân thiết, nhịn không được nói: “Viện trưởng, ngày thường bác sĩ Hoắc là dạng người gì?”
Viện trưởng trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Rất nghiêm túc, làm việc nghiêm túc lại nói lý lẽ, dù sao là một cô gái cũng sẽ thích chàng trai tốt.”
Nhan Tiêu không kìm nén lại cười, thò đầu qua nói cho anh: “Bác sĩ Hoắc, viện trưởng đang khen anh đó!”
Hoắc Trạch Tích đang nói chuyện phiếm với bác sĩ ở bên cạnh, nghe thấy Nhan Tiêu nói nhìn về phía viện trưởng.
Viện trưởng vỗ vỗ Nhan Tiêu: “Hai người các cháu phải sinh hoạt thật tốt…… Đúng rồi Tiểu Hoắc, khi nào kết hôn?”
Nhan Tiêu bị hỏi đến vấn đề này cũng thấy cả kinh, cũng nhìn về phía anh, xem anh trả lời như thế nào.
Hoắc Trạch Tích lễ phép cười một chút, đứng đắn trả lời: “Kết hôn bây giờ còn quá sớm, chờ cô ấy tốt nghiệp mới quyết định.”
Nhan Tiêu nhìn anh, đầu óc có chút ngốc.
Hóa ra anh cũng nghĩ tới vấn đề kết hôn với cô?
Không biết vì sao, trong nháy mắt Nhan Tiêu cảm thấy rất cảm động, ngày thường cũng không phải nhạy cảm như vậy, nhưng mà bỗng nhiên nghe được bác sĩ Hoắc nói chuyện này mà trước kia cô chưa từng dám tưởng tượng, lập tức cảm xúc dâng trào, khóe mắt nóng lên.
Viện trưởng nghe Hoắc Trạch Tích nói xong lại vỗ vỗ Nhan Tiêu: “Tuổi còn rất nhỏ, kia bác sĩ Hoắc khẳng định sẽ yêu thương con gái giống như yêu thương cháu……”
Nhan Tiêu lau khóe mắt một chút, lại cười, “Chỉ là hơi nhỏ tuổi chút thôi.”
Bác sĩ Hoắc bên kia nói xong, lại gắp đồ ăn cho Nhan Tiêu, thấy đôi mắt cô hồng hồng, “Làm sao vậy?”
“Không có gì, vừa rồi bị cay.” Nhan Tiêu nói dối biện giải.
“Đừng dùng tay dụi mắt.”
“Vâng……”
Viện trưởng ở bên này nhìn thấy hai người bọn họ, nở nụ cười.
Thời gian ăn bữa cơm này rất lâu, mọi người hầu như toàn nói chuyện trên trời dưới biển, Nhan Tiêu cảm thấy không có ai nghiêm túc ăn cơm giống như cô, bác sĩ Hoắc vẫn luôn tự mình gắp đồ ăn cho cô, cô không ngừng ăn, đứng lên cảm thấy dạ dày như muốn bục ra.
Cùng nhau đi ra đến cửa tiệm cơm, Nhan Tiêu nắm tay bác sĩ Hoắc, nói lảm nhảm “Nếu không có anh, em cũng chỉ có bám tường mà đi ra”.
Hoắc Trạch Tích tỏ vẻ nghi ngờ: “Có khoa trương như vậy sao?”
Nhan Tiêu lôi kéo tay anh sờ bụng mình, đã phồng lên tròn tròn.
Điều này làm cho anh thấy hoảng sợ, “Em ăn nhiều như vậy?”
Xác thực anh không nghĩ một cơ thể bé như vậy, cư nhiên có thể ăn bụng thành như vậy.
Phản ứng của anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, Nhan Tiêu khóc: “Anh gắp cho em bao nhiêu chính anh không rõ ràng sao?”
Hoắc Trạch Tích nghiêm trang: “Lúc em cảm thấy no rồi, liền có thể nói với anh là không ăn được nữa, như vậy đối dạ dày không tốt.”
Nhan Tiêu tiếp tục khóc tang, gật đầu: “Rất xin lỗi, em đánh giá mình quá cao.”
Bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích lại cảm thấy buồn cười, “Vậy em lên xe trước đi, chờ anh một chút.”
Nói xong đưa chìa khóa cho cô.
Nhan Tiêu cầm chìa khóa, đỡ eo để đi, nghe thấy viện trưởng gọi “Cô gái nhỏ”, theo bản năng cô quay đầu lại, hóa ra là đang gọi cô thật.
“Viện trưởng!” Nhan Tiêu đi qua, “Hôm nay cháu ăn nhiều, no căng muốn chết.”
Viện trưởng cười hai tiếng, nhìn thoáng qua cái bụng bình thản của cô: “Người trẻ tuổi không được ăn uống quá nhiều!”
“Về sau sẽ không.” Nhan Tiêu đồng ý.
Viện trưởng nói: “Cô gái nhỏ, chú có bí mật muốn nói cho cháu!”
Nhan Tiêu cảm thấy có đôi lúc ông nói chuyện giống đứa bé, cười: “Bí mật gì vậy?”
Viện trưởng mang theo khẩu âm phía nam nhỏ giọng nói: “Hôm nay bác sĩ Hoắc vẫn luôn cười, ngày thường không có cười nhiều như vậy.”
Nhan Tiêu hơi sững sờ, lại cười chậm rãi gật đầu: “Cháu đã biết.”
Ngồi ở trong xe, Nhan Tiêu vẫn luôn hát, Hoắc Trạch Tích kéo ra cửa xe tiến vào, thả lỏng ghế dựa, lại quay đầu nhìn Nhan Tiêu: “Tâm trạng rất tốt?”
Tâm trạng của cô tốt nên vẫn luôn lặp lại một giai điệu.
“Đúng vậy, em với viện trưởng trở thành bạn tốt.”
Nhan Tiêu vừa nói vừa ngâm nga bài hát.
Hoắc Trạch Tích liếc nhìn cô một cái: “Biểu diễn tạp kỹ?”
Không ngờ lời này vừa nói ra, Nhan Tiêu càng ngày càng nghiêm trọng, lại bắt đầu biểu diễn tuyệt kỹ độc môn —— một bên nói khẩu âm “Ta ăn trứng ngỗng ta biến thành ngỗng”.
Hoắc Trạch Tích điều khiển ô tô rời khỏi chỗ đậu xe, một bên khẳng khái nói: “Lấy năm đồng trong túi anh ra, thưởng cho em vì tiết mục này.”
“Đó là em bao anh, không thể tùy tiện cho người ta!” Lời lẽ của cô rất chính đáng.
Cũng không phản bác cô, Hoắc Trạch Tích cười không nói lời nào, qua một lát lại trở về vấn đề chính: “Vừa rồi viện trưởng nói gì với em?”
Nhan Tiêu xoa bụng: “Nói anh là một chàng trai chính trực tốt bụng.”
“Nói như vậy?”
“Đúng vậy!”
Anh đương nhiên không tin, cũng không hề hỏi, lúc chờ đèn đỏ lại không nhịn được nhìn cái bụng tròn vo của cô, duỗi tay qua xoa nhẹ.
Nhan Tiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bị anh xoa tỉnh lại, trịnh trọng mà nói: “Đừng nhúc nhích, để im cho nó yên tĩnh mà tiêu hóa một chút.”