Ngọt Ẩn

Chương 39 - Tiramisu *〔1〕

trước
tiếp

Thứ sáu Nhan Tiêu nơm nớp lo sợ về nhà, không thể tưởng được người trong nhà không có gì phản ứng, vẫn thường hay qua lại với nhau, cũng không hỏi cô về chuyện thực tập, một mặt Nhan Tiêu cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, lại nghi ngờ có phải bác sĩ Hoắc không nói chuyện này cho ba mẹ cô.

Vì thế trong lúc ăn cơm cô giả vờ vô tình nói chuyện muốn đi thực tập, mẹ cô chỉ nhàn nhạt lên tiếng, nói có cơ hội rèn luyện một chút khá tốt.

Không thể nào?

Thật chưa nói chuyện ở chung?

Cơm nước xong Nhan Tiêu quay trở lại phòng ngủ, đang muốn nhắn tin hỏi bác sĩ Hoắc, bên này cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.

Nhan Tiêu ngồi dậy khỏi giường, hóa ra là mẹ cô.

Trong tay bà cầm một cốc trà gừng pha với đường đỏ, mang vào cho Nhan Tiêu.

Vừa vào cửa, Nhan Tiêu liền nhìn ra mẹ cô có chút không bình thường, đoán chừng là muốn nói chuyện gì, tự nhiên tâm trạng của cô cũng khẩn trương, chờ mẹ cô chậm rãi ngồi xuống mép giường, Nhan Tiêu mới khẳng định ý nghĩ này.

“A Tiêu, mẹ cảm thấy con cũng không còn nhỏ tuổi.”

Nhan Tiêu:!!

Tại sao giọng điệu của mẹ lại trầm trọng như vậy.

“Vâng, mẹ người muốn nói chuyện gì?” Nhan Tiêu cũng đi thẳng vào vấn đề.

“Ngày hôm qua Tiểu Hoắc nói chuyện thực tập của con, mẹ cảm thấy khá tốt, chính là……”

Nói tới đây, Nhan mẹ cố tình tạm dừng một chút, trong lòng Nhan Tiêu đã dâng lên tận cổ họng, mẹ nói xong luôn một câu được không, nghẹn chết người……

Mẹ Nhan lại tiếp tục: “Chính là, mẹ cũng rất yên tâm Tiểu Hoắc, nhưng mà có một số việc con cũng biết, là con gái phải yêu thương bản thân mình.”

Nhan Tiêu: “……”

Ha ha ha phải yêu quý bản thân mình là cái quỷ gì?

Nhan Tiêu thiếu chút nữa muốn cười to, lại véo đùi mình, “Vâng, con biết.”

Nhan Tiêu sợ bà còn nói gì về an toàn rồi chuyện bài thi linh tinh, cũng may chỉ nhợt nhạt rặn dò hai câu rồi rời khỏi, để lại Nhan Tiêu ở trong phòng càng nghĩ càng muốn cười.

Không nghĩ tới người trong nhà cư nhiên cũng đồng ý, không biết bác sĩ Hoắc sử dụng yêu thuật gì, mà thu phục được toàn bộ người trong nhà cô.

Thực tập huấn luyện bắt đầu vào thứ hai, cuối tuần Nhan Tiêu phải sắp xếp để chuyển nhà, cô có một cái tật xấu, ra ngoài thích mang một đống đồ vật, mặc dù biết có thể không dùng, nhưng cần thiết mang theo mới có cảm giác an toàn.

Ví dụ như vỏ gối, sổ nhật ký, gối ôm……

Nghĩ lại cảm thấy mình có phải mang nhiều quá không, gọi điện thoại hỏi ý kiến của Hoắc Trạch Tích, nhưng anh nói cứ tùy ý, tỏ vẻ đồng ý muốn mang gì thì mang.

Vì thế Hoắc Trạch Tích ngồi ở trong xe, lúc anh đến nhìn thấy Nhan Tiêu xách túi hành lý còn to hơn so với người đi ra, vẫn kinh ngạc cau mày.

Lên xe, anh mới hỏi: “Trong túi có những cái gì?”

“Là đồ dùng, còn có thể là cái gì?”

Thường ngày nhìn thấy hành lý lớn như vậy là rất hiếm, Hoắc Trạch Tích nói: “Giống như mang đi để đựng người.”

Nhan Tiêu đang muốn hỏi có phải anh xem quá nhiều phim trinh thám hay không, nghĩ lại lại nói theo anh: “Kỳ thật là em đang tìm người vứt xác giùm.”

Hoắc Trạch Tích cười một tiếng: “Lần đầu tiên giết người còn nhớ tới nhờ anh giúp em vứt xác, xem ra em rất tin tưởng anh.”

Nói đến giết người vứt xác, bỗng nhiên Nhan Tiêu nhớ tới một bộ phim.

Thân phận của nữ chính là kỹ nữ, một người khách bởi vì bệnh tim bột phát mà chết ở phòng cô, bị con gái của nữ chính và nam chính phát hiện, cho rằng nữ chính giết người, sợ cô bị bắt, liền một mình mang xác đi chôn. Giả dạng thành phanh thây chôn ở nơi hoang dã, lúc sau bị cảnh sát bắt giữ nhận tội thay nữ chính.

Đó là bộ phim điện ảnh mà Nhan Tiêu cảm thấy cảm động nhất, nam chính ngày thường là một người cực kỳ lương thiện, là người theo chủ nghĩa đồ chay, thấy máu là choáng, không phải yêu đến mức tận cùng, tuyệt đối sẽ không làm ra những việc này.

Nghĩ lại, nàng nhịn không được hỏi Hoắc Trạch Tích: “Vậy nếu em thật sự giết người, anh sẽ giúp em vứt xác sao?”

Xe đi lên cầu vượt, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Tiêu: “Em giết người vì điều gì?”

“Em nói là nếu, một giả thiết.”

Hoắc Trạch Tích hơi hơi híp mắt, giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Không nhất định một hai phải vứt xác, kỳ thật có rất nhiều loại phương pháp xử lý, nếu dùng đến một ít thuốc hóa học, không ra khỏi cửa cũng là có thể tiêu hủy thi thể.”

“……”

Chỉ là hỏi một cái nhìn nhận vấn đề lãng mạn, đến lúc trả lời câu hỏi khiến cho Nhan Tiêu ngồi một chỗ, không biết nói cái gì, chỉ có thể cảm thán một câu bác sĩ Hoắc quả nhiên chính là bác sĩ Hoắc.

Nhan Tiêu: “Anh nói như vậy khiến cho em cảm thấy nếu như em và anh cãi nhau, em sẽ chết rất thảm.”

Hoắc Trạch Tích cười: “Sẽ không.”

Rõ ràng cười lên dáng vẻ rất đẹp, Nhan Tiêu lại cảm thấy không hiểu, tại sao lại cảm thấy như là nói mát.

Nhan Tiêu quay đầu đi không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, lại lấy chocolate từ trong túi ra ăn, rất nhanh đã đến dưới lầu nhà anh.

Nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh của ba mẹ khi ra cửa, Nhan Tiêu nhịn không được cảm thán: “Ba mẹ em thật lạnh nhạt, em dọn đi một chút tỏ vẻ ba mẹ cũng không có.”

Hoắc Trạch Tích hỏi: “Em muốn tỏ vẻ như thế nào?”

Nhan Tiêu nói: “Ví dụ như mẹ em lôi kéo tay em vừa khóc vừa dặn dò, ba em ở một bên im lặng không nói, quay đầu không cho em thấy được nước mắt của ông……”

Hoắc Trạch Tích: “…… Xem ra em xem rất nhiều phim truyền hình Quỳnh Dao.”

Nhan Tiêu cười nhạo một tiếng: “Phim truyền hình Quỳnh Dao là của thời đại nào? Em xem 《 mưa sao băng 》 hệ liệt, phim đó kỹ thuật đóng của nam chính rất tốt, mỗi lần em xem đều khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.”

Hoắc Trạch Tích nhướng mày: “Kia xác thực diễn cũng không dễ dàng.”

Xuống xe, Hoắc Trạch Tích giúp Nhan Tiêu lấy hành lý, Nhan Tiêu chủ động nhập mật mã của anh vào cửa, lúc sau đi vào kéo hành lý vào phòng thu dọn.

Thu dọn các thứ đều rất thuận lợi, lúc sau Nhan Tiêu thu dọn xong ngồi trên giường nghỉ ngơi, xong lại đứng lên đi ra khỏi cửa.

Phòng khách có ánh nắng chiếu vào, có mùi hương cafe tỏa ra.

Bác sĩ Hoắc đứng ở bên cốc cafe, không biết đang xem cái gì, hình như là nghỉ ngơi, Nhan Tiêu gọi anh một tiếng, anh phản ứng lại, xoay người nhìn cô, “Thu dọn xong rồi?”

“Vâng.” Nhan Tiêu vẫn có chút không quen khi ở chung nhà với anh, mu bàn tay đặt ở góc áo đằng sau, ánh mắt lại nhìn về cốc cafe: “Uống cafe?”

Giống như nhìn được cô không biết nói gì, Hoắc Trạch Tích không trả lời, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Buổi chiều có việc gì không?”

Nhan Tiêu trả lời: “Không.”

Ngày thường muốn nghỉ học, hiện tại ở chỗ anh thì nhàn rỗi.

“Vậy còn anh? Có việc gì hay không?” Nhan Tiêu lại thử hỏi.

“Có.”

Lập tức Nhan Tiêu cảm thấy mất mát không nói nên lời, lại miễn cưỡng cười, đành phải nói: “Vậy…… Có việc gì vậy?”

Anh tựa hồ nâng khóe miệng: “Bồi em.”

Nhan Tiêu hơi giật mình, ngay sau đó cúi đầu cười một chút, trên mặt không giấu được cảnh xuân, thập phần bình thường hỏi một câu “Vậy buổi chiều chúng ta làm gì?”

Hỏi xong lúc sau bản thân lại cảm thấy có chút xấu hổ, những lời này tại sao nghe có chút……

“Em muốn làm gì?” Trái lại anh hỏi cô.

Trong đâu Nhan Tiêu lại xoẹt qua một câu nói nổi tiếng trên mạng——” Em muốn làm anh”.

Cái ý tưởng này khiến Nhan Tiêu cảm thấy sợ hãi, trong lúc nhất thời vẻ mặt cô bối rối, “Đi ra ngoài xem phim?”

Nói xong Nhan Tiêu lấy điện thoại ra, đứng một bên xem danh sách: “Có 《 Chim Khổng Tước 》, 《 Tiểu thời đại 》, 《 Bá Vương Kiều Hoa》…… Ai cho điểm cũng đều rất thấp, hình như là phim không hay!”

Xét thấy trên thị trường phim không hay quá nhiều, cần giữ đúng nguyên tắc không lãng phí thời gian, bác sĩ Hoắc từ chối đi rạp chiếu phim.

Ngày thường anh cũng thích sưu tầm đĩa phim, Nhan Tiêu dứt khoát cũng thỏa hiệp chủ ý này “Xem đĩa”.

Nhưng mà Nhan Tiêu không biết mình có nghe được những cái gì, có một thầy giáo nam thường xuyên mời một nữ sinh ở nhà xem phim, có một lần đổi thành xem phim không tốt, sau đó làm gì đó với bạn học nữ kia.

Tin tức nghe rợn cả người, Nhan Tiêu biết rõ phát sinh loại chuyện này đại khái bằng không, trong đầu lại không có cách nào để loại trừ ý tưởng này, lúc xem phim cơ thể luôn duy trì trạng thái căng thẳng khó thích ứng.

Bộ phim này Nhan Tiêu không nhớ rõ trước kia đã xem qua hay chưa, cũng may không có tình tiết gì quá mức, kết quả xem được một nửa, Hoắc Trạch Tích đột nhiên đứng lên đổi đĩa.

Đổi đĩa làm gì?

Trong lòng cô bỗng nhiên lo sợ, chờ đến lúc Hoắc Trạch Tích ngồi lại bên cạnh cô, lại khẩn trương.

Khoảng cách của hai người, Hoắc Trạch Tích muốn ôm vai của Nhan Tiêu.

Nhưng mà một sự đụng chạm nhỏ như vậy, khiến cho Nhan Tiêu luôn duy trì một trạng thái cuối cùng cũng bùng nổ, đột nhiên dịch ra một chút, ít nhất dịch ra một nửa sofa.

Nhan Tiêu: “……”

Hoắc Trạch Tích: “……”

Hai người sửng sốt ít nhất ba giây, Hoắc Trạch Tích thu lại tay đặt trên bả vai của cô, hơi rũ mắt, không nhìn rõ vẻ mặt.

Nhan Tiêu không có cách nào giải thích được vì sao cô lại phản ứng kịch liệt như vậy, bởi vì…… Chính cô cũng không hiểu được!

Một khắc kia theo bản năng cô đứng lên khỏi ghế……

Một lát sau, Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu, vẻ mặt bình thường: “Đứng làm gì?”

Nhan Tiêu ngốc mà “Nga” một tiếng, lập tức nhớ tới muốn giải thích, có chút lắp bắp: “Cái kia, em đứng lên là muốn đi WC.”

Nói lại dựa vào nói dối đi vào toilet.

“Nhan Tiêu……” Ở phía sau anh gọi cô.

Nhan Tiêu hít sâu một hơi quay đầu lại: “Hửm?”

Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới: “Em chỉ đi có một chiếc dép.”

Nhan Tiêu: “……”

Cô gượng cười hai tiếng lại yên lặng quay đầu lại tìm chiếc dép lê đi lạc ở dưới ghế sofa.

Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Nhan Tiêu nhìn bản thân trong gương, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhất định là điên rồi, phản ứng lớn như vậy, nhìn vẻ mặt liền biết bác sĩ Hoắc khẳng định cho rằng cô không muốn cho anh chạm vào cô……

Nhan Tiêu não của ngươi có thể đừng như vậy được không, hoặc là không thuần khiết như vậy?

Còn nữa, ngươi khẩn trương cái gì? Có cái gì đáng sợ?

Ở trước gương khiến cho tâm trạng thanh tỉnh một chút, Nhan Tiêu rửa sạch tay rồi lại đi ra.

Hoắc Trạch Tích đã không còn xem phim nữa, đeo kính ngồi ở một bên xem máy tính, phim vẫn còn đang phát.

Hóa ra phim vừa nãy có nhiều tập, cho nên vừa rồi anh đứng lên có thể là đi đổi đĩa, Nhan Tiêu lập tức cảm thấy tư tưởng của mình thật sự quá hẹp hòi, lập tức cũng mất hứng thú ngồi xem phim, ngồi ở trên sofa nhìn anh: “Anh không xem?”

“Anh có việc chút, em tiếp tục xem đi.” Anh vừa nói vừa bắt đầu đánh chữ.

Người không đeo kính có sự khác biệt thật là lớn, ví dụ như bác sĩ Hoắc đeo lên đôi mắt tinh anh có cảm giác cấm dục , nhưng mà Nhan Tiêu thấy phản ứng lạnh nhạt của anh, trong lòng vẫn là hoài nghi, có phải bởi vì chuyện vừa rồi mà không vui hay không?

Nhan Tiêu yên lặng xem phim, kỳ thực là không tập trung cao độ, rất nhanh đến lúc phim kết thức, bên kia bác sĩ Hoắc mới làm việc xong, bỏ mắt kính xuống uống cà phê.

Tắt TV đi, Nhan Tiêu lại nhìn về phía anh: “Anh xong việc rồi sao?”

“Không sai biệt lắm, chờ một chút đi tìm bản thảo.” Hoắc Trạch Tích để cốc cafe xuống.

Tâm trạng Nhan Tiêu bắt đầu đi xuống, tuy rằng biết đây là công việc của anh, nhưng mà không phải trước đó nói rõ ràng là bồi cô sao, vậy mà đã quên hết sao?

“Bác sĩ Hoắc……” Cô chần chờ một chút, gọi anh.

Hoắc Trạch Tích ” Ukm” một tiếng, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi màn hình máy tình nhìn về phía Nhan Tiêu.

Một lúc lâu Nhan Tiêu không nói chuyện, anh đang cất tiếng muốn hpir, Nhan Tiêu lại chạy tới, hai tay xuyên qua vòng eo anh, ôm lấy, “Rất xin lỗi……”

Hoắc Trạch Tích bị những lời nói không đầu không đuôi của Nhan Tiêu khiến cho ngẩn ra,

“Tại sao muốn nói rất xin lỗi?”

“Vừa rồi không phải em cố ý muốn né tránh anh, em cũng không biết tại sao, em không có nghĩ tới……” Nhan Tiêu nói đến nói đi vẫn không giải thích rõ ràng, Hoắc Trạch Tích nghe rõ lời nói của cô, lại khẽ cười, vỗ vỗ cô, “Anh biết.”

Nhan Tiêu không hề sốt ruột giải thích, cũng không nói lời nào, an tĩnh ôm anh.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều dần dần biến mất phía sau tòa nhà cao tầng của thành phố, trên không trung chỉ còn lại một nửa, một bên là tông màu ấm sáng lạn, một bên là màu xanh biển màn đêm, đẹp hoàn mỹ nhưng có chút yêu dị.

Không biết vì sao, bỗng nhiên cô lại nhớ tới có một ca sĩ, từng có kể lại“Chứng sợ hãi lúc về chiều tối”, vừa bắt đầu chạng vạng tối dã cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, cảm thấy tồn tại không có ý nghĩa.

Nhan Tiêu ngẫu nhiên cũng sẽ có cảm xúc như vậy, giống như vừa đến chạng vạng tối, không biết tại sao cảm xúc sẽ suy sụp xuống dốc, cảm thấy làm bất kỳ chuyện gì đều là sống uổng.

Nhưng trong giây phút ôm anh bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy, hoàng hôn làm người ta cảm thấy an tâm.

Có người còn đang lưu lạc, có người không nghề nghiệp, hoàng hôn trong thành phố khiến cả mấy chục vạn người đang mệt mỏi cũng bắt đầu về nhà, cô lại có một chỗ sạch sẽ ấm áp, an tâm ổn thỏa chờ đợi đến ban đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.